Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 238 - C238

c238 c238c238

Chương 237: Cao duy nhập xâm (1)

Edit: jena

Lời nói của X khá gây sốc.

Nếu đặt ở thế giới bên ngoài, có lẽ không một ai tin rằng đây là lời nói phát ra từ miệng của một quản lý.

Tư Thần không thể nhìn thấy quản lý X nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của đối phương.

“Quản lý có thể bị giết không?”

Giọng điệu của Tư Thần không hề chần chờ do dự, mà lại chứa đựng sự phấn khích khó tả. Từ một vài cuộc đối đầu giữa Tư Thần và quản lý đã chứng minh một điều: quản lý không thể bị giết, cố gắng nhất thì nó chỉ có thể bị đồng hóa.

Và sự đồng hóa cũng chứa đựng nhiều rủi ro.

X chậm rãi đáp: “Tư Thần, chúng tôi không có mạng sống, theo một cách nói nào đó, chúng tôi cũng không thể bị giết. Nhưng lại có thể bị ngắt kết nối.”

“Chẳng phải cậu có một nửa quyền hạn của X và Z rồi ư? Chỉ còn mỗi Y thôi.”

Trời đổ mưa, nước bắt đầu dâng cao trên lối đi nhỏ của mê cung.

Nước nhanh chóng dâng lên dưới chân, hơn nữa, những giọt nước trong suốt dần đặc lại như máu loãng, trong nháy mắt đã dâng lên đến trước mắt Tư Thần. Cậu cảm thấy có thứ gì đó ở dưới nước cuốn lấy mình, chạm vào da thịt cậu lạnh đến thấu xương.

Bên kia bức tường, giọng nói của X trôi xa: “Đi đi, hãy thử xem cậu có chiến thắng được số mệnh của mình hay không.'

Tư Thần muốn lội ngược dòng nhưng thân thể ở trong nước nặng như chì, ngay cả một động tác đơn giản như nâng tay lên cũng không thể làm được.

Cậu bị kéo xuống nước sâu.

xx*x*%

Tư Thần lại chìm trong bóng tối quen thuộc.

Cậu đang rơi, gió mạnh gào thét bên tai như muốn xé toạc cậu ra. Tư Thần không cảm thấy đau, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình đang nứt ra từ từ.

Trong bóng tối, thời gian kéo dài lạ kỳ, khiến con người dễ dàng phát điên.

Vì vậy, Tư Thần bắt đầu nghĩ về quá khứ, từ ký ức mà cậu có sớm nhất.

Khi cậu từ từ nhớ lại trường đại học của mình, cuối cùng, một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai.

— “Thông tin đang được tải”

— “Chào mừng bạn quay lại trò chơi “Cao duy xâm lấn” ” Ánh sáng đột ngột xuất hiện đặc biệt chói mắt, Tư Thần từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Một căn phòng trắng tinh không còn bất kỳ màu nào khác, chính giữa là một màn hình lớn được hạ xuống từ trên trân. Tư Thần đang ngồi trên ghế, tay chân bị xích lại.

Tay của cậu bị trói vào tay ghế, bên trên có một màn hình điều khiển cảm ứng.

Đây là nơi X-13 đã bị tiêu diệt lúc trước.

Trên màn hình, không phải một con sứa mà là một con gấu trắng pixel xuất hiện.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.” Con gấu trắng lễ phép chào hỏi nhưng khóe miệng nhấếch lên đây vẻ khinh thường: “Tại sao lại là tôi mà không phải là người khác? Có lẽ là vì cậu chỉ biết tôi, cũng chỉ có hình ảnh của tôi trong tiêm thức mà thôi. Tuy nhiên, tôi rất vinh hạnh được giải thích cho cậu.” “Trước tiên, tôi sẽ giới thiệu một chút về trò chơi Cao duy xâm lấn ) này cho cậu.” Con gấu trắng hơi cúi đầu: “Đây là một trò chơi nhập vai đối kháng trực tuyến, có vô số máy chủ truy cập và người chơi.”

Theo lời nói của nó, một giao diện đăng nhập trò chơi xuất hiện trên màn hình.

Có nhiều ô cuông nhỏ kiểu pixel đơn giản, mỗi ô vuông đều có chữ.

Vài ô vuông vẫn còn sáng, nhiều ô vuông khác là màu xám xịt.

Tư Thần nhìn thấy vài cái tên quen thuộc: Hành tinh Gamma, hành tinh Carol...

Nhưng nhiều hơn cả là những nên văn minh xa lạ khác, một số cậu đã đọc trong sách, nhưng hầu hết là chưa nghe đến bao giờ. Các ngón tay của Tư Thần trượt trên màn hình điều khiển cảm ứng, con trỏ chuột hiện trước một ô vuông màu xám.

[ Hành tinh Gamma ] Cậu nhấp nhẹ một cái, một lời nhắc thông báo trên màn hình: “Xin lỗi, máy chủ này đã bị đóng cửa vĩnh viễn.”

[ Chuyển số liệu máy chủ (Yêu cầu phải có điểm tọa độ trong máy chủ khác) ]

[ Thu hoạch ]

[ Quay lại menu ] Tư Thần chọn quay lại, sau đó nhấp vào một máy chủ khác vẫn còn sáng. - Vì bạn có một nửa quyền hạn của quản lý X và quản lý Z, bạn có thể chọn: [ Kill-9 ]

[ Thu hoạch ]

[ Quay lại menu ] Tư Thần chưa học lập trình như theo nhận thức đơn giản bình thường mà cậu biết, Kill-9 là mã lệnh hủy diệt, có thể kết thúc quá trình ngay lập tức. Thu hoạch là kết nối với những hình ảnh tái hiện lại trang trại, heo, ao cá, cá, không có gì khó hiểu. Giọng nói của con gấu pixel vang lên: “Ở trong trò chơi, người chơi được chia làm hai phe: Sinh vật ở không gian chiều cao và sinh vật ở không gian chiều thấp.” “Sinh vật ở không gian chiều cao có số liệu xâm lấn, có thể thông qua trò chơi xâm lược không gian chiều thấp; cũng là người sống sót cuối cùng ở phiên bản trước của trò chơi.” “Sinh vật ở không gian chiều thấp có số liệu nguyên thủy, được hưởng kỳ hạn bảo vệ cho người mới bắt đầu.” “Trong kỳ hạn bảo vệ vẫn có thể xảy ra cao duy xâm lấn, sinh vật ở chiêu không gian cao hơn bị quy định về phạm vi thu hoạch, không thể tùy ý rời khỏi khu vực đã được giới hạn.” “Kỳ hạn bảo vệ của người chơi mới có thể kéo dài từ 100 đến 300 năm Tư Thần tìm kiếm thế giới của mình giữa những máy chủ chỉ chít.

