c234
c234c234
Chương 233: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (9) Edit: jena
X-13 cảm thấy cậu đã ngôi trên ghế ít nhất vài ngày. Những bộ phim được chiếu nối tiếp nhau, không hề có hồi kết.
Người nhân bản không cần ăn uống, ngủ nghỉ thường xuyên. Nhưng sau một thời gian dài, họ vẫn sẽ kiệt sức. Cuối cùng, lớp học cũng kết thúc.
Dữ liệu tinh thân của những người nhân bản được tải lên hệ thống đám mây. Các bác sĩ thu dọn dụng cụ, rời đi theo từng nhóm trong im lặng. Người nhân bản cũng đứng dậy, đi vê những khoang nuôi cấy khác nhau.
X-13 đi rất chậm, rơi vào nhóm cuối.
Những người nhân bản khác lần lượt mở cửa khoang, bước vào, đóng cửa lại, để ống cắm ghim vào người, nhắm mắt chở đợi cửa khoang mở ra lần tiếp theo.
X-13 đứng ở trước cửa, di chuyển một cách chậm rãi. Cậu im lặng đứng trước cửa khoang một lúc lâu, cúi đầu nhìn sàn nhà trắng tinh, giống như một đứa trẻ dùng dằng không muốn làm bài tập vê nhà.
Nửa tiếng sau, đèn tắt.
X-13 thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu cảm thấy may mắn như vừa sống sót sau một trận tai nạn tàn khốc, vui sướng khó tả. X-13 đóng cửa, lặng lẽ thu mình ngồi một góc, dùng tay chân quấn lấy cả người giống như một con mèo hoang bị dồn vào chân tường.
X-13 biết rằng quản lý Y sẽ phát hiện ra sự phản kháng của cậu.
Nhưng cậu nghĩ rằng nếu kết cục của mình chỉ là “vật chứa X”, bị một linh hồn khác thay thế thì cậu thà chết dưới cái tên “X-13”.
Lúc này, X-13 chợt nhận ra rằng những nhân vật trong phim mà mình xem những ngày qua đều có tên của riêng mình. Ngay cả chú chó cưng cũng có tên của nó, được chủ nhân của mình gọi.
Cậu vốn không nên được gọi là X-13, đây chỉ là số thứ tự, không phải tên.
Lần này, thời gian ngâm dung dịch kéo dài lạ thường. Không có đồng hồ, trong thời gian đầu, X-13 có thể ước tính số ngày dựa trên tân suất ngủ của mình, nhưng sau đó liên tục ở trong bóng tối, thói quen sinh hoạt cậu đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Sống trong khoang nuôi cấy, ngủ một giấc rồi tỉnh dậy được tính là một ngày.
Bên ngoài khoang nuôi cấy, chỉ có một mình cậu chống chọi với thời gian miên man không ngừng.
Không có bạn, không có người nói chuyện, tinh thân của X-13 dần hỏng mất, cậu nhìn thấy có nhiều đốm sáng lập lòe trước mặt mình.
X-13 vươn tay và bắt lấy một trong số những đốm sáng. Một ký ức chợt lóe lên trong tâm trí của X-13.
Nhân vật chính của ký ức này là một nhà nghiên cứu khoa học của Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Trong ký ức, y đang làm việc không ngừng nghỉ.
Đó là một ngày bình thường trong chuỗi ngày dài đằng đãng.
X-13 cảm thấy cậu đã trở thành nhà nghiên cứu đó, đến cuối ngày, cậu mới chợt nhận ra mình là ai và đang ở đâu.
Một cảm giác thật thú vị.
Vì vậy, khi vừa khôi phục lại ý thức, X-13 tiếp tục tham lam bắt lấy những đốm sáng không ngừng nghỉ, vì cậu không thể chịu đựng được sự cô độc trong màn đêm vô tận này.
Trong bóng tối, màn hình từ từ hạ xuống, trên màn hình xuất hiện hai hình ảnh pixel. Quản lý X và quản lý Y.
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng X và Y cũng không cần thị giác để quan sát.
Y chế nhạo: “Ngươi thấy không, một con cừu non không ngoan ngoãn.”
X: “Ngươi cố tình làm vậy.”
“Đúng thế. Nó là người nhân bản có ý thức mạnh nhất trong số những người nhân bản.” Y dừng một chút, nói tiếp: “Thật ra vê phương diện thể chất thì những vật chứa này cũng đã đạt tiêu chuẩn. Nhưng trình độ ý thức vẫn còn kém một khoảng xa.”
“Wì vậy ta đã chuẩn bị thêm nhiều mảnh vỡ thể ý thức khác.” Xúc tu của con sứa chỉ về phía những đốm sáng: “Đó là phân bón bồi bổ linh hồn.”
Một linh hồn mạnh mẽ cần được tôi luyện. Phá hủy và xây dựng lại bản thân nhỏ bé của mình nhiều lần, cho đến khi không còn có thể phá hủy được nữa.
X im lặng một lúc rồi trả lời: “Ta biết rồi."
