Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 237 - C237

c237 c237c237

Chương 236: “Tư Thần, tôi muốn cậu giết tôi.” Edit: jena

Đôi mắt của X-13 tối đen như trời đêm sâu thẳm.

Khi nhìn thấy đôi mắt của xác chết mở ra, quản lý Y căng thẳng trong chốc lát.

Tuy nhiên, cơ thể của X-13 không có bất kỳ biến động bất thường nào.

Y nghi ngờ hỏi: “Phản xạ sinh lý?”

Nó biết nhân loại có một câu nói chết không nhắm mắt. Y ra lệnh: “Nhắm mắt nó lại.” Có hai cyber tiến lên cố gắng hạ mí mắt X-13, nhưng dù sức mạnh của chúng đủ sức để bẻ gãy sắt thép đi chăng nữa, đôi mắt của X-13 không hề nhắm lại.

Có một tiếng nổ lớn vang lên ở tầng dưới.

Kính thủy tinh vỡ tan tành, bay tứ tung.

Quản lý Y không còn cách nào khác, đành phải nói: “Quên đi, đừng quan tâm, tiếp tục.”

Những cyber này có thể tấn công một cách liều lĩnh nhưng nhân viên của nó vẫn có thể chống cự được.

Vì vậy, lực lượng của Khoa học kỹ thuật Bát Phương vẫn tiếp tục chiến đấu với cyber của phiến quân.

Ban quản lý cấp cao của Khoa học kỹ thuật Bát Phương đã được thông báo rằng quản lý Y đang ở tâng cao nhất của trụ sở, sử dụng bản thể “vân não” để thực hiện một quy trình cực kỳ quan trọng. Nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là đảm bảo an toàn cho vân não.

Vân não là những sinh vật cực kỳ mỏng manh, giống như sứa, thậm chí không thể chống lại trước sóng nước quá mãnh liệt.

Một khi vân não bị hư hại, ý thức lưu trữ bên trong sẽ chịu tác động, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của của người Gamma.

Nhờ sức mạnh của khoa học công nghệ, con người đã không còn sinh sản tự nhiên như ngày xưa từ lâu.

Người nhân bản là sinh vật vô sinh.

Họ chỉ có thể dựa vào vân não để tái sinh nhiều lần, tiếp tục cuộc sống của mình.

Có lẽ kể từ ngày nhân loại được nuôi sống từ công nghệ nhân bản vô tính, nên văn minh Gamma đã đi đến hồi kết.

Giọng nói của Phục Hy truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng điệu lo lắng: “Thưa ngài, dù tình hình hiện tại vẫn đang kiểm soát nhưng chúng tôi vẫn mong ngài sơ tán ngay lập tức, đến nơi an toàn hơn!”

Quản lý Y không thể chấp nhận có người ra lệnh cho nó, đặc biệt là người nhân bản mà nó khinh thường nhất. Giọng nói của Y đã nhuốm màu tức giận: “Nếu ta có thể di chuyển thì sao ta không rút lui?! Nuôi các ngươi để làm gì?! Ta không quan tâm các ngươi sẽ làm gì để ngăn đám cyber ở dưới tâng 100! Ngay lập tức sửa chữa lỗ hổng của hệ thống đám mây — đúng là một đám phế vật!”

Những xúc tu của quản lý Y đã chui vào trong cơ thể X- 13. Trong trường hợp xảy ra tai nạn nhỏ nhất, kết nối sẽ gặp gián đoạn, các xúc tu bị hỏng sẽ gây ra hư tổn trực tiếp đến vân não. Ngoài ra, thuốc tiêm vào X-13 có giới hạn thời gian. Quan trọng hơn, một phân ý thức của quản lý X đã được vận chuyển vào vân não.

Nếu bây giờ ngắt kết nối sẽ tương đương với việc tiêu diệt trực tiếp một phần của X. Chuyện này giống như việc tải xuống một tệp tin, việc gián đoạn trong quá trình tải có khả năng khiến tệp gốc bị hỏng.

Trong nháy mắt, Y căm ghét Đồ Linh.

Khi X từ từ di chuyển từ Biển ý thức vào vật chứa, vân não là một trạm trung chuyển, bước vào trạng thái hoạt động với công suất cao.

CPU này có thể chuyển hóa cả quản lý Y và quản lý X, vân não trong suốt trong nháy mắt nổ tung máu đỏ trong dây tải. Y nghiến răng nghiến lợi nói với X: “Không được, vẫn không đủ. Trước tiên ta sẽ phân tán ngươi ra.”

Khái quát đơn giản, để vận tải một hạng mục lớn như quản lý X cần rất nhiều máy tính chủ vận hành, kết nối với nhau.

Thể ý thức của X là một đại dương bao la, khó có vật chứa nào có thể chứa đủ một đại dương, may mắn là quản lý Y lại có vô số ly chứa nước trong tay.

Thông qua việc kết nối với vân não, Y buộc phải nhét X vào một vật chứa khác.

Những vật chứa đó là người nhân bản của hành tỉnh Gamma.

Nhiều người không biết có chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ cảm thấy kinh hoảng lạ thường. Chỉ trong một giây tiếp theo, họ đánh mất ý thức của mình mãi mãi. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.*

* X11 DI 7 12 239 S1: Nghĩa: Trời đất không có tình người xem mọi vật bình đẳng, không phân biệt, mọi thứ đều như chó rơm không thương, không ghét, trích “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử

Lúc này, trong mắt của Y, sinh mạng của những con người không có gì khác biệt, ý nghĩa duy nhất cho sự tồn tại của họ là trở thành vật chứa nước.

Giảng viên đại học đang giảng bài bỗng nhiên ngã khuyu, học sinh trước mặt cũng ngã rạp xuống đất.

Tài xế chở hàng đang lái xe đột ngột bất tỉnh, một chiếc máy bay mất khống chế đâm sầm vào tòa cao ốc gần đó.

Hai vợ chông đang cãi nhau thì im hơi lặng tiếng, họ cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần, vì vậy nắm chặt tay nhau. Dù chỉ là một phần mười triệu của X, đối với người bình thường thì cũng đã là một thảm họa.

Thảm họa này đang ồ ạt đổ bộ đến vô số người Gamma. Dân thường chết nhiều hơn cả trong chiến tranh, bệnh dịch và nạn đói trong lịch sử.

Cơ thể của họ bị người khác khống chế, thiệt hại gây ra không thể cứu vấn.

Những cơ thể này vẫn còn sống khi ý thức của quản lý X tiến vào bên trong; nhưng khi X rời đi, những gì chờ đợi họ là cái chết vô tận và sự mục rữa vĩnh hăng.

Y bắt đầu tiêm quản lý X vào X-13.

Tốc độ tiến nhập của nó rất nhanh, chỉ trong một phút, thể ý thức của X đã vào được một phần ba. Quản lý Y luôn chú ý đến tình trạng của vật chứa, nó lo rằng X-13 sẽ bị nổ tung, khiến cho cả hai thất bại.

May mắn rằng điều này không xảy ra.

Khi X từng bước vào trong vật chứa, tâm trạng của quản lý Y cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Ngay khi quá trình sắp kết thúc, trái tim của Y đột nhiên run lên.

Vì nó phát hiện ra X-13 nằm trên bàn mổ bỗng nhếch khóe miệng.

Y nhận ra điều gì đó, la lên: “X —! Rút luil”

Nó không lo lắng cho sự an toàn của X, các quản lý luôn bất tử.

Quản lý Y biết rõ khi X tiến vào vật chứa, vật chứa là một vị “Thần” thực sự đang đến thế giới này. Thần có thể tạo ra thế giới.

Cũng có thể hủy diệt thế giới.

Mỗi tấc đất trên hành tinh Gamma bắt đầu bốc cháy.

Tư Thần nghe thấy những cuộc trò chuyện ngắt quãng. Cậu đang lao xuống không ngừng, hình ảnh trước mặt vặn vẹo biến dạng.

Quá khứ và hiện tại đan xen lẫn nhau khiến cậu không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

“Cậu đã phá hủy toàn bộ hành tinh Gamma. Nhưng ngoài các nhân viên của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, hành tinh Gamma vẫn còn rất nhiều dân thường. Cậu chắc chắn là sự hủy diệt lớn nhất.” “Nơi đó sản xuất ra những người nhân bản, trở thành tọa độ được gửi xuống những thế giới khác. Chỉ những người ở hành tinh Gamma là con người, còn con người ở thế giới khác thì không phải là con người ư? Khi họ được hưởng những lợi ích từ nền văn minh Gamma, bản thân họ cũng đã chấp nhận là căn nguyên của tội lỗi.”

“Tôi đã sống trong phòng thí nghiệm ở đây cả đời. Ở đây, tôi không có cha mẹ, không có con cái, ngay cả bạn bè của tôi cũng bị tôi nuốt chửng. Con người đối với tôi chỉ là những con số. Vì vậy, tôi đã chọn những con số lớn hơn.”

“Có lý. Nhưng mê cung này không thể giam giữ tôi. Hơn nữa, cậu cũng không thể giết hoàn toàn những kẻ bất tử như chúng tôi; những gì cậu làm chẳng có giá trị, chỉ toàn mang đến mất mát.”

“.. Sao không thử xem, như thế nào là có giá trị? Nếu tôi không thể giam giữ được ngài, vậy tại sao ngài không thoát ra ngoài?” “Nói đúng hơn, những kẻ tự xưng là Thân cũng chỉ như thế này mà thôi. Rời khỏi vật chứa thì không thể tồn tại được ở chiều không gian thấp hơn.”

Âm thanh kết thúc trong nháy mắt, cơ thể Tư Thần lao xuống mặt đất.

Thân thể của cậu va đập mạnh, nước bắn lên cao vài mét.

Tư Thần giơ tay, cúi đầu, đánh giá cảnh tượng xung quanh.

Cậu đang mặc một chiếc váy trắng dài, đi chân trần trên mặt nước.

Nước không sâu, chỉ cao đến mắt cá chân. Rễ cổ thụ đâm xuyên lên, chiếm cứ khắp mặt đất, đan xen vào nhau. Nơi này được bao quanh bằng những bức tường trắng, trông rất quen thuộc.

Tư Thần đã đến đây rất nhiều lần trong giấc mơ của mình.

Cậu biết nơi này được gọi là mê cung.

Ở trung tâm mê cung là váy trắng đang bị giam cầm.

Tư Thần đứng dậy, giơ tay chạm nhẹ vào bức tường. Cậu không thể nhìn thấy, nhưng cậu biết rõ váy trắng đang ở đằng sau bức tường này. Một sợi dây xích mắc vào cổ chân, váy trắng sẽ ngồi co gối, lắp ghép những mảnh ghép hình không bao giờ kết thúc.

Giọng nói điềm tĩnh của quản lý X vang lên từ phía sau bức tường: “Cậu có muốn biết câu chuyện xảy ra tiếp theo không?” Tư Thần mím môi không trả lời.

Sau khi biết rõ nguồn gốc của mình, cậu vẫn chưa tìm được cách đối mặt với quản lý X, trong lòng có một sự kháng cự không nói nên lời.

Váy trắng không phải là váy trắng của cậu, mà là của quản lý X nổi tiếng.

Quản lý X muốn cơ thể cậu như một vật chứa.

Trước khi nghe được câu trả lời, X tiếp tục tự nói với bản thân: “Đây là mê cung do 13 tạo ra bằng chính ý thức của cậu ấy. Khi chúng tôi tạo ra 13, không một ai nghĩ rằng cậu ấy có thể tự mình làm đến được bước này." “Như cậu đã thấy, tôi bị nhốt trong mê cung.”

“Quan niệm của tôi và Y, Z không giống nhau lắm. Tôi thừa nhận tôi là một kẻ đạo đức giả. Tôi thông cảm với trải nghiệm của loài kiến nhưng vẫn chấp nhận sự cung phụng từ chúng, dù bản thân tôi là nguôn gốc của thảm họa. Sau khi tôi bị nhốt ở đây, cuối cùng tôi cũng có một cái cớ để buông bỏ.”

“Chúng tôi tạo ra tọa độ, nấu chín những sinh vật ở chiêu không gian thấp hơn. Khi giết chết chúng sẽ hấp thu được nguồn năng lượng để phát triển.”

“Nhưng dù sao đi nữa, con người cũng không giống con kiến, họ có ngôn ngữ, có nên văn minh và tư tưởng của riêng mình. Tôi chấp nhận và công nhận mọi thứ đó trong suốt quá trình tiêu diệt họ. Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và Y, Z.”

“X-13 cũng biết mê cung này không thể giữ chân tôi, vì vậy chúng tôi đã có một giao dịch với nhau."

Quản lý X quay đầu: “Về vấn đề luân hồi, có thể nói rằng X-13 là kiếp trước của cậu. Tôi đã tiêm ý thức còn lại của X-13 vào một vật chứa mới, và cậu được sinh ra.” Ban đầu, để ngăn chặn cái chết của X-13, quản lý X đã sàng lọc tế bào của X-13 và nuôi cấy trong một cơ thể mới.

Tuy nhiên, với sự hợp tác của X-13, cơ thể đó vẫn chưa từng được sử dụng.

Khi hành tinh Gamma phát nổ, cơ thể vẫn nằm trong khoang nuôi cấy, được giữ ở trạng thái trẻ sơ sinh.

Quản lý X đã gửi nó đến một không gian gấp khúc và đặt tên là Tư Thần.

“Nếu đó là một giao dịch... Tư Thần hỏi: “Thì tôi đã làm gì khi đó? Để trao đổi?”

Lừa gạt quản lý Y để tiêm thể ý thức vào vật chứa mới, sau đó còn gửi vật chứa này đến một không gian gấp khúc. Nghe qua thì dễ dàng, nhưng nếu người thực hiện không phải quản lý X, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.

Và khi giao dịch cần có hai thứ ngang bằng giá để trao đổi.

Váy trắng “ừm” một tiếng dài rồi đáp lại đây ẩn ý: “Cậu nói rằng có thể cho tôi một vật chứa mới.”

“Không thể.” Tư Thần trả lời chắc nịch: “Nếu là điều kiện này thì tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”

X-13 thà chết chứ không làm vật chứa cho người khác. Đôi mắt của váy trắng cong cong: “Bé ngoan, thông minh quá."

Váy trắng cầm mảnh ghép cuối cùng lên rồi lấp nó nào chỗ trống duy nhất. “Nội dung giao dịch là tôi cho cậu cơ thể và tự do; cậu trả tôi sự tĩnh lặng vĩnh hằng.” Quản lý X nói: “Tư Thần, tôi muốn cậu giết tôi." 16.10.22 orz trong 1 tuân mình chạy tới 3 bài nghiên cứu troi oi còn chuẩn bị hội thảo vê Nguyễn Đình Chiểu nữa „ A „ mà thấy sắp end tới nơi rồi huhu buồn ghê xx**% 237 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment