c236
c236c236
Chương 235: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (1)
Edit: jena
X-13 hiếm khi cười, vì vậy gương mặt khi cười của cậu khá cứng nhắc, không đẹp chút nào.
Biểu cảm của cậu rất buồn tẻ, giống như một bức tranh thủy mặc nhiều chỗ trống.
Nhưng khi một người nhân bản cất tiếng, không ai có thể bỏ qua được thanh âm của cậu, bao gồm sự thù hận trong giọng nói non nớt ấy.
Phẫn nộ và giận dữ chính là lửa cháy. X-13 có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, thiêu sống bản thân và cỗ quan tài này thành tro bụi.
Đồ Linh là bác sĩ phụ trách ghi chép, đồng thời cũng được xem là đồng phạm của X-13, đương nhiên hiểu được ý đồ của cậu trong lời nói kia.
Dẫn quản lý X và quản lý Y vào giấc mơ.
Đó là một cách tiếp cận mà Đồ Linh không thể hình dung nổi.
Nhưng theo tính toán của hệ thống, cách thức này không phải không thể xảy ra.
X-13 được chế tạo để làm vật chứa cho Thần, cơ thể của cậu có thể không bằng sinh vật chiều không gian thấp hơn nhưng sức mạnh của thể ý thức hoàn toàn có thể ngang bằng với “Thần”. Thần dùng đau khổ để tra tấn vật chứa, đồng thời cũng dùng đau khổ để chế tạo nên vật chứa.
“Điều này rất nguy hiểm.” Đồ Linh tìm lại được giọng nói của mình: “Về lý thuyết thì có thể thực hiện được. Nhưng tôi nghĩ rằng...”
Đôi mắt đen thăm thẳm của X-13 nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh của hắn qua lớp kính phòng hộ: “Anh sẽ giúp tôi chứ?”
X-13 là người thông minh, và người thông minh thường có nhiều tật xấu, đó là cố chấp. Những người khác có thể suy xét đến hậu quả, bọn họ cũng vậy; vì vậy, X-13 không bị ràng buộc bởi số mệnh phải nhấn chìm mình xuống sông, mà cậu tự nguyện thà chết khi đang băng ngang qua giữa sông.
Khi bắt gặp ánh mắt của X-13, Đồ Linh biết hắn không thể thương lượng trong vấn đề này. Nên hắn khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
*xx**
Ba tuần sau.
Một lần nữa, X-13 tỉnh dậy từ khoang nuôi cấy.
Một luồng khí lạnh tỏa ra từ cánh cửa, nhanh chóng ngưng kết thành một lớp băng trên các vách tường xung quanh.
X-13 mở cửa rồi đứng dậy. Cậu mặc một chiếc váy trắng, đi chân trân trên mặt đất, gương mặt điềm tĩnh. Lần này, cậu không nằm mơ. Vì khi ý thức mình sắp bắt đầu mơ, cậu liền tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ còn một chiếc ghế cuối cùng.
X-13 nhìn xung quanh rồi ngôi xuống ghế. Một lúc sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của quản lý Y.
Con sứa pixel lắc lư lên xuống theo nhịp thở giữa màn hình: “13, cậu là tác phẩm hoàn hảo nhất của ta.”
“Đã đến lúc cậu phải hoàn thành sứ mệnh của mình.” X-13 cúi đầu, trông vô cùng ngoan ngoãn và thuần phục: “Đó là vinh dự của tôi, thưa ngài. Vì tương lai của người Gamma.”
Cánh cửa bên cạnh mở ra.
Hai hàng nhân viên được trang bị kín kế từ đâu đến chân, nhiệm vụ của họ là hộ tống X-13 đến tâng cao nhất của trụ sở Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Quản lý Y đã nói với họ không biết bao nhiêu lần về sức mạnh và giá trị của người nhân bản này. Nhưng khi những nhân viên nhìn thấy một thanh niên mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt thì khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Họ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một con quái thú hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một con thỏ rừng ốm yếu.