[ Hành tinh Alpha ] (Thời gian đếm ngược kỳ hạn bảo vệ: 0.14 năm) Quy đổi là bằng khoảng 51 ngày, còn chưa đầy hai tháng. Tư Thần không để lộ biểu tình dư thừa gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ được sự trĩu nặng trong trái tim mình. “Nhưng lần này cậu không vào trò chơi với tư cách là một người chơi.”

Gương mặt của con gấu trắng xuất hiện dưới góc trái màn hình, đôi mắt cong lại như vâng trăng khuyết: “Đúng thế, thân phận hiện tại của cậu là người, quản, lý!” “Đối với người chơi, đây là một trò chơi đối kháng sinh tôn; nhưng với người quản lý, đây là một trò chơi mô phỏng kinh doanh.”

Con chuột tự di chuyển và nhấp vào Í Hành tinh Alpha 1.

Một thế giới pixel hiện ra trước mắt Tư Thần.

Đây là hình ảnh pixel từ trên cao. Chất lượng hình ảnh rất tốt, giống như hình minh họa Tư Thân từng thấy trong sách giáo khoa.

Máy ảnh thu nhỏ lại, xuất hiện thành phố quen thuộc với Tư Thần.

Thành Bạch Đế.

Thành Bạch Đế nằm ở trung tâm của hành tinh Alpha, giống như những Khu An toàn, để chứa thêm được số dân cư ngày một tăng cao, họ đã xây vô số những tòa nhà cao tâng, giống như những thanh kiếm từ mặt đất đâm xuyên lên tận trời.

Có hai vùng đất thấp ở thành Bạch Đế.

Một là đại học Bạch Đế, hai là căn cứ của người Carol, một ở phía nam, một ở phía bắc, cả hai phản chiếu nhau từ xa.

Có thể bắt gặp nhiêu người nhỏ bé, lúc nhúc như kiến đen trên đường phố. Họ rất nhỏ, ở trên màn hình, kích thước của họ chỉ bằng một góc trong ô pixel.

Di chuyển chuột đến chỗ họ, một bong bóng hội thoại sẽ hiện ra.

“Tối nay con ăn gì?”

“Ngày mai là thi cuối kỳ rôi, mình chưa xem lại bài nữa.” “Tôi không muốn đi làm, không biết khi nào mới trúng số đây.”

“Hì hì, mèo con ơi~”

Đây là một ngày bình thường của một người bình thường, bình thường đến mức gân như không tồn tại trong ký ức của họ.

Xung quanh thành Bạch Đế có một vài vòng tròn lớn nhỏ màu đen. Đó là không gian gấp khúc không biến mất. Có nhiều không gian gấp khúc hơn so với khi cậu còn là sinh viên ở đây, và cũng có một không gian gấp khúc lớn hơn bình thường. Bên cạnh màn hình xuất hiện một chuỗi dữ liệu.

[ Hành tinh Alpha ] Cấp: 8 Hướng tiến hóa: Hỗn hợp Số lượng tiến hóa: 923014 (Số lượng có thể thu hoạch: 0) Tổng số dân của hành tinh Alpha cách đây vài năm ước tính khoảng 300 triệu người, rải rác trong các khu vực sinh sống chính, cũng có một số ít lang thang ở dã khu. Số lượng tiến hóa này không chỉ đề cập đến nhân loại mà còn bao gồm cả những loài đột biến có được sức mạnh phi tự nhiên. Trên màn hình xuất hiện những hạt sáng biểu hiện tín hiệu kém. Nụ cười của con gấu pixel trở nên méo mó lạ thường, giọng nói của nó cũng nghiêm túc hơn: “Luật chơi của trò chơi này là —” Giao diện màn hình quay về giao diện chính chọn máy chủ, nhưng lần này chỉ có một máy chủ để lựa chọn.

[ Máy chủ thử nghiệm nội bộ 01 ] Cấp: 1 Hướng tiến hóa: Ngẫu nhiên Số lượng tiến hóa: 0 “Hai quản lý được chia làm hai phe, sinh vật ở không gian chiêu cao và sinh vật ở không gian chiều thấp. Sinh vật ở không gian chiều cao bị giới hạn trong giao diện và chỉ có thể di chuyển trong không gian gấp khúc. Sinh vật ở không gian chiều thấp có thể tự do hoạt động trong bất kỳ thế giới nào.

“Có hai cách để kết thúc trò chơi. 1: Sinh vật không gian chiều thấp chết (không giới hạn về cách thức).”

“2: Khi máy chủ đạt đến cấp 9, sinh vật ở không gian chiều thấp vẫn còn sống, sinh vật ở không gian chiều thấp sẽ chiến thắng.”

“3: Sinh vật ở không gian chiều cao chết (không giới hạn cách thức), và bên sinh vật không gian chiều thấp sẽ chiến thắng.”

“Để cân bằng sức mạnh của các nhân vật và để cho hai người có trải nghiệm tốt hơn, phần giải thích bổ sung sẽ được cung cấp thêm —” 1. Sinh vật không gian chiều cao chỉ có thể xuất hiện cùng một lúc với không gian gấp khúc, và trước khi kết thúc cuộc xâm lược này, bạn không thể vào khu vực tiếp theo.

