C211
C211C211
Chương 210: “Cậu bị lừa rồi.”
Edit: jena
Dù lời nói của Tống Bạch rất kiêu ngạo nhưng họ vẫn không có manh mối về chỗ ẩn nấp của quản lý Z.
Cả hai cùng đi về phía năng lượng dao động phát hiện từ trước.
Khu rừng này nằm ở vùng nhiệt đới, cây cối cao chót vót che khuất trời, ánh nắng bị che lấp nhưng nhiệt độ ở lại không hề mát mẻ, độ ẩm cao khiến cho khu rừng như ngâm trong một lò hơi nước khổng lồ.
Trời dần tối. Ngoài việc tìm thấy những bộ phận rải rác trên đường, Tống Bạch có vẻ thích nói chuyện. Một làn sương trắng bốc lên kỳ lạ từ sâu trong rừng.
Tư Thần biến ra lửa, ánh sáng chói lọi xuyên qua vài mét nhưng tâm nhìn vẫn còn khá hạn hẹp.
Tống Bạch nói: “Theo kịch bản phim kinh dị, chúng ta sẽ bị lạc trong sương mù, nếu không thì đang đi sẽ bị sập bây, nhưng trước khi đi, người ở bên kia đã biến thành xác chết hoặc là yêu quái.”
Thiếu niên nói bằng giọng điệu đùa cợt. Nhưng khi nói xong, nhìn vẻ mặt của Tư Thần, cậu không nói nữa. Thần kinh của Tư Thần căng lên, gần như sự chú ý đã đổ dồn vào hoàn cảnh xung quanh khiến cho cậu không nghe rõ được Tống Bạch nói gì.
Một bóng đen chợt lóe lên trong màn sương trắng phía trước, thổi lên một ngọn gió rét lạnh. Cả hai người đều là tiến hóa giả cấp cao, họ không bị ảnh hưởng nhiều vì nhiệt độ thấp, nhưng cơn gió này lại khác.
Tư Thần cử động những ngón tay cứng ngắc của mình, thì thâm: “Nó sắp ra rồi.”
Sự kiên nhẫn của quản lý Z đã hết. Đối với nó, trêu chọc con mồi là một trò chơi, nhưng nếu con mồi không chịu cắn câu thì trò chơi lại hết thú vị rồi.
Tống Bạch đặt tay lên chuôi kiếm Nguyệt Bạch.
Dù tên là Nguyệt Bạch nhưng thanh kiếm này không có màu trắng.
“Quản lý Z có hình dạng giống một con chó. Nó có khả năng tự phục hồi rất mạnh và cơ thể không bị suy yếu. Cách giết nó duy nhất mà tôi biết là “nuốt chửng”.” Tư Thần nói nhanh: “Yêu cầu duy nhất của tôi đối với cậu là đừng để bị nó ăn. Nếu nó ăn, thắng thua đã rõ, và chúng ta đều sẽ chết.”
Z không có điểm yếu.
Ngay cả khi tấn công vào tim và cổ của nó, những nơi rõ ràng là tử huyệt của mọi sinh vật, quản lý Z vẫn không chất.
Nó giống như một con quái vật cuồng loạn trong trò chơi có thể tái sinh vô hạn. Cách duy nhất để giết nó là đồng hóa.
Tư Thần nhớ đến thông báo của trò chơi ở vòng thi trước.
Phần ăn còn dư: 87%.
Cậu đã giải quyết được con chó, nhưng Tư Thần không nghĩ rằng nó là thức ăn. Kết hợp với tên của trò chơi, chỉ có một đáp án.
Cậu ăn Tống Bạch.
Vì những sợi nấm đã chui vào trong người đứa trẻ.
Ngay cả khi không chủ động, sự đồng hóa thụ động của Tư Thần cũng được tính là “ăn”.
Cậu và quản lý Z là người chơi trong vai thợ săn, còn Tống Bạch là con môi.
Tư Thần dừng lại, nói thêm: “Nhưng chuyện này thì tôi không thể bảo đảm vì tôi không hoàn toàn ở đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức, đừng áp lực quá.”