Bác sĩ cũng mặc một bộ đồ bảo hộ nặng nề, bước đến và chuẩn bị tiêm một liều thuốc đặc biệt cho X-13.
Với cường độ thể chất hiện tại của X-13, thuốc mê có thể được chuyển hóa ngay sau khi được tiêm. Do đó mũi tiêm lần này giống với một loại chất độc để làm rã cơ hơn là thuốc gây mê bình thường.
Đồ Linh đều tham gia vào quá trình lựa chọn nguyên liệu đến xây dựng công thức chiết xuất thuốc dưới dạng thô. Cuối cùng, cấu hình của thuốc dạng lỏng được một nhóm nghiên cứu khác thực hiện. Tuy hắn là một nhà nghiên cứu chính của Khoa học kỹ thuật Bát Phương nhưng vẫn phải chịu sự kiểm soát của quyền lực. Quyền hạn lớn nhất mà Đồ Linh có được trong quá trình thiết kế khoang nuôi cấy cho vật chứa là quyết định loại môi trường nuôi cấy cho X-13.
Trước quá trình tiêm nạp này, hắn đã pha một lượng nhỏ dung dịch gốc của chất độc để X-13 có khả năng kháng độc cũng như giúp cậu không bị mất ý thức, có thể tỉnh táo sau khi tiêm.
Thuốc lỏng màu vàng nhạt được bơm vào ống kim, Đồ Linh vén ống tay áo của X-13 lên, nhìn thấy lỗ kim chỉ chít dày đặc trên cánh tay gầy nhẳng của cậu.
Đột nhiên X-13 rút tay lại, quay đầu, nói với quản lý Y: “Có thể cho tôi nhìn anh ấy được không?”
Đây là yêu cầu cuối cùng của một người sắp chất.
Dù cảm thấy có chút lãng phí thời gian nhưng quản lý Y vẫn nhân từ đồng ý: “Được.” Đồ Linh bỏ ống tiêm trong tay xuống, gỡ mặt nạ như mũ giáp trên đầu.
Dưới chiếc mũ giáp bằng kim loại là một gương mặt khôi ngô, trẻ tuổi.
Quản lý Y nói: “Cậu ta là Quý Sở Nghiêu.”
Nếu muốn giới thiệu về Quý Sở Nghiêu thì có rất nhiều thứ để nói.
Nhưng quản lý Y cảm thấy điều đó không cần thiết. Dù sao cả hai cũng chỉ gặp nhau một lần.
Thật bất ngờ, Quý Sở Nghiêu lại chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là bác sĩ của cậu. Tôi là một cyber sinh học, không phải một người nhân bản. Tôi là bản sao của Đồ Linh ở hành tinh Carol, cậu có thể gọi tôi là Đồ Linh.” “Nhiều năm về trước, Đồ Linh đã có một thỏa thuận với quản lý Y để cứu người Carol cuối cùng. Quản lý Y rất quan tâm đến một loại linh hồn được tạo ra từ các xung điện tử và tin rằng khai thác nó có thể tạo nên thuận lợi cho kế hoạch chế tạo thân. Vì vậy tôi được sinh ra.”
Quý Sở Nghiêu mỉm cười: “Rất vui được gặp cậu.”
Quản lý Y rất quan tâm đến cyber, vì linh hôn của chúng được chế tạo từ mã lệnh bất biến, dễ sử dụng hơn so với con người luôn thay đổi.
Sự khinh thường trong tiềm thức này đã khiến quản lý Y phải trả một cái giá lớn.
Đó cũng là lý do vì sao khó nhìn thấy các cyber cấp cao ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
X-13 ngẩng đầu nhìn chăm chú, như thể muốn khắc sâu hình bóng của Quý Sở Nghiêu vào tâm trí.
“Được rồi.” X-13 nhắm mắt lại. Thuốc được tiêm vào cơ thể, cảm giác hơi rát và đau. X-13 nhớ lại lời nhắc của bác sĩ.