2. Theo thời gian, hai bên sẽ tăng sự cảm ứng lẫn nhau. 3. Thời gian cuối cùng sinh vật không gian chiều thấp vào không gian gấp khúc không vượt quá 14 ngày. Sau khi hệ thống xác định vi phạm sẽ bị cưỡng chế chuyển đến khu vực không gian gấp khúc đặt bên không gian chiều cao. Vi phạm ba lần, sinh vật không gian chiều cao sẽ tự động thắng.

Tư Thần chậm rãi đọc quy tắc trò chơi, cậu chỉ lật sang trang tiếp theo sau khi chắc chắn mình đã thuộc nằm lòng trang trước. Trên màn hình chỉ có một lựa chọn duy nhất: [ Bắt đầu trò chơi ] Ngay khi Tư Thần chuẩn bị vào trò chơi, một thông báo nhắc nhở đột ngột xuất hiện ở góc phải màn hình. Tư Thần nhướng mày nhìn dòng chữ phía trên.

[ Quản lý Y yêu cầu cuộc gọi } Hộp tin nhắn nhấp nháy ở dưới góc màn hình một lúc lâu, cuối cùng, Tư Thần chọn kết nối. Giao diện của khung thoại rất đơn giản, ngoài ảnh đại diện thì chỉ có các tùy chọn như thời gian gọi và kết thúc CuỘc gọi. Giọng nói của quản lý Y vang lên từ loa: “Chàng trai trẻ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Tư Thần trả lời: “Không, chúng ta đã gặp nhau trước đây, trong trò chơi mà ngươi làm mất chìa khóa.”

Giọng điệu của quản lý Y có chút ngạc nhiên: “Không phải Đồ Linh, mà là cậu.”

Nó dừng lại một chút rồi nói: “Trước đây, ta thật sự khó mà tưởng tượng nổi sinh vật không gian chiều thấp có thể đi đến được bước này, nhưng khi nghĩ là cậu, cậu vốn là của ta. Vật chứa dành cho X thì không có gì đáng ngạc nhiên, nói sao đi nữa thì... tay nghề của ta tốt quá nhỉ?”

Tư Thần cười nhẹ, không trả lời.

Cậu không phủ nhận sự “chế tạo” của quản lý, đó là điều kiện khách quan không thể bỏ qua.

Quản lý Y nói: “Trước khi trò chơi bắt đầu, ta có một vài câu hỏi muốn hỏi cậu, đổi lại, cậu cũng có thể hỏi tôi một số câu hỏi. Nếu cậu không muốn trả lời thì có thể bỏ qua. Được không?”

Tư Thần suy nghĩ một chút: “Được.”

Giọng nói của quản lý Y rất nhẹ nhàng, thậm chí dần dần thoát ra khỏi một âm thanh máy móc mà dần trở nên nhân tính hơn: “Ta đã chơi trò é Cao duy xâm lấn ) không biết bao nhiêu năm, ta có kỹ năng cao hơn cậu, tỷ lệ thắng cũng cao hơn cậu. Cậu thấy có đúng không?” Tư Thần nghiêm túc lắng nghe, nhưng sau khi nhận thấy sự tập trung của mình dần mất đi, cậu đột nhiên nhéo vào lòng bàn tay mình.

Quản lý Y đang thôi miên cậu.

Có lẽ tác động trước mắt không lớn nhưng có thể gieo mầm nghi ngờ của người nọ. Tư Thần nhướng mày: “Xem ra ngươi cũng không có tự tin lăm nên mới dùng thủ đoạn vô vị như thôi miên. Đáng tiếc là tôi vẫn chưa thua trong trò chơi nào cả.”

Nói xong, cậu hỏi: “Tống Bạch còn sống không?”

Quản lý Y: “Sử dụng quan niệm của nhân loại như cậu thì cách chết của ông ta giống như “hồn phi phách tán”, nhưng không có cách nào để đầu thai chuyển thế. Theo số liệu của quản lý Z, ông ta ăn rất ngon.”

Trong lòng Tư Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cậu không quá buồn: “Được rồi, kết thúc giao dịch.”

Cậu không còn câu nào để hỏi nữa.

Cậu muốn cúp máy.

Tuy nhiên, sau vài lân nhấp chuột, không có phản hồi nào trên màn hình, chỉ có một dòng chữ “quy trình mâu thuẫn”. Quản lý Y: “Ta đánh giá cao sự dũng cảm của cậu. Nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu nên dừng lại ở đây đi. Nếu cậu từ bỏ trò chơi này, tôi có thể đảm bảo với cậu tôi sẽ kết thúc cao duy xâm lấn ở hành tinh Alpha. Vũ trụ này rất rộng lớn, hành tinh Alpha chỉ là một trong những máy chủ không có gì đặc biệt.”

“Trò chơi chỉ có hai kết quả, cậu thắng, cậu có thể bảo vệ hành tinh của mình.”

Giọng điệu của Y thay đổi: “Còn ta thắng, cậu chẳng còn thứ gì cả.”

“Sau khi ta thắng, ta sẽ phá hủy hành tinh Alpha càng sớm càng tốt, giống như phá hủy hành tinh Gamma và hành tinh Carol vậy. Nền văn minh Gamma có mạnh không? Nền văn minh Carol có mạnh không? Và bây giờ họ đang ở đâu? Còn lại bao nhiêu người Gamma và người Carol?” “Nhưng nếu bây giờ cậu đồng ý với các điều kiện của tôi, cậu có thể đạt được kết quả tương tự như “chiến thắng”. Vì vậy, hai chúng ta, đôi bên đều có lợi.”

“Tất nhiên là cậu có thể từ chối. Nhưng cậu có chắc chắn cậu có thể thắng tôi 100% được không? Ngay cả tên phản bội như X cũng không chắc. Hay là kết quả của một trò chơi quan trọng hơn hàng trăm triệu sinh mạng trên hành tinh Alpha? Cả chồng, con, và bạn bè của cậu đều đang ở trên hành tinh đó.”

Quản lý Y nói một cách hùng hồn, giọng điệu ung dung thoải mái.