“Tôi biết, bảo vệ củ cải. Tôi là củ cải."
Giọng điệu của Tống Bạch có chút châm chọc. Cậu đã là thiên tài từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã đạt cấp Sáu khi chỉ vừa mới 20 tuổi.
Cậu luôn xuất hiện dưới tư cách là người bảo vệ, đây là lân đầu tiên cậu được người khác bảo vệ.
Tống Bạch cũng không cảm động lắm, chỉ là hơi hạ thấp khóe miệng. Sự bảo vệ này chứng tỏ cậu đang ở thế yếu, và bản thân cậu không thể bác bỏ nó.
Cậu không thích cảm giác này.
Tư Thần đang đi phía sau đột nhiên kéo Tống Bạch ra sau.
Giữa màn sương trắng xóa xuất hiện một con chó trắng cao hơn nửa người.
Không giống với quản lý Z, con chó trắng này giống với những con chó canh cổng ở trường mẫu giáo, là phiên bản thu nhỏ của quản lý Z, không có trí thông minh, chỉ có bản năng.
Một ngọn lửa bùng cháy trong đêm đen.
Sau một hồi căng thẳng, Tư Thần phát hiện con chó trắng này yếu hơn đồng loại của nó ở bên ngoài, chỉ tâm cấp Ba.
Con chó gào lên, bị lửa thiêu thành tro.
Tống Bạch chớp mắt: “Là quản lý?”
Vì ô nhiễm nên sinh vật ở thế giới của Tống Bạch bị biến dị rất nhiêu. Đây là lân đầu tiên cậu nhìn thấy một sinh vật trắng như tuyết vừa giống người, vừa giống chó.
Con chó trắng rất giống “Z” theo lời của Tư Thần, nhưng nó quá yếu. Tư Thần: “Cậu có thể hiểu nó là một đàn kiến. Quản lý Z là kiến chúa, còn những con này là kiến thợ do nó sinh ra.
Có rất nhiều kiến thợ.
Khi cả hai tiếp tục về phía trước, những con chó trắng xuất hiện với tân suất cao hơn.
Chúng không có mắt, săn mồi bằng khứu giác. Tư Thần khó chịu, kéo Tống Bạch nhảy xuống đầm lầy.
Mũi của chúng rất nhạy bén, cách ly ở trong bùn có thể tránh được phần nào.
Tống Bạch ngồi xổm trên bờ với vẻ mặt chán ghét và rối rắm. Hoàn toàn không nhìn ra đây chính là Con của Thần số 13 có sở thích nhảy xuống bùn chơi.
Tống Bạch lớn lên trong xã hội loài người, bây giờ Trường Sinh Uyên chưa có ảnh hưởng nhiều đến cậu. Nhưng cuối cùng, Tống Bạch cũng phải lăn lộn trong bùn lầy.
Để tránh bị theo dõi, cả hai dành nhiều thời gian lội trong bùn. Khi họ ra ngoài, những con chó trắng trên bờ đã giải tán.
Tư Thần thở phào nhẹ nhõm.
Một âm báo yêu câu liên lạc từ tai nghe của cậu.
Tư Thần và Tống Bạch nhìn nhau, người còn lại cũng nhận được thông báo.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhận máy.
Có hai tiếng thở phát ra từ tai nghe.
Một hơi thở nhẹ và nông, một hơi thở gấp và nặng. Tư Thần nghe thấy một âm thanh răng rắc kỳ lạ, cho đến khi có tiếng ma sát và tiếng thút thít, cậu mới nhận ra đó là tiếng dao cùn đang cắt da thịt.
Thịt đó đến từ đâu.
Tư Thần không tiếp tục nghe, cậu cau mày ngắt kết nối. Tống Bạch không cúp máy. Tư Thần tiến lên vỗ vỗ cánh tay thiếu niên, ra hiệu tiếp tục lên đường, nhưng Tống Bạch vẫn đứng im, không nhúc nhích.