[ Sau khi tiêm thuốc, cậu sẽ bị sốt. Kèm theo sự suy yếu của tay chân, các cơ quan chức năng và các triệu chứng khác. ]
[ 5 đến 10 phút sau, cậu sẽ bất tỉnh, hôn mê. Cơ thể mất khoảng 4 đến 6 tiếng để chuyển hóa chất độc hoàn toàn. }
[ Quản lý Y sẽ tiêm X vào cơ thể cậu trong giai đoạn này. }
[ Không có thuốc giải, nhưng tôi có thể sử dụng chất độc thải ra từ phòng thí nghiệm để tăng khả năng kháng thuốc của cậu; nó sẽ giúp cậu không bị mất ý thức hoàn toàn. } [ Điều duy nhất cậu cần làm là hãy cố gắng kiên nhẫn. ) X-13 ngồi trên ghế, hơi thở từ từ chậm dần. Cậu cảm thấy bản thân như một chiếc lá từ trên trời rơi xuống, xoay tròn giữa không trung, buồn nôn chóng mặt. Cậu không biết mình phải đợi bao lâu, nhưng cậu nghe thấy giọng nói của Đồ Linh: “Được rồi.” Những lời này không dành cho cậu. Những nhân viên xung quanh tiến lên, cẩn thận khiêng X-13 vào một hộp chứa kín khí. Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên X-13 được ra khỏi chiếc lồng trắng tinh này. Cậu nằm trong hộp chứa nhưng thần thức từ từ tản ra. Thế giới bị bao phủ trong một màn sương mù màu đen. Sương mù có lúc dày lúc loãng.
Bộ não của X-13 ngứa ran, đôi mắt cậu vẫn mở to.
Cuối cùng, sương mù đen dần tan biến. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, X-13 nhìn thấy rõ ràng thế giới ở bên ngoài.
Tầm nhìn của cậu như một chú chim chao lượng trên trời cao, nhìn xuống bên dưới.
Cơ sở chế tạo và nuôi dưỡng ở vùng ngoại ô, sâu dưới lòng đất. Một chiếc xe tải chở xác của X-13 chạy ở vị trí trung tâm, xung quanh là những chiếc xe bọc thép, có cả máy bay không người lái đang tuần tra trên trời. Nhóm người di chuyển một hàng dài như những con kiến thợ mang thức ăn về tổ mẹ. Phía xa là một thành phố hoang vắng, được bao bọc trong một tấm màn bảo vệ lớn mờ ảo.
Có vô số những sợi dây mỏng trải dài từ trên trời xuống mặt đất, kết nối đến tất cả các thể ý thức còn sống trên hành tỉnh này.
Lần đầu tiên, X-13 tỉnh táo nhận ra cậu đang chống lại cả thế giới.
Tất cả người Gamma đều có thể là tay sai của quản lý Y. Ngay cả Quý Sở Nghiêu cũng không ngoại lệ, hắn cũng có dây xích quanh cổ.
Sau khi quan sát một lúc, X-13 cảm thấy mệt mỏi. Cậu quay trở về cơ thể của mình.
Trong trạng thái này, cậu có cảm xúc. Không khí lạnh dần, ở trong hộp có một lớp sương đọng trên thành kính. X-13 vươn đầu ngón tay chạm vào, sương là máu đen do cậu chuyển hóa.
Trụ sở cách đây không xa, dù người vận chuyển đi với tốc độ chậm cũng chỉ mất nửa tiếng.
Không có tình huống đặc biệt nào xảy ra.
Hộp chứa được di chuyển đến tầng cao nhất, sau đó được nhân viên xung quanh tiến hành xử lý.
X-13 được đặt nằm trên bàn mổ, gương mặt tái nhợt như xác chết.
Bây giờ, dù là một cyber đi chăng nữa, quản lý Y cũng không an tâm hoàn toàn.