X-13 không nhớ cậu đã trải qua bao nhiêu cuộc đời, chờ đến khi cậu thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn để tỉnh táo lại, ánh sáng trên khoang nuôi cấy trước mặt cậu đã chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây.
Điều này có nghĩa rằng những người nhân bản kia đã hoàn thành vòng tiến hóa lần này.
X-13 đứng dậy từ mặt đất, đèn bật sáng.
Cậu mở cửa khoang nuôi cấy số 13 rồi từ từ đóng lại. Lần này, X-7 tỉnh dậy đầu tiên. Khi nhìn thấy X-7, lòng X-13 không khỏi chùng xuống. X-13 vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, khuôn mặt non nớt của một thiếu niên với vẻ đẹp lưỡng tính; ngược lại, X-7 đã lớn hơn, trở thành một người trưởng thành, cao hơn X-13 một cái đầu.
X-7 không nhận ra sự khác biệt, vui vẻ chào hỏi X-13. Nhưng ngay sau đó, khi có thêm nhiều X khác bước ra khỏi khoang nuôi cấy, tất cả mọi người đều phát hiện ra vấn đề.
Những đôi mắt ngờ vực, hoang mang, kinh ngạc, soi mói không ngừng đổ dồn về phía X-13.
Tay chân của X-13 lạnh ngắt, não bộ của cậu hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Mọi chuyện đã kết thúc, không thể nói thêm được gì. Thậm chí X-13 còn có cảm giác rằng “nên như thế này từ lâu”, vì vậy cậu mỉm cười.
Họ lại lên lớp.
X-12 đi bên cạnh cậu, giọng điệu có chút bực dọc: “Cậu điên rồi hả?”
X-12 muốn bày tỏ sự quan tâm của mình nhưng vì hệ thống cảm xúc bị giới hạn trong những biểu cảm cấp thấp, cậu chỉ có thể nói một cách giận dữ: “Để tôi xem cậu giải thích như thế nào với ngài ấy!”
Không sao, X-13 nghĩ.
Cậu đã nhìn thấy được thế giới bên ngoài, trong những giấc mộng kỳ lạ kia.
Nhưng X-13 cảm thấy rằng sẽ thật đáng tiếc nếu chỉ có một mình cậu biết về những điều này. Vì vậy cậu lặng lẽ nắm lấy cổ tay X-12: “Tập đoàn sản xuất ra chúng ta là Khoa học kỹ thuật Bát Phương.”
X-12 ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Đó là một tập đoàn có rất nhiều nhân viên. Người đứng đầu là quản lý Y, quản lý Y là “vân não”...
“Gió vào mùa hè rất nóng. Có trời mưa, có tuyết rơi, không khí ở mỗi mùa cũng khác.”
X-13 nói rất nhiều trong một hơi, cậu muốn nói rất nhiều điều, nhưng thời gian có hạn.
Khi đến gần đại sảnh, X-13 im lặng.
Lần này, trong phòng không chỉ có ghế mà còn có rất nhiều bàn gỗ màu trắng.
Có những chiếc ghế ở bên kia bàn gỗ, các bác sĩ đang ngồi ở đó, có vẻ đã đợi sẵn từ trước. Con sứa pixel đại diện cho quản lý Y xuất hiện trên màn hình.
Giọng nói máy móc của quản lý Y vang lên từ loa phát thanh: “Ngồi theo số thứ tự.”
X-13 có chút thất vọng. Vì quản lý Y có vẻ không nhận ra sự bất thường của cậu.
Cậu đi đến chiếc bàn đánh số 13, kéo ghế, ngồi quay mặt về phía bục giảng.
Vì khoảng cách khá xa, X-13 không thể nhìn thấy màu mắt của bác sĩ.
Nhưng cậu có thể nhìn thấy bác sĩ gật nhẹ đầu với mình. X-13 đè nén sự khó hiểu trong lòng, cậu đoán rằng người đó vẫn là bác sĩ Quý. X-13 cúi đầu nhìn, trên mặt bàn là hững mảnh ghép màu trắng không có họa tiết gì.
Cậu cầm một mảnh ghép lên, ngửa đầu, giơ tay chặn ánh sáng chói mắt từ trên cao.
Hầu như không có ai có hành vi như X-13.
Vì đây là đầu tiên những người nhân bản này nhìn thấy một món “đồ chơi”.
Những người nhân bản trông vô cùng tò mò về những mảnh ghép trước mặt, giống như người nguyên thủy lần đầu tiên nhìn thấy bâu trời đầy sao.
“Hôm nay, lớp thủ công sẽ được tổ chức thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm một bàn.” Quản lý Y nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các bạn có thể quay về.”
Sau đó, bọt bong bóng pixel xuất hiện bên cạnh con sứa như thể nó đã chìm vào giấc ngủ. Những người nhân bản có hơi nghi ngờ, nhưng chúng vẫn có thói quen tuân lệnh theo hướng dẫn, vì vậy đều ngoan ngoãn ngồi chơi xếp hình.
X-13 liếc nhìn về phía bác sĩ ở đối diện, câm lấy một vài mảnh ghép rồi bắt đầu so sánh các cạnh lồi lõm của chúng.
Bác sĩ đã rải những mảnh ghép ngay thẳng trên bàn, giúp X-13 dễ nhìn hơn.
Có lẽ X-13 có chút năng khiếu, khi các nhóm khác chỉ mới làm được non nửa thì cậu đã ghép được khoảng một phần ba bức tranh.
X-13 dáo dác nhìn quanh trong giây lát, cậu bình tính hạ tốc độ của mình xuống.
Cậu không biết có phải ảo giác không nhưng cậu cảm thấy bác sĩ ở phía đối diện đang cười. Khoảng một tiếng sau, một người nhân bản đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó là người thứ hai, thứ ba.
X-13 nhìn thấy những người bàn của mình lần lượt rời đi thì cũng nhanh chóng hoàn thành bức tranh của mình trong giây lát.
Cậu xoa xoa cái cổ cứng ngắc, đứng dậy định rời đi thì giọng nói của Y đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu: “Ngôi xuống, 13”
X-13 mím môi ngôi xuống.
Không còn nhiều người nhân bản ở trong phòng. Mười phút sau, tất cả những người nhân bản đều đã quay về khoang nuôi cấy, các bác sĩ cũng lần lượt rời đi, chỉ còn nhóm của X-13 ở lại. Tim của X-13 đập rất nhanh. Nhưng ngay sau đó, cậu đã lấy hết can đảm nhìn thẳng vào quản lý Y, thậm chí ánh mắt còn đầy khiêu khích.
Y không hề bị kích động, nó nói với bác sĩ: “13 bị suy dinh dưỡng, tiêm thuốc dinh dưỡng cho cậu ta.”
Bác sĩ mở hộp thuốc mang theo bên người, lấy hộp thuốc thử ra. Trong hộp có hai hàng ống thuốc chỉnh tê ngay ngắn.
Bác sĩ do dự một lúc, lấy ba ống.
Đang chuẩn bị đóng hộp thuốc lại thì giọng nói của Y lại truyền đến: “Không đủ, tiêm thêm.”
Bác sĩ kinh ngạc quay đầu nhìn màn hình.
Có tất cả 12 ống thuốc trong hộp.
Liều lượng đủ để gây chết người là 6 ống. Bác sĩ không thể nói gì, hắn chỉ có thể nhìn về phía quản lý Y và dùng ngôn ngữ ký hiệu.
- Quá nhiều.
- Cậu ấy sẽ chết.
Hiển nhiên quản lý Y không chấp nhận: “Tiêm thêm.” Bác sĩ im lặng một lúc, sau đó vén tay áo X-13 lên.
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Ví dụ như thâm nhập vào đội ngũ y tế, ví dụ như hắn đã từ chối hết những bác sĩ khác... Hắn không thể bị thay thế.
Da thiếu niên rất trắng, có thể nhìn thấy rõ mạch máu xanh dưới làn da.
Mũi kim đầu tiên được đâm vào, mạch máu xanh nhạt phồng lên như rễ cây. Gương mặt X-13 ửng đỏ một cách mất tự nhiên. Sau đó là mũi thứ hai, mũi thứ ba.
Đến lần thứ tư, X-13 đã mê sảng hoàn toàn, cậu bị vây trên ghế, không ngừng co người lại thì thâm: “Mẹ ơi...” Những gì bác sĩ có thể làm rất có hạn.
Hắn chỉ rút 2/3 lượng thuốc ở mỗi lọ, tiêm 2/3 lượng thuốc trong ống tiêm, phần còn lại đều bị vứt vào thùng tái chế.
Hắn đổi chỗ tiêm, từ cánh tay trái sang cánh tay phải, đồng thời tiêm cả thuốc an thần và thuốc gây mê nhưng hắn vẫn không thể làm dịu cơn đau của X-13.
Cuối cùng, X-13 ngừng giãy giụa.
Cậu cúi đầu, tựa trán vào ngực bác sĩ, thở hổn hển. Máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ khoang mũi, miệng và hai tai, thấm ướt loang lổ trên áo trắng trông vô cùng chói mắt. Bác sĩ nhìn màn hình tối đen, không đẩy X-13 ra.
Hắn ngập ngừng vươn tay vuốt tóc X-13.
Thiếu niên trong vòng tay hắn đang thì thâm đầy yếu ớt.
Bác sĩ cảm nhận được một cảm xúc rất xa lạ, có lẽ vì trong cơ thể bằng xương bằng thịt này có chứa một loại virus.
Hắn nghe thấy X-13 nói trong nước mắt: “Đưa tôi đi.”
Đồ Linh biết mình không nên nói gì.
Mục đích của hắn đến đây là để phá hủy hệ thống đám mây của Khoa học kỹ thuật Bát Phương; ngăn chặn kế hoạch tạo ra một vị thân của quản lý Y.
Cứu vớt một người nhân bản không nằm trong kế hoạch của hắn. Nhưng hắn đáp: “Được.”
Tôi sẽ đưa em đi.
0868.10.22
=))) ô uôi vậy là hai bạn nhỏ quen nhau từ lâu rồi á hả xx**% 234 *kxx**