Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 235 - C235

c235 c235c235

Chương 234: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (10)

Edit: jena

Khi ký ức ồ ạt tràn về, việc nhớ lại quá khứ chẳng khác gì một màn tra tấn thống khổ.

Tư Thần ngoi lên mặt nước, những giọt nước kết thành băng trên mặt cậu.

Thân thể cậu xuất hiện những vết rạn nứt, dường như có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào.

Phần lớn thời gian, Tư Thần luôn ở trong cơ thể của X- 13, xem lại những trải nghiệm của mình trong quá khứ. Có đôi khi, cậu lại xuất hiện ở một góc nhìn khác, góc nhìn của quản lý. Góc nhìn này lại rất khó chịu, mọi thứ xung quanh đều méo mó biến dạng, chỉ cần nhìn cũng đã khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

Tư Thần có thể thay đổi góc nhìn vì quản lý Y cũng đã tiến nhập vào vật chứa.

Cả hai đang dùng những cách thức của riêng mình để nắm lấy quyền chủ động đối với vật chứa.

Trước đây, quản lý Y muốn chế tạo ra một vật chứa có thể ý thức mạnh mẽ, mở rộng đến hạn mức cao nhất, đủ sức chứa để quản lý X tiến vào.

Nó đã làm được. Và bây giờ, ngay cả chính nó cũng không thể dễ dàng giết chết được ý thức của Tư Thần. Tư Thần nhìn xuống dưới chân mình, có vô số xúc tu nhỏ không ngừng sinh trưởng, giống như rễ cổ thụ, mọc đầy khắp ngóc ngách dưới nước, tham lam hấp thu chất dinh dưỡng để lớn dần lên.

Dưới nước không hề tĩnh lặng, mạch nước ngâm cuồn cuộn không ngừng, sóng dâng cao, gần như muốn nuốt trọn cả đỉnh đầu Tư Thần.

Trong không gian ý thức này, nước là biểu tượng của quản lý Y.

Tư Thần không thích chạy trốn. Cậu biết cách giải quyết duy nhất là giết chết quản lý Y.

Vì vậy, Tư Thần gồng mình, tiếp tục chìm xuống nước thêm một lần nữa.

X-13 ngôi ở trên ghế, thở hổn hển. Xiêng xích và gông cùm trói chặt cậu. Cậu có cảm giác bản thân đang bị đóng đỉnh vào tường, không thể động đậy, chỉ có những ngón tay bấu chặt trên ghế vẫn còn co giật vì đau đớn.

X-13 ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vẻ mặt ngây dại trong chốc lát.

Cậu không hy vọng mình sẽ nghe thấy câu trả lời, nhưng cậu lại nghe thấy một tiếng vang đầy bất ngờ.

X-13 nghi ngờ cậu gặp ảo giác.

Cho đến khi quá trình tiêm thuốc sắp kết thúc, X-13 mới nghe thấy giọng nói bình lặng của đối phương.

Đó là một âm thanh máy móc đặc biệt, lạnh băng như kim loại.

“Đừng kháng cự khoang nuôi cấy, đó chìa khóa giúp cậu sống sót. Trở thành vật chứa tốt nhất, Y sẽ không thể dễ dàng động vào cậu."

“Cậu còn sống, tôi mới có thể nghĩ cách dẫn cậu đi.” Bác sĩ tiêm liêu thuốc cuối cùng, sau đó đầu về phía quản lý Y, thu dọn lại hộp thuốc, xoay người rời đi.

Ý thức của X-13 mê man một lúc lâu rồi tỉnh táo lại, xiêng xích trên người cũng đã được tháo dỡ, lớp da phồng đỏ, bê mặt có hình dạng những đường lằn của chân sứa đang sưng lên.

Quản lý Y chia tách thành nhiều thể nhân bản để hấp thu năng lượng được nhiều lần, nếu một lần tiêm toàn bộ vào trong người X-13 thì chẳng khác nào đổ toàn nước trong ấm trà vào tách trà.

Đáng kinh ngạc là tách trà nhỏ bé lại có thể hấp thụ được, dù cơ thể của cậu đang trên đà sụp đổ. X-13 đứng dậy, máu đỏ trộn với những chất lỏng trong suốt khác không ngừng rỉ ra, tí tách rơi thành một đường dài trong không gian trắng tinh.

Cậu cúi đầu, bước đi rất chậm, vì cơ thể của cậu không cho phép cậu di chuyển nhanh hơn. Tuy vậy, đôi mắt của cậu lại sáng ngời lạ thường. Ít nhất thì cuối cùng cậu cũng đã có một mục tiêu, một mục đích mình cần phải hướng tới.