Một người nhân bản cầm dao lên, cắt một lỗ trên đầu X- 13, máu đỏ tươi ồ ạt trào ra. Một người nhân bản khác lấy một cái hộp đông lạnh ra khỏi tủ đông thật cẩn thận.
Cái hộp đã được mở ra, bên trong chứa một chất lỏng trong suốt. Người nhân bản tự tay lấy ra một con sứa thon dài như một con cá.
Đó là vân não đầu tiên được phát hiện trên thế giới, đồng thời cũng là hình ảnh đại diện cho quản lý Y. Thông thường, để điều khiển một người nhân bản chỉ cần kết nối với vân não là đủ.
Nhưng bây giờ, thứ nó cần kiểm soát là X-13 được tạo ra để làm vật chứa cho “Thần”.
Con sứa giơ các xúc †u của mình lên, chọc vào trong lỗ thủng trên đầu X-13.
Bộ não của X-13 hoạt động nhiều hơn Y tưởng tượng, giống như nó đang mò vào trong tâm một cơn bão. Các xúc tu của Y như những ống nước, dân dần, một đốm sáng nhỏ được rút ra khỏi não của X-13.
Đốm sáng có kích thước bằng một hạt gạo, nhưng ánh sáng cực kỳ chói mắt, nhiệt độ cũng cực kỳ cao.
Sức nóng bắt đầu làm biến dạng các ngóc ngách trong phòng, sàn nhà cũng biến mềm đi.
Thể ý thức xuất hiện trong vân não, nhanh chóng xuất hiện vết máu.
Quản lý Y hét lên: “XI Ngạc nhiên cái gì! Nhanh chóng vào đi!”
Y sử dụng vân não làm phương tiện để chuyển X từ Biển ý thức vào vật chứa.
Nếu không phải vì thiếu kỹ năng, quản lý Y thực sự thích tự mình đi vào hơn; không biết vật chứa phù hợp tiếp theo phải chờ đến bao lâu. Biển ý thức rung lên kịch liệt, một cánh cửa hiện ra rõ ràng.
Quản lý X không do dự, đi vào trong cửa.
X-13 là kết nối bên ngoài cửa.
Những người nhân bản ở bên cạnh nín thở, nhịp tim cũng đập cực nhanh.
Họ không thể nhìn thấy quản lý X, chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang cắn nuốt trong linh hôn mình.
Xúc tu sứa bắt đầu đổi màu, phần thân trong suốt đã nhuộm một màu máu đỏ.
Đây là thời điểm hai quản lý dễ bị tấn công nhất. X đã thoát ra khỏi Biển ý thức, thể xác và tinh thân của Y đều tập trung ở đây.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi báo động. “Thưa ngài!" Phục Hy nhận báo cáo từ người liên lạc: “Đồ Linh đã phản bội! Cyber ở trụ sở chính đã nhiễm một loại virus không thể xác định và bắt đầu tàn sát một cách bừa bãi. Điều khiển AI từ xa không thành công, mục tiêu của chúng là ngài ở tâng cao nhất! Tôi đã tạm thời chuẩn bị máy bay, xin hãy di chuyển đến nơi an toàn dưới sự bảo vệ của những người nhân bản khác!”
Sự hiện diện của quản lý Y rất quan trọng.
Vì nó lưu trữ ý thức của người Gamma qua vân não. Đó là chìa khóa giúp người Gamma có thể tái sinh nhiều lần.
Quản lý điên tiết: “Đồ Linh —?! Sao hắn dám! Người Carol kia vẫn còn trong tay tai”
Phục Hy: “Nửa tiếng trước, hệ thống đám mây đã gửi đơn đặt hàng của ngài, nói rằng nhiệm vụ của Đồ Linh đã hoàn thành, ngài có thể hắn quyền hạn tương ứng.” Y phẫn nộ: “Ta gửi lệnh đó khi nào?!” Ngay sau đó, quản lý Y ngắt kết nối với Phục Hy. Vì X-13 nằm trên bàn mổ, người đáng lẽ ra đã chết, mở mắt. 16.10.22 xx* 236 x**