Trong điện thoại, giọng nói xa lạ cất lên: “Tôi không có ý kiến gì về cậu. Là đồ ăn thì cậu chỉ có thể ăn thôi đúng không, muốn trách thì hãy trách Tống Bạch. Nếu không phải vì cậu ta, tôi cũng không tìm đến cậu.”
“Đáng thương quá. Từ xưa đến giờ, cậu chăm sóc cậu ta như đứa em trai trong nhà, còn trong mắt cậu ta, mạng sống của cậu còn chẳng bằng một sợi tóc của mình” “Cậu ta chỉ nhìn thấy bản thân thôi.”
Logic của quản lý Z thật cảm động.
Con chó trắng muốn ăn thịt Tống Bạch, Hề Họa bị liên lụy, nhưng quản lý Z là thủ phạm đã gây ra tất cả những chuyện này.
Nhưng có một số người khi gặp thế yếu sẽ bị thuyết phục bời lời nói của nó. Vì Hề Hòa không thể oán giận Z mạnh hơn mình, hắn chỉ có thể trách cứ Tống Bạch. Tống Bạch muốn chửi nó, nhưng cậu kìm lại, sợ Z lại tự cao.
Cậu cúp máy và nói với Tư Thần: “Có tiếng nước chảy, có lẽ là sông.”
Dọc đường đi, hai người chỉ nhìn thấy một con sông. Cả Tư Thần và Tống Bạch không thích chờ đợi thụ động, cả hai không nói gì nữa, tiếp tục di chuyển nhanh hơn. Khu vực này là đất không người, không có đèn chiếu sáng, ánh trăng bị cây cối che khuất, cộng với sương mù ngày một dày đặc, tâm nhìn cực kỳ hạn chế.
Khi đến gân điểm đến, Tư Thần có cảm giác lạ thường. Tim cậu đập nhanh hơn.
Nhiều loài động vật có bản năng cảm nhận nguy hiểm. Khi xem một bộ phim kinh dị, khoảnh khắc đáng sợ nhất không phải là lúc ma quỷ xuất hiện mà là giây phút trước khi nó xuất hiện. Những hiện tượng bất thường, những lời thì thâm tâm linh và những điêm báo, những áp lực tâm lý đó còn đáng sợ hơn việc đối đầu với chúng. Đối với Tư Thần, bây giờ là đêm tối trước khi ma quỷ xuất hiện.
Cậu dừng lại, ngập ngừng nói: “Cậu ở đây đợi tôi được không?”
Tư Thần chưa bao giờ cảm thấy vướng víu như thế này trước đây. Cậu không chỉ sợ mình bị rơi vào bẫy mà còn sợ Tống bạch gặp nguy hiểm.
Tống Bạch: “Tôi cũng không có yếu như vậy... Dù không đánh bại được thì ít nhất hai người vẫn tốt hơn chứ?”
Tư Thần cũng có nghĩ như vậy.
Quản lý Z là ma quỷ, không hề khiến cho người khác thất vọng.
Có một vách đá phía trước, một thung lũng ở bên dưới, dòng nước chảy biến thành một con thác đổ dốc xuống. Đây là nơi phát ra tiếng nước chảy ở trong cuộc gọi. Z như một con chó hung ác đang nằm trên mặt đất.
Lần trước nó bị tấn công ở dưới đáy nước, lần này nó chọn một vùng nước nông.
Cây cối mọc đầy bên cạnh chỗ nó nằm.
Có một người đàn ông đẫm máu bị treo trên cành cây, không rõ còn sống hay đã chết, lông ngực phập phồng một cách yếu ớt.
Nói là một con người nhưng thật ra chỉ còn lại một khối thịt, da toàn thân đã bị lột ra hoàn toàn.
Ánh mắt của Tống Bạch chăm chú nhìn vào khối thịt. Xét vê mặt tình cảm, cậu thừa nhận ban đầu có hơi đùa cợt, nhưng bây giờ không còn có thể làm gì khác.
Vì tiến hóa giả có sức sống ngoan cường nên dù bị tra tấn đến như vậy, khối thịt kia vẫn còn thở. Tư Thần ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn với mùi đất ẩm, hơi nóng bốc lên khiến cho cậu có cảm giác cực kỳ buồn nôn.
Con chó trắng nằm trên mặt đất, to lớn như một ngọn đồi, làn sương trắng phả ra chính là hơi thở của nó.
Kích thước bây giờ của nó rất lớn, cây cối xung quanh bị đẩy ngã hoàn toàn.
Xung quanh rất yên tĩnh, Tư Thân không nói gì. Cậu chỉ nghĩ một điều, nếu con chó trắng vẫn duy trì hình dạng như vậy làm sao nó có thể chôn xác của Hề Hòa không tiếng động suốt con đường đi duy nhất của họ?
Nhưng Tư Thần không có thời gian để nghĩ nhiều.
Con chó trắng đang nghỉ ngơi bỗng đứng dậy, nó ngẩng đầu, cẩn thận xác định mùi vị trong không khí.
Con chó trắng sủa lên. Nó tiến lên hai bước, khó có thể tưởng tượng được thân hình cao 7, 8 mét của nó đang đi trên mặt đất lại không hê phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong thời gian ngắn, sương mù dày hơn gấp mấy lần, có tiếng cười quỷ dị phát ra từ giữa màn sương.
“Cậu nghĩ mình trốn tốt lắm hả?” Giọng của quản lý Z vang lên từ xa đầy ác ý.
Chức năng nhìn cảnh vật bằng hồng ngoại không thành công.
Tư Thần có một ưu điểm mà người khác không có, đó là đôi mắt.
Khi bị mù một bên mắt, tâm nhìn của con mắt còn lại cũng bị ảnh hưởng nhiều. Suốt một thời gian dài, Tư Thần cần sự hỗ trợ của thính giác và xúc giác để nhận dạng được mọi thức. Mặt đất khẽ run lên.
Tư Thần nắm lấy cánh tay của Tống Bạch, kéo thiếu niên đứng đăng sau mình.
“Còn nhớ những gì tôi nói không?” Tư Thần nói với Tống Bạch: “Tôi sẽ cố gắng, cậu có thể tự suy xét tình hình.” Tống Bạch đáp: “Được.”
Tư Thần biết Tống Bạch giống mình.
Nhưng lúc này Tống Bạch vẫn chưa trải qua những vấp ngã trong tương lai, thiếu niên vẫn chưa nhận ra rằng không phải lúc nào muốn, con người cũng có thể chinh phục được bầu trời.
Tư Thần ngẩng đầu lên, xung quanh không có dấu hiệu của quản lý Z, nhưng cậu vẫn có thể rơi từ trên cao xuống, trực tiếp giãm lên đầu của con chó trắng to lớn. Con chó trắng há miệng thật to. Cơ thể của Tư Thần gần như tách ra làm đôi từ xương cột sống, những xúc tu đen chui ra, lao vào trong cổ họng của con chó trắng. Con chó trắng cắn mạnh, răng nanh đâm thủng xúc tu, máu đen phun trào rồi nhanh chóng bị sợi nấm chặn lại. Con chó trắng vẫn biến lớn, nó giơ tứ chi lên muốn kìm lấy Tư Thân. Nhưng đối phương lại cực kỳ linh hoạt, đã nhìn ra được hành động của nó.
Cơ thể nó co giật vì đau đớn, nó ngã ngửa, cái đuôi dài đập lên mặt đất, cây cối xung quanh bị đánh ngã.
Con chó trắng vẫn rất mạnh, Tư Thần rất khó đối phó, đã đến cực hạn của cậu.
Nhưng với tư cách là quản lý Z, con chó này dường như quá yếu.
Quan trọng hơn, hương vị không đúng. Máu của quản lý Z là vị rượu táo.
Con chó trắng này có vị nước ép dưa chuột.
Tư Thần ngẩng đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tống Bạch.
Tống Bạch đứng cách đó chục mét, đứng dưới gốc cây đang treo thân xác của Hề Hòa.
Lúc nãy Tư Thần còn suy nghĩ, xung quanh toàn bụi cây thấp, tại sao quản lý Z lại treo con tin ở một cái cây dễ thấy như vậy.
