Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 210 - C210

C210 C210C210

Chương 209: “Thầy.”

Edit: jena

Quản lý Z không mong đợi Tống Bạch sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nó nói thế chỉ muốn khiến cho Tư Thần thấy ghê tởm.

Vì vậy, khi nghe thấy câu trả lời của Tống Bạch, nó hờ hững cười: “Hy vọng lát nữa cậu sẽ tiếp tục nói được như vậy.”

Liên lạc bị cắt đứt.

Tống Bạch hừ lạnh một tiếng.

Cậu gửi tín hiệu câu cứu đến trụ sở, sau đó chuyển dời sự chú ý sang Tư Thần ở bên cạnh. Hiển nhiên, tên bắt cóc Hề Hòa có liên quan đến Tư Thần.

Tống Bạch: “Người gọi là ai?”

Bây giờ Hề Hòa đạt cấp Năm. Dù còn một khoảng cách so với Tống Bạch nhưng vẫn là một trong những tiến hóa giả mạnh nhất của nhân loại.

Ngay cả Tống Bạch cũng không chắc có thể bắt cóc được Hề Hòa mà không phát ra một tiếng động như vậy. “Quản lý Z.” Tư Thần trả lời: “Cậu chơi trò “Bảo vệ củ cải” chưa? Nói đơn giản thì cậu là củ cải, tôi là tháp pháo xe tăng, còn tên kia là quái vật, hình dạng của nó giống một con chó.'

Tư Thần khua chân múa tay diễn tả hình dạng của con quái vật. Bờ vai căng thẳng của Tống Bạch bất giác thả lỏng, khẽ cau mày: “Tôi hiểu ý anh rồi. Nhưng tại sao quái vật không trực tiếp đến ăn củ cải mà lại muốn bắt cóc khoai tây bên cạnh cụ cải?”

Tư Thần dừng lại một chút, nói: “Có lẽ vì trong vòng trước, tôi đã giết nó.”

Trò chơi này không cung cấp sức mạnh cho người chơi sau khi sửa lại bản đồ bằng một cú nhấp chuột, Tư Thần vẫn còn bị thương từ vòng trước.

May mắn rằng bây giờ Tư Thần cấp 7, có thể chữa trị được vết thương ở cấp 4. Hầu hết các vết thương trên người cậu đều đã đóng vảy, thậm chí những chỗ rách da đã lành lại, có phần thịt non hồng hào mọc lên.

Tống Bạch suy nghĩ vê những điều kiện mà quản lý Z nói, sau đó nhếch miệng: “Nó đánh giá tôi cao quá, mạng của tôi còn quý hơn cả Hề Hòa, tôi không thể làm chuyện ngu ngốc như hàng đổi hàng được.” Khi thiếu niên nói điều này, giọng điệu của cậu còn ẩn chứa một sự châm biếm không quá rõ ràng.

Cậu đang chế giễu thái độ tự cho mình là đúng của quản lý Z.

Tống Bạch chưa bao giờ là một vị thánh.

Sự siêu việt của Tống Bạch có một phần đến từ bẩm sinh, một phần khác là từ khả năng nhận thức của chính cậu.

Tất cả các nhân viên trong cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn đều xem cậu như bảo vật, Tống Bạch biết bản thân cậu đáng giá bao nhiêu.

Tư Thần gật đầu đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Dù sao thì Hề Hòa thật vẫn còn ở trong bụng của Tống Tử Ngọc, nếu lần này có thể sống lại, Tư Thần cũng muốn làm cha đỡ đầu cho Hề Hòa. Giới hạn cấp bậc của người chơi là cấp 7, Tống Bạch cấp 6, quản lý Z đang giữ Hề Hòa làm con tin, không rõ tung tích.

“Bây giờ Khoa Phụ Tống cấp mấy Thang Trời rồi?”

Tống Bạch: “Tôi không biết, ông ấy đã không xuất hiện trước mặt công chúng từ lâu rồi. Nhiều người còn đồn rằng Khoa Phụ Tống đã chết.”

Tư Thần hỏi: “Gọi ông ấy ra ngoài được không?”

Tống Bạch lắc đầu: “Chủ tịch tự vào khoang đông lạnh từ mấy năm trước.”