Ngược lại, vẻ mặt của Tư Thần càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

“Cậu là người thông minh, cậu biết nên lựa chọn gì đúng không? Cậu có thể trả lời ngay lúc này.” Quản lý Y nói rất có lý, điều kiện đưa ra hoàn toàn khiến cậu sửng sốt, nắm thóp được trái tim Tư Thần.

Tư Thần luôn làm việc chăm chỉ cho đến bây giờ, động lực lớn nhất chính là muốn đóng cổng giới để thoát khỏi thảm họa như vậy.

Cậu biết rất rõ ràng dù không có áp lực từ bên ngoài, thế giới vẫn sẽ xuất hiện những u nan như phân biệt giàu nghèo, phân biệt sắc tộc, bệnh dịch, chiến tranh.

Nhưng ít nhất thì mọi người cũng sẽ không lo sợ vê một cái chết đột ngội.

Sau khi xung đột được giải quyết, hành tình Alpha vẫn có tiếp tục hành trình của mình, nó sẽ không bị biến thành một máy chủ màu xám.

Tư Thần vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, cậu ngôi trên xe bus từ viện phúc lợi đến thư viện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên đường có nhiều người đang say dopamine, không một ai cho rằng họ còn có ngày mai.

Bây giờ, Y đưa ra một trong những phương pháp dễ dàng và nhanh chóng nhất.

Nó nói rằng nó có thể chấm dứt các cuộc cao duy xâm lấn.

Với tiên đề là Tư Thần bỏ cuộc.

Quản lý Y rất kiên nhẫn.

Nó nhìn xuống một con người nhỏ bé đang ngồi giữa phòng.

Nó nhìn thấy Tư Thần cúi đầu, một giọt nước rơi dọc theo cằm xuống mặt đất. Ban đầu Y nghĩ đó là nước mắt, sau đó mới biết là mồ hồi.

Đổ mồ hôi vì căng thẳng, sợ hãi, và phấn khích.

Đây là một phản ứng sinh lý bình thường của con người. Những lựa chọn mà nó đưa ra rõ ràng là một canh bạc lớn đối với Tư Thần. Một lần đặt cược 50 ngàn để nhận ngay phần thưởng hay một lần đặt cược 50 triệu với tỉ lệ nhận lại là 1%.

Nhưng tiền cược không phải là tiên, mà là 300 triệu sinh mạng.

Trước khi bị ép vào trò chơi này, Y đã gặp lại X sau một thời gian dài.

X đã cá cược với nó, thứ được cược là câu trả lời của Tư Thần. X nói rằng nếu Tư Thần không chịu từ bỏ trò chơi, nó sẽ phải kết thúc cuộc xâm lược đến hành tinh Alpha.

“Ta phải để lại một trang trại chăn nuôi cho mình.” X nói như vậy, giọng điệu có chút hẹp hòi: “Ta sẽ đánh cược với ngươi bằng đặc quyên quản lý 0.2x.”

X đặt cược một thứ mà Y không có quyên từ chối.

Việc Tư Thân lựa chọn tiếp tục trò chơi hay không không quan trọng.

Nói cách khác, điều kiện mà X đưa ra bảo đảm rằng Tư Thần sẽ tiếp tục trò chơi, nhưng chỉ có hiệu lực sau khi thua cuộc.

Y không thể nghĩ ra được lý do tại sao Tư Thần lại muốn từ chối đề nghị của nó.

Nếu cả hai không nói chuyện qua hệ thống mà đàm phán ở cùng một bàn, bây giờ Y có thể có cơ hội chiến thắng.

Cuối cùng, giọng nói gian nan của Tư Thân vang lên: “Tôi từ chối.”

Quản lý Y sửng sốt.

Thậm chí nó còn có thể nghe thấy tiếng cười chế giễu của X ngay lúc này.

Tư Thần ngẩng đầu và nhìn vào màn hình.

Cậu chậm rãi nói từng chữ: “Muốn sống sót thì không thể trông cậy vào thương hại và bố thí từ người khác.” Thương hại và bố thí không phải sức mạnh, chỉ có đao kiếm mà thôi.

Quản lý Y chế nhạo: “Ta cảm thấy có lỗi với sự ngu ngốc của cậu đấy." Nó cúp máy. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Y, cuối cùng trò chơi cũng có thể bước vào giai đoạn tiếp theo. Tư Thần hít một hơi thật sâu rồi nhấp vào lựa chọn “Vào trò chơi”. Những gì xuất hiện trên màn hình không phải là nội dung trò chơi, mà là một hộp thoại nhắc nhở.

[ Đang tải trò chơi ]

[ Người chơi [Tư Thần], tải dữ liệu ]

[ Hoàn tất quá trình tải ]

[ Phe của bạn: Sinh vật không gian chiều cao ]

[ Đếm ngược: 3, 2, 1——] *xx**%

Không gian gấp khúc.

Cố Triêu nắm tay em trai chạy loạn xạ trên đường.

Cậu 16 tuổi, là học sinh năm nhất cấp ba. Em trai cùng cha khác mẹ của cậu là Cố Tịch, năm nay 6 tuổi, mới bắt đầu học tiểu học.

Trường học của cả hai ở ngay bên kia đường, vì vậy khi cao duy xâm lấn xảy ra, phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm Cố Tịch.

Một ngày trước đó, tin tức đã cảnh báo về thảm họa xảy ra gân đây và đặt tên là cao duy xâm lấn: “Theo nghiên cứu, các cuộc cao duy xâm lấn sẽ xảy ra ngẫu nhiên ở nhiều địa điểm khác nhau trên lục địa, tạo thành các không gian gấp khúc có kích thước khác nhau. Các không gian gấp khúc luôn tồn tại. Cơ chế không rõ ràng, nhưng thường kéo dài từ 12 đến 36 tiếng.” “Hình ảnh màu đen này được gọi là “Shadow”, là một sinh vật không gian chiều cao. Shadow ở khắp mọi nơi. Sau khi bị Shadow xâm chiếm, con người sẽ mất tâm trí, mở khóa cấp Một gen tiến hóa, chỉ còn bản năng ăn thịt đồng loại."