X-13 chui vào khoang nuôi cấy. Khi cánh cửa đánh số “13” đóng lại, tất cả ánh đèn đều tắt ngóm.

Trên bức tường trắng, hai hình ảnh pixel phát sáng hiện ra.

Hình ảnh của X và Y đều lớn hơn lần trước.

X: “Ngươi không thích vật chứa này lắm à? Đến bây giờ, có lẽ nó là vật chứa tốt nhất.” Y: “Ta đã chiết xuất tế bào sinh dưỡng, ta sẽ sử dụng nó để lấy những mã gen đã được sàng lọc rồi tạo ra một người nhân bản khác. Vì nó không nghe lời.”

X: “Vật chứa mới có thể đạt ngưỡng tinh thần như thế này không?”

Y: “Ta đã mô phỏng nó. Gen của X-13 có một mã đột biến lành tính, dù thể chất không tốt nhất nhưng từ khi sinh ra, thể ý thức của nó rộng lớn hơn những đứa khác, việc sàng lọc và phát triển cũng phù hợp với ngươi hoặc ta, rất ổn định.”

X: “Đó chỉ là kết quả mô phỏng, không phải thực tế...”

Y: “Không sao. Ta đã làm việc chăm chỉ suốt bao năm qua, tệ lắm thì lại cố gắng thêm nhiều năm nữa.”

Tiếng đối thoại dần trâm hơn. Đột nhiên Y nói: “Tiếp theo, sau khi nghiên cứu chuồng heo số 2 đã tìm ra một hệ thống tiến hóa mới gọi là “Thang Trời”. Thứ này dùng để phân chia cấp bậc của các sinh vật, căn cứ theo cường độ tiến hóa của từng chủng tộc. Những kẻ ở trong chuồng heo đã đạt cấp Chín sẽ xâm chiếm những thế giới có cường độ tiến hóa thấp hơn cấp Chín... Ta cảm thấy đây là một phương pháp rất tốt, có thể mở rộng trên phạm vi lớn. Những con heo tự cho mình là thượng đẳng có thể giúp chúng ta thu thập thêm nhiều nguyên liệu hơn.”

Không gian chìm trong tính lặng trong giây lát.

X: “Đôi khi ta tự hỏi rằng chúng ta đang quản lý những linh hồn này, hay những linh hôn này đang dạy chúng ta cách nghĩ suy."

Y: “Vấn đề của ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả. Một số kẻ đã sinh ra ở cấp Chín, một số kẻ lại yếu ớt ở cấp Mội. Ngươi có bao nhiêu sức mạnh, ngươi có bấy nhiêu quyền lực, đó là số mệnh.” Cuối cùng, cuộc trò chuyện đã kết thúc hoàn toàn.

*xx**

Sau lớp học kia, X-13 đã trở nên yên lặng, ngoan ngoãn một cách lạ thường.

Cậu theo mệnh lệnh đến lớp, vào khoang nuôi cấy đúng giờ. Cậu tự ám thị bản thân, cố gắng biến mình thành một vật chứa tốt nhất.

Sau vài vòng tiến hóa, số lượng người nhân bản đã giảm một nửa so với ban đầu.

Họ đã có quần áo mới: một chiếc váy dài màu trắng. Mức độ phòng thủ là 0.

Vật chứa được nuôi dưỡng đến thời điểm này thì cơ thể của người nhân bản đã có nhiều đặc điểm biến dị rõ ràng. Đồng phục ban đầu không còn vừa, người nhân bản phải thay đổi trang phục khác rộng rãi hơn để cơ thể có thể tự do vận động.

Giống như X-1, cơ thể của cậu mọc ra nhiều bướu thịt nhỏ như quả nho. Ban đầu chúng có màu thịt, sau đó là màu đỏ tươi, cuối cùng lại gân như trong suốt, nhìn vào có thể những giun thịt ngọ nguậy không ngừng to ra. Có người nói rằng sau khi quá trình tiến hóa hoàn thành, X- 1 sẽ trở thành một “mẫu trùng”.

X-12 ngày càng ốm hơn. Có một hôm cậu đang đi trên đường thì há miệng vê phía X-13, bên trong khoang miệng không có lưỡi mà lại chi chít những hệ sợi dài chồng chất lên nhau. X-13 nghe nói đó là “khuẩn nấm. Chỉ có một mình X-13 là không có sự biến dạng nào. Tuy nhiên, đồng tử trắng đã chuyển dần thành màu đen, ánh mắt tĩnh lặng lạ thường.

Cậu triệu hồi được lửa. Ánh lửa màu tím, rất mờ. Ngay khi ngọn lửa phụt ra đã vụt tắt ngay giữa ngón tay cậu. So với khả năng của những người bạn khác, ngọn lửa nhỏ bé này cực kỳ yếu ớt, gần như vô dụng.

Khi ngọn lửa biến mất, X-13 nghe thấy tiếng cười nhạo của những người còn lại.

Hệ thống sàng lọc và loại bỏ vẫn được sử dụng. Người nhân bản có thứ hạng thấp nhất vào mỗi đợt kiểm tra sẽ bị đuổi đi.

X-13 trông rất bấp bênh, chật vật.

Nhưng sự đào thải cậu lo sợ không đến.

Họ có thêm một lớp học gọi là “rèn luyện tinh thần”, X- 13 đạt điểm số cao ngất ngưởng.

Người nhân bản được kết nối với một sợi dây cảm biến để quan sát, trải nghiệm và thích ứng với những cuộc sống và những suy nghĩ khác nhau. Nhiều người nhân bản sống sót qua quá trình tiến hóa vật lý nhưng lại thất bại ở đây. Họ mất trí hoặc chết não, trở thành chất thải bị ruồng bỏ.

Vì thành tích xuất sắc trong lĩnh vực tinh thần, thứ hạng của X-13 tăng đột biến, từ một trong ba người dưới cùng đã trở thành một trong ba người đứng đầu.

Biểu hiện của những người nhân bản còn sót lại trông rất miễn cưỡng và thất vọng. Thất vọng vì bản thân không mạnh mẽ như mình tưởng; miễn cưỡng vì không một ai muốn rời đi.

Dưới sự tẩy não của quản lý Y trong thời gian dài, những người nhân bản đã một lòng nghĩ rằng trở thành vật chứa cho quản lý là một điều vô cùng vinh hạnh.

Nếu X-13 không mở mắt và nhìn thế giới bên ngoài, có lẽ cậu sẽ không suy nghĩ lại vê lý tưởng này.

May mắn là cậu luôn tỉnh táo. Xui xẻo là có rất nhiều người nhân bản, cậu là người duy nhất nhận ra điều này.

Vì vậy, sự tỉnh táo đã trở thành nguồn cơn tội lỗi và là sự tra tấn khốc liệt nhất.

X-13 không thể không nói với bác sĩ đang lấy máu mình: “Trớ trêu thay, những con cừu non không ngừng chăm chỉ làm việc để giúp cho thịt của mình ngon hơn. Chúng lại cảm thấy buôn vì thịt của mình không đủ ngon.”

Bác sĩ không trả lời, như thể giọng nói của X-13 chỉ là ảo ảnh.

Thật ra bác sĩ là những đồng phạm thầm lặng của quản lý.

Trong phòng ngày càng ít ghế hơn, cuối cùng chỉ còn lại ba chiếc ghế.

X-13 bắt đầu thường xuyên nằm mơ. Trong giấc mơ, sợi nấm không được kiểm soát, mọc đầy trên mặt X-12, những bướu thịt nho chín trên người X-1 chảy nước. Cậu bước ra ngoài, có một hành lang rất dài, xuyên qua hành lang là nhà máy chế tạo dung dịch nuôi cấy. Phía xa ngoài kia là một nồi tinh luyện khổng lồ. Thùng sắt đen âm ï hoạt động, nhưng xuyên qua lớp vỏ dày nặng, ở bên trong lại im lìm như đáy biển sâu, có một phôi thai đang trôi lơ lửng, không hề có một dấu hiệu của sự sống, vậy mà lại không ngừng lớn lên từng ngày.

X-13 không biết những gì cậu thấy trong giấc mơ là thực hay là sự cuồng loạn của chính mình. Nhưng cậu rất thích nằm mơ.

Sau đó, X-1 và X-12 cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Ban đầu, X-1 và X-12 rất sống động, linh hoạt, gân như không có điểm gì khác biệt so với ở ngoài hiện thực. X- 13 dẫn họ băng qua hành lang, đến nhà máy chế tạo và lò tinh luyện, họ đã bị sốc và buồn nôn hệt như X-13 khi nhìn thấy những thứ này lần đầu tiên.

Thật tiếc khi ký ức này không dung nhập với hiện thực. Sau khi ra khỏi khoang nuôi cấy, X-1 và X-12 vẫn không biết gì.

Hơn nữa, trong giấc mơ, X-1 và X-12 ngày càng tệ hơn, sắc mặt tái nhợt, mê man, giống như sẽ gục ngã bất kỳ lúc nào. Ngược lại, cơ thể của X-13 trong giấc mơ ngày một cô đặc và ổn định hơn, cậu cũng lớn hơn so với lúc trước rất nhiều.

X-1 và X-12 tử vong cùng một buổi sáng.

Ngày hôm trước, X-13 không nhìn thấy họ trong giấc mơ của mình nữa.

Vì vậy, ngày hôm sau, cậu là người duy nhất bước ra khỏi khoang nuôi cấy. Cuối cùng X-13 cũng biết cậu có khả năng gì. Không phải ngọn lửa yếu ớt màu tím, ngọn lửa chỉ là một sự xuất hiện bất ngờ.

Khả năng của cậu là có thể nuốt chửng linh hồn của người khác, sử dụng linh hồn đó để nuôi dưỡng linh hồn của chính mình.

X-13 chống hai tay lên đầu gối, cánh cửa trước mặt đã mở ra, nhưng cậu không còn sức để đứng dậy.

Vương miện trên đầu đang lắc lư không ngừng, cậu không thể kiểm soát được.

Cậu cũng không nhận ra rằng bác sĩ đang bước đến gần mình.

Đồ Linh vươn tay, kéo cậu ra khỏi khoang nuôi cấy.

X-13 khuyu chân xuống, Đồ Linh suy nghĩ một lúc và chọn cách hiệu quả nhất. Hắn ôm X-13 lên.

Đã 6 năm trôi qua kể từ khi Đồ Linh lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm này. X-13 cũng đã thay đổi từ một thiếu niên nhỏ bé thành một thanh niên xinh đẹp. Điều duy nhất vẫn không có gì khác biệt đó chính là cậu không ngừng run rẩy trong vòng tay hắn.

Hắn đặt X-13 lên ghế, đo dữ liệu lần cuối cùng.

Thiết bị đo lường phát ra ánh sáng xanh.

Bên tai X-13 vang lên tiếng trò chuyện kỳ lạ nhưng rõ ràng.

“Nó sắp sụp đổ rồi.” Một ai đó thở dài.

“Thật buồn cười, nó thực sự nghĩ nó đã kết bạn ở trong mơ.” X-13 đột ngột đứng phắt dậy, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh, cậu dáo dác nhìn xung quanh như một con thú đang cảnh giác cao độ, tuy vậy vẫn không có gì ở trong căn phòng trắng tinh.

“Này, nó có thể tìm thấy thứ gì không?”

“Không thể được. Chúng ta không có ở trong không gian đó."

“Nếu vậy thì công cuộc nuôi dưỡng đến bây giờ hẳn là thành công rôi?”

“Tất nhiên. Để cho chúng chuẩn bị đi. Ta sẽ sử dụng vân não, sau đó kết nối rồi kéo ý thức của 13 ra ngoài, tiêm ý thức của ngươi vào. Chúng ta cũng nên đi chuẩn bị thôi”

X-13 siết chặt cánh tay của bác sĩ, dùng hết sức để khống chế bản thân gào lên. Chờ cho đến khi giọng nói bên tai biến mất, X-13 nói: “Bác sĩ Quý, bây giờ tôi là vật chứa cuối cùng.”

Đồ Linh trả lời: “Không sao. Để X đi vào cơ thể cậu, Y phải đưa cậu đến nơi cách vân não gần nhất. Tôi sẽ phá hủy và khống chế vân não, gây hỗn loạn, sau đó dẫn cậu đi. Cổng giới đã mở ra, khi giáng duy có thể sẽ đau một chút nhưng đây không phải vấn đề lớn đối với cậu. Đừng lo.

Khi X-13 trở thành vật chứa cuối cùng, “dẫn cậu ấy đi”. Và “Ngăn cản X giáng duy” cũng có cùng một hàm nghĩa.

Cách tốt nhất là giết X-13. Với cách này, kế hoạch giáng duy của quản lý sẽ bị trì hoãn thêm ít nhất 5000 năm. Nhưng lựa chọn đó đã gây ra lỗi trong thuật toán của Đồ Linh, giống như ngày mà người Carol quyết định ngắt kết nối hắn. Chương trình đúng, phương thức đúng, kết quả sai. Đồ Linh quyết định dẫn X-13 rời đi trước, không quan tâm đến những thứ khác. Ít nhất khi quản lý tìm được bọn họ cũng phải cần một quãng thời gian dài. Cuối cùng X-13 ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Tôi không đi.” Đôi mắt X-13 sâu thăm thẳm, giống như bầu trời đêm vô tận. Trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên nở một nụ cười cứng ngắc: “Tôi cũng muốn chúng học được cách mơ.” 12.10.22 orz toi gục ngã với nghiên cứu khoa học

xx*x*% 235 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment