c209
c209c209
Chương 208: “Tôi thấy ông có bệnh.”
Edit: jena
Khi Tư Thần đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, con gấu pixel đột ngột nhảy ra từ màn hình xám: “Chà! Thật tuyệt vời! Người chơi Tư Thần của chúng ta đã thật sự đánh bại được quản lý Z trong vòng thi đầu tiên.”
Để giảm năng lượng tiêu hao, Tư Thần đã quay về nhân hình của mình.
Đối với cậu, việc duy trì hình dạng Trường Sinh Uyên giống như đang “mở cửa”, là trạng thái tiêu tốn nhiều năng lượng nhất.
Trò chơi cũng giúp đỡ cho cậu mặc lại quân áo của mình. “Không may rằng đây vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng, tất cả chỉ mới là bắt đầu! Vì chỉ có một mình Tư Thần, à không, cộng thêm một con búp bê chết thay nữa, là hai mạng người; còn quản lý Z của chúng ta thì lại có thể hôi sinh vô hạn!”
Con gấu pixel không có độ dày, nó chỉ là một hình chiếu bằng ánh sáng.
Tư Thân tiến lên rôi đấm nó.
Nắm tay xuyên qua thân của con gấu pixel, nó cười khúc khích.
“Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu vòng thi đấu thứ hai nào~”
“Bản đồ của vòng thứ hai đang tải."
Các mô-đun màu xám từ không gian bắt đầu vận chuyển, lắp ráp. Khắp nơi được bao phủ trong mây mù của núi rừng. “Bản đồ tải hoàn tất! “Ai là Vua Bụng Bự”, tiếp tục nào!” Góc nhìn của Tư Thần được chuyển vào một chiếc trực thăng. Thế giới xám xịt ban đầu đã đổi cảnh.
Lần này, thời gian đếm ngược là 10 phút cũng xuất hiện trước mặt cậu.
Tống Bạch mặc quân phục đặc công, khoanh chân ngồi trên băng ghế. Trên chân của thiếu niên còn có một cuốn tập nháp và một cây bút bi bằng hợp kim titan, mực trong cây bút có thể viết được 3000 mét và 110 ngàn từ.
Trên tờ giấy nháp của Tống Bạch chi chít công thức toán.
Hề Hòa ngôi ở bên cạnh, uống nước cam mới vắt, lâu lâu lại lén nhìn vào tờ giấy của Tống Bạch. Hắn không nhịn được mà hỏi: “Bạch, cậu viết gì vậy? Cậu đang làm bài tập toán hả?”
Năm nay Tống Bạch 21 tuổi, là sinh viên ngành Toán học, gia sư của cậu có hơn phân nửa là những nhà toán học nổi tiếng nhất hiện nay.
Tuy nhiên những điều này cũng không liên quan nhiều đến một tiến hóa giả như cậu, vì cậu đã nỗ lực bằng chính sức mình nhiều hơn.
Khi áp lực tiến hóa càng cao, có nhiều người đã tìm đến một lĩnh vực nào đó của cuộc sống để giải tỏa, đối với Tống Bạch, thiếu niên đã phóng chiếu đam mê, sở thích vào toán học.
Tống Bạch không ngẩng đầu: “Số pi.”
Hề Hòa: “3, 141592653...2” Tống Bạch: “Ừm. Nhưng cụ thể thì tôi không đếm có bao nhiêu chữ số thập phân mà là tìm một công thức toán để tiếp tục tính tiếp những số tiếp theo của dãy số thập phân. Dựa vào siêu máy tính, bây giờ số pi đã tính được có khoảng 31 nghìn tỷ chữ số thập phân.”
“Tính cái đó có ích gì?” Hề Hòa hơi bối rối.
Cây bút của Tống Bạch dừng lại, cậu kế ngang một đường trên tờ giấy.
Cậu nhướng mày: “Nếu có thể tính được số pi thì có nghĩa có thể tính được hình tròn là một hình đa giác hữu hạn, và không có cơ hội hay sự ngẫu nhiên nào trên thế giới này.'
“Nói cách khác, toàn bộ thế giới đều được tạo lập, bao gồm cả tương lai của chúng ta. Thế giới này chỉ là ảnh ảo.” Hề Hòa cắn ống hút, chậm rãi nói: “Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”
Tống Bạch cất giấy nháp đi: “Rào cản tri thức có thể giảm được tỷ lệ cạnh tranh, cậu không hiểu lời tôi nói cũng là một chuyện tốt.”
Máy bay lơ lửng giữa không trung.
Một giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên từ thiết bị liên lạc của Tống Bạch: “Bạch Đế, nhiệm vụ xử lý lần này giao cho cậu và Hề Hòa. Mục tiêu của nhiệm vụ ở trong rừng, chúng tôi đã hoàn thành việc phong tỏa khu vực xung quanh. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, đừng quá liều mạng, nếu gặp tai nạn xin hãy thông báo cứu trợ ngay lập tức! Hãy luôn giữ liên lạc. Cuối cùng, tính mạng của cậu cao hơn tất cả. Hãy trả lời khi nhận được thông báo.”
Tống Bạch cụp mắt, dán băng găng tay, thản nhiên đáp: “Đã nhận được. Cửa mở, gió từ bên ngoài tràn vào, rít gào từng cơn.
Hề Hòa đeo kính bảo hộ, hắn nhìn thấy Tống Bạch đang đứng bên cạnh cửa cabin, giữ chặt khung cửa, khuyu gối xuống.
Hề Hòa bất ngờ: “— Tống Bạch! Cậu không mang dùi Coi chừng bị quản lý đánh đòn!”
Nhưng Tống Bạch đã nhảy ra ngoài.
Máy bay cách mặt đất 2000 mét, Tống Bạch dang rộng hai tay, mặc cơn gió vù vù lướt qua.
Cậu đang lao xuống, nhưng vẻ mặt của thiếu niên lại cực kỳ phấn khích.
Sợ chết đã là bản năng của con người, bây giờ, cậu đã vượt qua bản năng thấp kém này.
Khi còn cách mặt đất vài chục mét, sắp sửa tông vào rừng cây rậm rạp, tốc độ rơi của Tống Bạch bắt đầu chậm lại.
Xung quanh cậu xuất hiện những luồng không khí vô hình, ôm lấy thân thể của cậu, lốc xoáy va chạm vào nhau bắn ra tia lửa.
Khống chế gió.
Tống Bạch đáp xuống đất một cách nguyên vẹn, cậu bất giác nâng cằm, khóe miệng cũng nhếch lên.
Những lần Tư Thần gặp Tống Bạch, hâu hết ông đều trong trạng thái lười biếng, lúc thì vui vẻ thì không đứng đắn, lúc tâm trạng không tốt thì như muốn ăn thịt người. Thời điểm này đã có người gọi thiếu niên là Bạch Đế. Thời gian đếm ngược trước mặt Tư Thần còn 60 giây. Trong vòng thi thứ hai, giới hạn cấp bậc người chơi của Tư Thần là cấp 7, đã tăng ba cấp so với vòng trước. Theo quy tắc này, ở vòng thi thứ ba, giới hạn sẽ là cấp 10.
Bây giờ Tư Thần chỉ mới cấp Tám.
Con chó trắng có vẻ đã thông minh hơn, Tư Thần đứng bên cạnh Tống Bạch và quan sát xung quanh, không tìm thấy dấu hiệu của quản lý Z.
Nó đã từ ngoài sáng chui vào trong tối.
Tư Thần chậm rãi đi ở phía sau Tống Bạch. Chờ đợi 1 phút đếm ngược kết thúc, tinh thân cảnh giác cao độ kiểm tra khu vực xung quanh.
Đây là một khu rừng nguyên sinh, từ cuộc đối thoại giữa Tống Bạch và sĩ quan liên lạc, có vẻ cậu và Hề Hòa đến đây để làm nhiệm vụ.
Trong rừng cây cối um tùm, đất đai ẩm ướt, lác đác sông ngòi và đầm lầy, môi trường vô cùng thuận lợi để thợ săn ẩn náu săn bắt con mồi của mình.
Hiện tại, Tống Bạch chỉ mới cấp Sáu.
Ở độ tuổi của thiếu niên, tốc độ tiến hóa này đã khá kinh khủng. Và lúc này, Tống Bạch vẫn chưa có “thể nguyên sinh” giáng duy.
Đã sắp hết 1 phút.
Để không khiến Tống Bạch bất ngờ, Tư Thần lựa chọn xuất hiện trong tâm mắt của Tống Bạch.
Nhưng đối phương rõ ràng không hề cảm kích cậu chút nào, thiếu niên trực tiếp rút súng nhắm thẳng vào đầu Tư Thần.
Trong quá trình viên đạn bắn ra, nó xuyên qua một bức tường lửa giữa không trùn, lõi thép bên trong bị lửa nung chảy, nhỏ giọt xuống mắt đất, vang lên tiếng xèo xèo. Tống Bạch vẫn giữ súng, không bắn nữa, hỏi: “Anh là ai?”
Tuy nhiên, nhìn bóng lưng của thiếu niên không bình tĩnh cho lắm, cậu lặng lẽ đến gân Tư Thần.
Có vẻ mỗi vòng thi đấu đều được xây dựng riêng biệt, Tống Bạch không có ký ức của vòng trước.
Tư Thần giơ cao tay, tỏ ý mình hoàn toàn vô hại: “Tôi là Tư Thần, đến từ tương lai."
Tống Bạch cười nhạo: “Không thể.”