“Sau khi bị lây nhiễm, Shadow sẽ rời khỏi cơ thể vật chủ và xâm nhập vào người chưa bị nhiễm tiếp theo.”

“Ngoài ra, sau khi bị Shadow xâm chiếm, một số người có sức mạnh phi nhân loại, nhưng không bị mất trí hay tấn công đồng loại... Chúng tôi gọi họ là “tiến hóa giả” ” “Cách duy nhất để giết chết Shadow là giết chết nó khi nó vẫn còn trong bóng tối. Trước khi rời bỏ xác, hãy giết vật chủ đã nhiễm bệnh.”

“Shadow có mức độ đen càng dày đặc thì mức độ nguy hiểm càng cao. Xin người dân vui lòng chú ý đề phòng.” Cố Triêu nghĩ rằng chuyện này sẽ không liên quan gì đến mình. Nếu tin tức này không xuất hiện trên các báo đài uy tín, thậm chí Cố Triêu còn cho rằng đây là trò đùa cá tháng tư.

Nhưng không ngờ hôm nay cậu lại đụng phải một cuộc cao duy xâm lấn.

Một vòng đen mờ tượng trưng cho không gian gấp khúc bao phủ cả bầu trời, và giáo viên của cậu đã trở thành nạn nhân đầu tiên của cuộc xâm lăng.

Cố Triêu bất lực nhìn một đường đen mỏng hẳn sâu trên đỉnh đầu giáo viên.

Răng nanh chọc thủng động mạch cảnh, máu tươi bắt tung tóe trên tường. Sự thay đổi đột ngột khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Sợi chỉ đen lây nhiễm thành công thì rời khỏi cơ thể của cô giáo, nhanh chóng chui vào trong cơ thể của một bạn học khác.

Lớp học hỗn loạn trong nửa phút, tiếng kêu la khóc lóc trộn lẫn với nhau, mùi máu xộc lên khoang mũi.

Cố Triêu là một học sinh chăm chỉ luyện tập thể thao, cậu nhấc chiếc ghế đẩu và đập mạnh vào người bị nhiễm bệnh đang lao về phía mình, sau đó cậu lao khỏi lớp học.

Cậu muốn tìm người cứu giúp.

Nhưng sự lây nhiễm diễn ra cùng lúc ở mọi nơi.

Ở sau cánh cửa ở lớp bên cạnh, hot girl của khối bị gặm nhấm chỉ còn một nửa người, chật vật bò ra ngoài, cố gắng thoát ra khỏi địa ngục trân gian.

Gương mặt cô giàn giụa nước mắt, yếu ớt kêu: “Cứu mình với... Nhưng một bàn tay tái nhợt đã túm lấy tóc cô, lôi cô quay về lớp học.

Trên mặt đất có vết máu kéo dài.

Trong lớp vang lên tiếng nhai nuốt.

Cố Triêu nghiến răng, lùi ra sau một bước, chạy về phía cầu thang, không dám quay đầu nhìn. Vài giọt nước mắt rơi xuống gương mặt cậu.

Không thể cứu được bạn học, cậu còn một chuyện quan trọng hơn.

Cố Triêu hy vọng mình sẽ tìm thấy em trai của mình. May mắn thay, Cố Triêu đã tìm thấy em ấy ở ngay cổng trường.

Em trai và các bạn cùng lớp đang trốn trong bốt điện thoại. Xung quanh có một số người nhiễm bị, cổ áo của họ dính đây máu, điên cuồng đập tay lên cửa kính bốt điện thoại.

Bốt điện thoại hình vuông này thực chất là một cái hộp để trú ẩn, được xem như là “điểm an toàn” để tránh Shadow, được xây dựng khắp cả nước.

Trên mặt kính đã xuất hiện vết nứt.

Cố Triêu nín thở, cậu lo lắng nhìn bốt điện thoại, gương mặt trần đầy bất lực.

Ngay sau đó, một tiếng súng vang lên trên đường.

Nhân viên an ninh được trang bị vũ khí đang cầm súng và bắn vào những người bị nhiễm bệnh.

Dù những người bị nhiễm bệnh này đã lên cấp Một Thang Trời nhưng họ vẫn chưa rời khỏi phạm trù của nhân loại. Đầu của người bị nhiễm bệnh bị bắn nổ tung như quả bóng nước. Họ mềm oặt người, ngã rạp xuống đất, không phát ra tiếng động nào.

Cố Triêu chưa kịp cảm ơn, cậu đã nhào lên phía trước, ôm chầm lấy em trai mình vừa bước ra khỏi bốt điện thoại.

Cố Triêu cúi đầu hỏi: “Tiểu Tịch, em có sao không?”

Cố Tịch khẽ lắc đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng.

Cố Tịch bị chậm phát triển từ khi còn nhỏ, sau đó được chẩn đoán mắc bệnh thoái hóa thần kinh di truyền.

Bác sĩ nói rằng cậu bé sẽ từ từ rơi vào trạng thái người thực vật.

Trong những năm qua, gia đình của họ đã chỉ rất nhiều tiền để cứu chữa cho em nhưng chỉ có thể giúp em làm chậm tốc độ phát bệnh, và đây cũng không phải phương pháp chữa trị.

Khi lên 3 tuổi, Cố Tịch vẫn gọi cậu là anh, lên năm 6 tuổi, cậu bé không thể nói được nữa.

Trong không gian gấp khúc không có chỗ nào an toàn, không có thời gian để hai anh em ôn chuyện xưa.

Cố Triêu vừa muốn nở một nụ cười, trong nháy mắt, cậu nhìn thấy một cái bóng đen trên mặt đất, uốn lượn như cá bơi đang chạy về phía những người bắn súng.

Nhân viên an ninh mặc bộ giáp tiên tiến nhất, toàn thân họ được bảo vệ kỹ lưỡng. Nhưng các nhà thiết kế đã dự đoán sai.

Nhân viên an ninh trước mắt cậu trợn mắt, sau đó lao thẳng về phía những người xung quanh. Người này còn mạnh hơn cả những người bị ô nhiễm khác, nó dùng tay không xé toạc những cánh tay của đồng nghiệp. Sau đó, nó cúi đầu, hút máu một cách thích thú.