Bây giờ trong lòng cậu đã có câu trả lời.
Cậu nhìn thấy bóng đen mà Tống Bạch không thể nhìn thấy.
“Tống Bạch, quay lại!” Tư Thần hét lên. Tư Thần chạy về phía Tống Bạch.
Nhưng con chó trắng bắt đầu chống trả điên cuồng, nó cắn chặt xúc tu trong miệng, kéo ngược Tư Thần lại. Con chó trắng rống lên đầy tức giận. Những xúc tu của Tư Thần xuyên qua người nó, nó cũng hạn chế chuyển động của Tư Thần bằng chính cơ thể mình.
Khuôn mặt của Tư Thần vặn vẹo thù địch, và cậu đã làm một việc vô cùng kinh ngạc.
Cậu tự chặt đứt xúc tu ra khỏi người mình.
Tống Bạch rất nghe lời, cậu không thích gây rắc rối.
Tư Thần lao đến đấu với quản lý Z, Tống Bạch không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, ngoan ngoãn đứng đó. Nhưng dần dà, xung quanh cậu xuất hiện rất nhiều chó trắng.
Chúng vây quanh cậu như những con linh cẩu tìm thấy xác chất.
Tống Bạch kiềm chế tức giận, rút kiếm. Nhưng chúng lại dai dẳng hơn cậu nghĩ, mấy chục con đuổi theo cậu suốt mấy dặm.
Khi giải quyết xong, cậu đã đi chệch khỏi vị trí ban đầu của mình.
Đêm khuya, sương mù dày đặc, hệ thống định vị bị ảnh hưởng, Tống Bạch cũng không biết mình đã lạc đi đâu. Cậu có thể nghe thấy những âm thanh cách đó không xa.
Trận chiến khốc liệt hơn Tống Bạch nghĩ, sương mù và lửa không ngừng giao tranh. Tống Bạch lau vết máu trên mặt, chuẩn bị tìm chỗ trốn. Làm củ cải cũng phải có ý thức của củ cải.
Chỉ vừa đi được hai bước, Tống Bạch lại phát hiện ra có thứ gì đó trên mặt đất không đúng.
Có tóc và da người.
Trước khi xuất phát, Hề Hòa nói rằng để giúp Tống Bạch tìm thấy mình trong rừng, hắn đã đặc biệt nhuộm màu tím.
Quả thật, đó là một màu rất nổi bật.
Cơ thịt trên mặt của Tống Bạch không ngừng co giật. Biết và tận mất thấy không hề giống nhau.
Cậu tiến lên vài bước thì nhìn thấy khối thịt treo trên cây. Tống Bạch cắt những sợi dây xung quanh, vội vàng cởi trói cho người đàn ông rồi đặt đối phương xuống mặt đất.
Cậu giỏi giết người, không giỏi cứu người.
Tống Bạch vẫn còn thuốc trên người, cậu rắc bột thuốc lên băng gạt nhưng không biết nên bôi lên đâu.
Vì Hê Hòa bị thương quá nặng.
Sóng mũi Tống Bạch đỏ lên.
Người nằm trên mặt đất cảm nhận được gì đó, hơi vùng vẫy, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu trâm thấp: “bạch...”
Tống Bạch lau vệt nước trên mặt, cúi người: “Tôi ở đây, tôi ở đây. Cậu định nói gì?” Lúc đến gần, cậu ngửi thấy một mùi máu nồng nặc, và một mùi khác. Mùi xác chất. Nhiệt độ trong rừng nhiệt đới rất cao, sau khi chết, xác sẽ bị phân hủy nhanh chóng. Tống Bạch không có thời gian nghĩ đến chuyện này, vì giây tiếp theo, giọng nói ở trong điện thoại đã vang lên bên tai cậu, tràn đầy vui sướng: “Cậu bị lừa rồi." Khối thịt đỏ nứt ra, nó cắn lên cổ Tống Bạch một cách tàn bạo. 18.09.22
xx**% 21 1 *xx**%