Sinh mạng của con người có giới hạn nhất định. Khoa Phụ Tống đã 137 tuổi và đạt đến ngưỡng giới hạn đầu tiên. Do đó, gã lựa chọn vào khoang đông lạnh để ngủ đông. Trừ khi có một bước đột phá mang tính cách mạng về Trường Sinh Uyên, Khoa Phụ Tống sẽ không lựa chọn tỉnh dậy. Tư Thần im lặng.

Trong ấn tượng của cậu, Khoa Phụ Tống vẫn còn hoạt động trong thời kỳ này.

Có vẻ trò chơi đã sửa lại để Tư Thần không còn người trợ giúp.

Bây giờ, Tư Thần có hai lựa chọn.

Đâu tiên là ở bên cạnh Tống Bạch, chờ quản lý Z chủ động xuất hiện. Mục đích của quản lý Z là ăn Tống Bạch, nó chắc chắn còn sốt ruột hơn cả Tư Thần.

Hai là tìm cách đưa Tống Bạch đến một nơi an toàn, sau đó một chọi một với con chó trắng. Nếu con chó trắng không chết thì ở thế giới này cũng không có nơi nào an toàn.

Khi Tư Thân đang suy nghĩ, Tống bạch nhìn bản đồ rồi đi vê phía nam. Trước đó, các nhân viên ở trụ sở đã cài đặt định vị ở khu vực bệnh dịch, Tống Bạch đang đi đến đó.

Vì bệnh dịch rất dễ lây lan, chỉ có máy bay chiến đấu của Tống Bạch và Hề Hòa đi vào khu vực này.

Tuy nhiên, để giảm bớt khó khăn trong nhiệm vụ, đội ngũ của họ cũng đã đặt một số lượng lớn các hộp nhu yếu phẩm rải rác ở trong rừng. Có thuốc, lương thực, thiết bị liên lạc không dây và đạn dược.

Tư Thần mở một hộp nhu yếu phẩm, đeo kính bảo hộ, lấy thiết bị liên lạc, tìm danh sách liên lạc và kết nối với tín hiệu bluetooth với Tống Bạch.

“Đi đâu vậy?” Cậu đi theo Tống Bạch, cảm giác như một phụ huynh đang lo lắng cho con cái của mình.

Tống Bạch đáp: “Đi làm nhiệm vụ.”

Cậu cảm thấy Tư Thần mạnh hơn mình. Tống Bạch không biết quản lý Z như thế nào, nhưng khiến cho Tư Thân phải thận trọng như vậy thì chắc chắn không phải người dễ giải quyết.

Và mục đích của quản lý Z là ăn thịt cậu.

Đáng lẽ ra Tống Bạch nên thấy sợ, nhưng trong lòng cậu không có cảm xúc này, ngược lại có chút phấn khích. Nếu đúng như lời của Tư Thần thì thế giới này chỉ là ảo, cậu chỉ quên đi ký ức trong tương lai, và Tống Bạch nghĩ rằng sự phấn khích này xuất phát từ bản năng của cơ thể mình.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tư Thần dù rút súng ra ngay lập tức nhưng trong lòng của cậu không có quá nhiều cảm xúc thù địch, thay vào đó là một niềm vui mừng khôn xiết.

Tống Bạch nhổ sạch cỏ dại mọc cao trước mặt hai người, thản nhiên hỏi: “Anh nói anh đến từ tương lai, vậy thì mối quan hệ giữa chúng ta là gì?”

Giọng của Tư Thần vang lên từ tai nghe, tín hiệu không tốt lắm: “Cậu là...”

“Hả?” Tống Bạch nhướng mày: “Là chồng đúng không?” Tư Thần ngây người, đáp: “Là thây. Xin đừng tự mình đa tình.”

Tống Bạch: “...”

Dựa theo máy dò, phía tây nam có một nguồn năng lượng đang dao động mãnh liệt, hoặc là bệnh dịch, hoặc là quản lý Z.

Không dễ để đi bộ trong rừng. Dù hai người không sợ phơi nắng hay côn trùng nhưng cấu tạo cơ thể vẫn còn là nhân loại, tốc độ đi bằng hai chân không quá nhanh. Lúc này, Tống Bạch chưa có kỹ năng thuấn di. Tư Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay Tống Bạch, ánh mắt ra hiệu im lặng.

Cậu ngửi thấy mùi máu.

Tống Bạch nhìn xuống bàn tay của Tư Thần đang siết chặt cổ tay mình.

Tư Thần nghiêm túc nói: “Đừng rời khỏi tâm mắt của tôi quá xa."

Cậu nhặt một cành cây, đào mặt đất dưới chân lên.

Độ ẩm ở trong núi rằng rất cao, mặt đất ẩm ướt, mùi cỏ cây thoang thoảng.

Lớp đất đen được đào ra, có một thứ được chôn ở bên dưới.

Một bàn tay vừa bị cắt đứt. Vết cắt không đều, trông như bị trực tiếp xé ra. Tống Bạch bước lên xem xét, hơi híp mắt: “Là của Hề Hòa.”

Thiếu niên có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay đã siết chặt thành quyền.

Đây là nơi phát ra mùi máu.

Tư Thần hít sâu một hơi, không ngửi thấy gì khác. Bàn tay dường như tự mọc ra từ mặt đất.

Tư Thần an ủi: “Không sao đâu, tất cả đều là giả.”

Tống Bạch đáp: “Đối với tôi, đây là thật.”

Cậu chấp nhận câu chuyện của Tư Thần, nhưng không có nghĩa cậu tự coi mình là một nhân vật trong trò chơi.

Tư Thần siết chặt tay Hề Hòa, nổi lên một cơn đói cồn cào khó giải thích, bụng sôi lên ùng ục. Ánh mắt Tống Bạch liền trở nên sắc lẹm.

Tư Thần giải thích: “Từ khi vào trò chơi tôi chưa ăn gì cả, hơi đói.

Nói xong, cậu chôn phần tay này xuống đất.

Tống Bạch hái một bông hoa dại, cắt một đường lên thân cây để đánh dấu.

Không liên quan gì đến tình cảm, nhưng nếu xong chuyện, nếu Hề Hòa còn sống, cậu sẽ thử tìm cách chữa trị cho đối phương.

Chưa có sự tiến hóa về mặt cơ học ở thế giới này, cũng chưa có công nghệ sinh học. Mất một phân trên người có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống.

Quản lý Z quả thật giữ đúng lời. Suốt hai giờ tiếp theo, bọn họ tìm thấy chân trái và cánh tay phải của Hề Hòa ở trên đường đi.

Sợ họ không chú ý, cánh tay phải còn bị lột sạch da, treo lủng lắng trên cây.

Tống Bạch dừng lại: “Quản lý Z có thể phán đoán được vị trí của chúng ta. Trừ khi nó tự xuất hiện, tôi chỉ có thể nghĩ ra một khả năng, đó là nó có quyền nội bộ.”

Cậu lấy thiết bị liên lạc trong túi: “Thiết bị này được nhóm nghiên cứu phát minh, có thể tìm kiếm trong bán kính 10 dặm và gọi qua bluetooth. Nếu bật quyền nội bộ, có thể xem vị trí và tìm kiếm vị trí của đồng đội ở gần mình.”

Quyền truy cập nội bộ có mật khẩu bắt buộc. Tư Thần không biết, quản lý Z có lẽ cũng không biết, nhưng Hề Hòa biết.

“Thật tốt khi Hề Hòa còn sống.” “Không, đây là điều kỳ lạ nhất.” Tống Bạch lẩm bẩm: “Cậu ta khác tôi. Nói thế này đi, nếu đổi vị trí thì Hề Hòa là người sẽ sẵn sàng cứu tôi dù phải hi sinh mình, còn những khác thì không. Rất khó để lấy được mật khẩu từ chỗ cậu ta.” Cả hai đồng loạt im lặng. Tống Bạch hít sâu một hơi, tắt thiết bị liên lạc, lấy lại bình tĩnh: “Tiếp tục đi thôi, nó chỉ thích lén lút, chưa từng lộ mặt, có lẽ nó không có khả năng này đâu. Hôm nay, giữa tôi và cậu ta, chỉ có một người có thể sống tiếp.” 18.09.22

*xx** 210 *xx**
Bình Luận (0)
Comment