Một nhân viên an ninh bị nhiễm khác cũng tiến hóa theo hướng khác.

Người nọ ném một quả bom vào giữa đám đông.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên sau lưng Cố Triêu. Sức nóng khiến cho những người xung quanh bay lên trời, gốc cây và cánh tay gãy nát ở khắp mọi nơi. Tiếng la hét, tiếng súng bắn, tiếng bom nổ.

Chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Cố Triêu ôm chặt em trai mình chạy thật nhanh, không dám dừng lại, tránh xa nỗi kinh hoàng ở phía sau. Em trai co ro trong vòng tay cậu, gương mặt sợ sệt rụt rè, run rẩy thổn thức.

Cố Triêu không biết cậu sẽ đi đâu, nhưng cậu không dám dừng lại.

TV cũng cho biết rằng sau khi Shadow tiêm nhiễm, chỉ số thông minh của người bị nhiễm cũng giảm đi đáng kể. Cố Triêu tập luyện thể thao từ nhỏ nên thể lực rất tốt, ôm em trai chạy vòng quanh, tránh thoát được nhiều nguy hiểm.

Những người mới bị nhiễm bệnh sẽ bị máu thịt hấp dẫn. Bây giờ, số lượng người còn sống trong không gian gấp khúc còn rất nhiều.

Cố Triêu không cần chạy qua chỗ người nhiễm bệnh, cậu chỉ cần chạy về phía đồng loại của mình.

Sau khi chạy trong thời gian dài với tốc độ cao, đôi mắt của Cố Triêu dân mờ đi vì bị choáng. Cậu nhìn xung quanh, tâm mắt rơi vào con hẻm nằm phía đối diện.

Con hẻm này nằm giữa hai khu dân cư cũ, hai đầu thông suốt.

Quan trọng nhất là cuối hẻm có một thùng rác.

Có thể giúp em trai của cậu ẩn nấp.

Nghĩ đến đây, Cố Triêu chạy vào con hẻm không hề do dự.

Cậu nhìn dáo dác khắp nơi, chắc chắn không ai nhìn thấy mình liền mở thùng rác, cho em trai vào trong.

Cố Triêu thì thâm: “Em trốn ở đây nhé? Anh sẽ bảo vệ em ở ngay đây, nếu có nguy hiểm đến, anh sẽ đánh lạc hướng ngay. Không được ra ngoài cho đến khi anh quay lại.” Cố Tịch gật gật đầu, luyến tiếc buông bàn tay đang nắm lấy tay áo của Cố Triêu.

Cố Triêu xoa đầu em rồi đóng nắp lại. Sau đó, cậu đi bộ ra ngoài, cách thùng rác vài mét.

Cậu lấy chai rượu nhặt được bên đường, mở nắp, cởi áp Sơ mi, vén áo lên rồi đổ rượu vào lưng.

Cơn đau nóng rát khiến gương mặt của Cố Triêu đỏ bừng, cơ thịt trên mặt giật giật run lên.

Trước đó, khi chạy ra khỏi trường để tìm em trai, cậu đã bị một người nhiễm bệnh nhảy từ tầng hai xuống cắn. Người nọ đã cắn đứt một miếng thịt trên lưng cậu.

Cố Triêu không biết rằng ngay khi cậu đang xử lý vết thương, một bóng đen ẩn mình trong bóng tối đang lặng lẽ nhìn cậu. Màu sắc của cái bóng này rất đục, sức mạnh không hề ít, nhưng hồi lâu không có động tĩnh gì.

Shadow này là Tư Thần.

Cậu từng là nạn nhân của cao duy xâm lấn, bây giờ, cậu lại trở thành hung thủ gây ra đau thương.

Đây là máy chủ thử nghiệm nội bộ 01.

Tư Thần chỉ có thể di chuyển trong không gian gấp khúc. Sau một năm, cấp bậc của máy chủ đã lên cấp 2, tương đương với tiến hóa giả cấp Hai.

Những sinh vật không gian chiều cao khác hiện chỉ có cấp Ba đến cấp Bốn, còn Tư Thần là cấp Chín.

Đặc tính của Shadow là do hệ thống thiết lập.

Những cái bóng đen không thể kiểm soát, chúng tự thoát ra khỏi cơ thể của Tư Thần. Hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của cao duy xâm lấn, không gian gấp khúc cũng ít xuất hiện hơn. Trong suốt một năm, Tư Thân chỉ vào không gian gấp khúc 16 lần.

Và trong suốt 16 lần, cậu chưa từng gặp quản lý Y.

Có nhiều sinh vật không gian chiều thấp, quản lý Y đang ẩn nấp trong đó, giống như phân chuột lẫn trong vừng đen trong nhà kho.

Cơ chế đặc biệt của trò chơi đã định sẵn rằng Tư Thần chỉ có thể thử từng hạt vừng đen cho đến khi tìm thấy con chuột nhất kia.

Cuối cùng, hệ thống sẽ đưa kết quả sau khi cậu tiêu diệt hoàn toàn các sinh vật không gian chiều thấp.

Tư Thần biết cách chơi trò chơi này.

Với tư cách là một quản lý, cậu chỉ cần giết con người trong không gian gấp khúc càng nhiều càng tốt, sau đó lan truyên “Shadow” ra thế giới bên ngoài không gian gấp khúc, để Shadow lây nhiễm cho nhiều người hơn cho đến khi Y chết.

Nhưng trò chơi này quá chân thật.

Lần đầu tiên cậu vào không gian gấp khúc và không hành động gì, nhưng Shadow xung quanh cậu tự động tràn ra ngoài và tấn công người đầu tiên.

Tư Thần đã quen với cảnh sinh tử biệt ly, và cậu không hê thay đổi sắc mặt dù cảnh tượng trước mặt có kinh khủng đến đâu. Nhưng khi đó, đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng.