“Có thể tính được đến số thập phân cuối cùng của số pi thì cũng chứng tỏ rằng thế giới này chỉ được một ai đó dựng lên. Du hành thời gian chỉ có thể tiến đến tương lai, không thể quay vê quá khứ, trừ khi khái niệm “thời gian” không còn tôn tại. Bây giờ anh có nửa phút để thuyết phục tôi.” Tống Bạch tràn ngập cảnh giác, nhìn Tư Thần như một phần tử khủng bố.
Ai gặp trường hợp như thế này e rằng cũng không thể xử lý nhẹ nhàng được.
Hơn nữa, thế giới này đã xảy ra nhiều sự thay đổi không thể giải thích bằng khoa học thuần túy vì cao duy xâm lấn.
Tư Thần nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Bạch.
Trong trạng thái chiến đấu, đôi mắt của Tống Bạch sẽ đỏ lên, nhưng bây giờ, đôi đồng tử đen thẳm đang chăm chú nhìn cậu.
Tư Thần nói: “Đúng là thời gian không thể thay đổi. Nếu thứ thay đổi là ý thức, hay là trí nhớ thì sao?”
Tống Bạch chìm trong suy nghĩ. Trên trời, dù của Hề Hòa vẫn đang châm chậm rơi xuống. Tống Bạch có thể điều khiển gió, không khó để cậu thổi cho dù của Hề Hòa rơi về phía mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Dù bị gió thổi mạnh bay sâu vào trong rừng.
Hề Hòa cả kinh, tức giận nói: “Tống Bạch! Tôi vừa mới nói với cậu trên máy bay, sao cậu lại thù tôi chứ?”
Tống Bạch chạy theo Hề Hòa, la lên: “Không phải do tôi! Là người khác!”
Một âm thanh nhiễu sóng vang lên từ thiết bị liên lạc. Chiếc dù nhanh chóng trôi xa rồi biến mất.
Tư Thần chạy theo sau Tống Bạch, cảm thấy khi còn nhỏ Tống Bạch nghe lời hơn, còn chịu bị kẹp dưới nách mình, bây giờ cậu phải chạy theo đối phương. Tống Bạch dừng trước một đầm lầy, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Ở đây còn dù, nhưng Hề Hòa lại không thấy đâu nữa.
Tư Thần bước lên kiểm tra: “Trên dây dù có vết cắn. Không có dấu chân trên mặt đất, nhưng có dấu vết cây cối bị nghiền nát. Chúng ta cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khi đến đây. Con quái vật đó mạnh hơn Hề Hòa rất nhiều. Hiện trường lại không có dấu vết đánh nhau, cũng không có mùi máu.”
Tống Bạch im lặng một lúc, nói: “Chúng tôi đến đây để xử lý ô nhiễm. Công ty có thông tin rằng có “bệnh dịch” ở đây. Đó là một loại dịch bệnh lây nhiễm có thể gây chết người. Nguồn gốc là từ một con quái vật khổng lồ được hình thành từ xác của người chết, nó chỉ có bản năng ăn uống, không có trí thông minh.”
Tai nghe của Tống Bạch chập chờn. Có ai đó đang gửi tín hiệu liên lạc.
Tống Bạch bật loa ngoài.
“Xin chào, Tư Thần...” Không ngờ người bên kia lại không tìm Tống Bạch: “Hắn là cậu biết tôi là ai.”
Quản lý Z.
Nó không chỉ thăng cấp mà còn cả trí tuệ.
“Tống Bạch, xin chào. Hề Hòa đang ở trong tay tôi.”
Vẻ mặt của Tống Bạch vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng nhìn cái bóng đang giấy giụa ở dưới chân thiếu niên, tâm trạng của cậu không bình tĩnh lắm.
Quản lý Z cười nhạo vài tiếng, giọng nói của nó rất lạ, như là sự tổng hợp của nhiều âm thanh với nhiều tân số khác nhau: “Chúng ta chơi một trò chơi đi. Mỗi tiếng trôi qua, tôi sẽ ngẫu nhiên tháo dỡ một bộ phận trên người của Hề Hòa.”
Quản lý Z ngừng lại một chút, giọng nói của nó bình thường lại: “Nhưng, cậu cũng có thể lấy bộ phận trên người mình ra để trao đổi. Cậu giao thân thể cho tôi, tôi sẽ ngừng tháo dỡ trong một giờ tiếp theo. Còn nếu không, việc tháo dỡ này sẽ hoàn tất khi không còn gì có thể tháo, và trò chơi kết thúc.”
“Hoặc, tôi gợi ý cho cậu một câu trả lời ở đây, một lần và mãi mãi.”
“Chỉ cần cậu giết được Tư Thần, tôi sẽ trả lại Hề Hòa. Dù sao thì hai người chỉ là những kẻ xa lạ với nhau, còn cậu và Hề Hòa đã ở bên nhau hơn mười năm rồi... Tôi thấy chuyện làm ăn này khá tốt đấy, cậu nghĩ sao?”
Tống Bạch đáp: “Tôi thấy ông có bệnh.”
18.09.22 x+x 209 *xx*