Một thanh gươm nguyện thề sẽ giết chết con rông độc ác để bảo vệ người khác; cuối cùng, nó lại chém vào những người mà nó từng bảo vệ rồi nhận ra bản thân nó vẫn sắc bén như cũ. Cho đến khi kết thúc cao duy xâm lấn lần đầu tiên, thế giới trước mặt cậu đã biến thành những khối pixel hòa vào màn đêm tối đen, khi đó, cậu mới thoát khỏi trạng thái bối rối.

Hệ thống nói rằng sau khi trở vê từ không gian gấp khúc, cậu có thể tự chọn thời gian nghỉ ngơi, nhưng trong quá trình đó, máy chủ vẫn không ngừng lại. Để tìm thấy Y càng sớm càng tốt thì cậu không nên nghỉ ngơi. Tay Tư Thần run lên, cậu rửa tay hết lân này đến lần khác: “Đây không phải thế giới thực, đây chỉ là một trò chơi.”

Nhưng Tư Thần vẫn dừng lại ở hai bước đầu của kế hoạch. Đầu tiên là vào không gian gấp khúc, để Shadow kiếm ăn một cách thụ động. Hai là để cho người nhiễm bệnh ẩn mình rồi thoát ra khỏi không gian gấp khúc (trong dữ liệu, những người này được gọi là “tiến hóa giả”), nhưng Shadow trong họ chỉ ẩn nấp, chưa bắt đầu lây lan. Tư Thần đã tính toán xong.

Nếu quản lý Y vẫn không lộ diện khi thế giới đã lên cấp 6 thì những Shadow ở bên ngoài không gian gấp khúc chỉ có thể bắt đầu lan rộng.

Đây là thời gian trì hoãn tốt nhất, nếu chần chờ thêm nữa, “Shadow” sẽ không còn thời gian để lan ra khắp thế giới.

Không có lý do nào đặc biệt để Tư Thần đi theo Cố Triêu.

Chỉ là Cố Triêu trông quá giống Tư Chu.

Cậu biết mình không đơn độc, nhưng Tư Thần rất nhớ anh.

Cậu cũng có một người anh trai. Trước đây, sức khỏe của cậu rất tệ.

Nếu họ gặp một cuộc cao duy xâm lấn khi còn nhỏ, phản ứng của Tư Chu có lẽ cũng giống với Cố Triêu.

Sau khi Cố Triêu làm sạch vết thương, cậu mặc lại quần áo.

Cậu nhặt một cây gậy trên mặt đất để chống, cẩn thận quan sát xung quanh.

Mọi người vẫn đi qua con hẻm này. Tuy nhiên, dưới sự điều khiển có chủ ý của Tư Thần, những Shadow khác cách nơi này rất xa.

Bầu trời chuyển từ màu trắng sang màu đen hai lần, và sau đó lại từ màu đen sang màu trắng.

Trời gân sáng, hôm nay thời tiết rất đẹp, không quá lạnh cũng không quá nóng, ánh ban mai phủ một lớp vàng cam ngay đường chân trời đầy nên thơ. Tư Thần có thể cảm nhận được năng lượng trong không gian gấp khúc đang cạn kiệt. Cuộc cao duy xâm lấn này sắp kết thúc.

Cố Triêu cố chịu đựng một ngày một đêm, để không ngủ, cậu tự nhéo mình đến tím tái cả người. Nhưng đến sáng nay, cậu cũng không thể nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.

Cậu tự thấy mình là một người may mắn.

Giữa cơn đói cồn cào, Cố Triêu không thể không rời khỏi con hẻm, chưa kịp bước hai bước đã thấy một tiệm bánh mì đang mở toang bên đường. Cậu quay về chỗ cũ với một túi sữa và bánh mì để nuôi sống bản thân và em trai. Trong khoảng thời gian này, họ không gặp một người nhiễm bệnh nào.

Khu vực này được không gian gấp khúc bao phủ, thời gian đầu có thể nghe thấy nhiều tiếng khóc la, dần dà chẳng còn gì, im lìm như một thành phố chết. May mắn cộng thêm sự mệt mỏi khiến Cố Triêu lại ngủ mất.

Bỗng cây gậy trong tay cậu lạch cạch rơi xuống đất.

Tư Thần chặn đứt thời gian và kết liễu cuộc đời của đối phương.

Dù là vô tình hay cố ý, Tư Thần cũng không thể để cậu đi.

Ở đây, chỉ có quản lý Y hiểu rõ nhất người nào tồn tại sâu trong trí nhớ của Tư Thần.

Làn da của Cố Triêu nhanh chóng chuyển sang màu đen. Cậu bị Shadow giết chết, không phải là một cái chết bình thường.

Bây giờ, chỉ còn lại một người còn sống trong không gian gấp khúc. Shadow ồ ạt như sóng biển, bò trườn về phía thùng rác. Một cơn gió thổi qua, vén cái nắp lên. Thời gian đếm ngược hiện lên trước mắt Tư Thần.

[10, 9... ] Cố Tịch ôm đầu gối, ngoan ngồi ngồi trong góc thùng rác. Bộ đồng phục thủy thủ của em lấm lem bùn đất, đen xì và bốc mùi hôi thối. Nhưng đôi mắt vẫn trong sáng, thuần khiết.

[7, 6... ] Em không thể nói gì, nhưng em có thể nhìn thấy Tư Thần. Cơ thể Cố Tịch run lên, em mỉm cười, nhìn về phía Tư Thần, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự sợ hãi. Trái tim của Tư Thân run lên. Ánh mắt này khiến cậu đau lòng. Đây chỉ là một đứa trẻ. Gia đình vẫn yêu em rất nhiều dù sức khỏe của em rất kém, em vẫn có một sự ngây thơ khi được yêu thương, nuông chiều. Đây cũng là người em trai mà Cố Triêu dốc hết lòng bảo vệ.

[3, 2... ] Tư Thần đậy nắp thùng rác lại. Nhưng... nếu đứa trẻ này là quản lý Y thì sao?

[1.] Cố Tịch co rút trong góc, run rẩy không ngừng. Nhận thức của một đứa trẻ rất nhạy bén, vừa rồi khi nắp thùng rác được mở lên, ánh sáng chiếu vào trong, Cố Tịch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. May mắn là nắp thùng đã đóng lại. Cố Tịch chưa có đủ thời gian để vui mừng. Vì vài giây sau, ánh sáng lại chiếu rọi lên em. [ Trở về. ] *xx*+*% Cảnh tượng xung quanh tan biến trong tích tắc. Tư Thần quay về căn phòng trắng tinh sạch sẽ. Chiếc ghế duy nhất vẫn ở chính giữa căn phòng, Tư Thần có thể di chuyển tự do trong phòng. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của cậu. Giết chết các sinh vật không gian chiều thấp thật ra không quá khó với Tư Thần.

Tuy nhiên, cậu dường như không còn sức lực, cậu ngôi lên ghế, không thể cử động dù chỉ một ngón tay.

Một lúc sau, cậu đứng dậy.

Tư Thần muốn tắm. Không có phòng tắm, nhưng sau khi trò chơi bắt đầu, không gian ở đây có thể thay đổi theo suy nghĩ của Tư Thần. Cậu đặc bố trí một phòng tắm với bồn tắm ở trong góc.

Tuy nhiên, vừa bước một bước, đầu gối của Tư Thần đột nhiên mềm nhữn, cậu ngã khuyu xuống đất.

Một tay chống lên mặt đất, đỡ trọng lượng của cậu, tay còn lại thọc vào cổ họng, không ngừng moi móc.

Khi một người ở trải qua cảm xúc vượt ngưỡng giới hạn, cơ thể sẽ sản sinh ra một số phản ứng. Đã lâu rồi cậu không còn là người, cũng không ăn uống gì, không thể nôn ra thức ăn hay mật. Nhưng phản ứng sinh lý đáng thương của con người vẫn còn ở trong người cậu.

Tư Thần biết cậu đang nôn thứ gì, là cảm giác tội lỗi không thể nói nên lời.

Những thứ chôn sâu trong trái tim, trút ra với sự kìm nén, tất cả đều vô giá trị như không khí.

Cậu biết đó không phải là một trò chơi.

Tư Thần nôn khan một lúc lâu, nôn đến khi mất hết sức lực, khóe mắt đỏ hoe, co rúm trong góc tường như một bào thai trốn trong cơ thể mẹ.

Một bàn tay chạm vào đầu Tư Thần.

Tư Thần ngẩng đầu lên và nhìn thấy một gương mặt đáng lẽ ra không nên xuất hiện. Đồng tử cậu co rụt lại: “... Thây?”

Tống Bạch khoanh chân ngôi xuống bên cạnh: “Thây đây."

Tư Thần vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay Tống Bạch, sau đó lại từ từ thu tay về.

Cậu biết có lẽ đây chỉ là trí tưởng tượng của mình. Nhưng Tư Thần không còn sức để phá hủy ảo tưởng này.

Tống Bạch móc một điếu thuốc từ trong túi ra, tìm một hồi lâu cũng không thấy bật lửa, đành phải lắc lắc điếu thuốc về phía Tư Thần: “Cậu đẹp trai, mượn lửa nào.”

Tư Thần lau đi những giọt nước mắt trên mặt và châm thuốc cho thầy. Ánh mắt Tống Bạch nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cậu, ông rít một hơi thuốc, sau đó nhổ ra, đột ngột nói: “Thầy xin lỗi.”

“Nếu biết chuyện này sớm hơn, thây đã không chọn con, tự mình tiếp tục chống đỡ thêm một chút nữa. Con chỉ là một ổ bánh mì cháy sém, bên ngoài cứng cáp bên trong ấm mềm. Thây đã giết cá hơn 60 năm ở thành Bạch Đế, trái tim sớm đã nguội lạnh rồi.”

Tống Bạch không hối hận lựa chọn của mình, ông chỉ đang tự kiểm điểm bản thân.

Ông có thể hiểu được cảm giác của Tư Thần lúc này, và đây là những gì ông đã cảm thấy trước đây: ở thành Bạch Đế, khi ông lựa chọn đóng cổng thành lại.

Tống Bạch đã rèn luyện Tư Thần như một món vũ khí. Ông đã cho cậu gió, nhìn mũi tên này lao đến nơi mà ông không thể chạm đến. Bây giờ đã quá muộn để dạy thêm cho cậu được điều gì. Giống như khi làm điều sai trái, người có đạo đức cao hơn thường sẽ cảm thấy tội lỗi hơn.

Tương tự, người có trái tim mềm yếu hơn thì sẽ dễ xúc động hơn.

Tư Thần nhắm mắt lại. Gần nhất là Cố Triêu và Cố Tịch, và xa hơn là những người mà cậu không biết tên.

Cậu vẫn chưa hết run rẩy vì đau.

Tư Thần mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Không sai, thầy. Lựa chọn của thầy không sai, của em cũng không sai.”

“Thây đã dạy em điều này vào ngày đầu tiên đi học. Hy sinh những người ở trước mặt để cứu được nhiều người hơn. Ai nói điều này là sai?”

Đây là lựa chọn ban đầu của Tống Bạch. Cũng là lựa chọn ban đầu của X-13.

Nỗ lực của những thế hệ trước đã giúp Tư Thần đứng trên vai người khổng lồ và có được vị trí ngang hàng với người quản lý.

Cậu là người thừa kế.

Tự nhiên đã chọn lọc như vậy.

Tống Bạch khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Con cứ làm những gì con cho là đúng."

Tư Thần hỏi: “Nếu chúng ta thực sự sai thì sao?”

“Thây sẽ dạy cho con bài học cuối cùng.”

Ông đặt tay lên vai Tư Thần, quay đầu sang ngang, mắt đỏ hoe: “Tiêu chuẩn đúng sai là do chúng ta tự đặt ra." “Wì chỉ có một số điều chỉ có chúng ta mới có thể làm được. Người không làm được thì không có đủ tư cách để định đoạt. 24.10.22 =))) chương này dài gấp 3 lần bình thường

xx**% 238 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment