c233
c233c233
Chương 232: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (8) Edit: jena
Hành vi và ý thức con người được quyết định một phần nhờ gen, một phần là nhờ học hỏi và bắt chước.
Nuôi dạy một đứa trẻ cùng với một con sói, đứa trẻ sẽ lớn thành “người sói”, không có kỹ năng xã hội. Nếu nuôi một con mèo con với một con chó, hành vi của con mèo cũng sẽ hướng về phía con chó.
Người nhân bản cũng tương tự như vậy. Họ chỉ học được ngôn ngữ và những tri thức cơ bản nhất.
X-13, giống như hầu hết những người nhân bản khác, không có mục tiêu, không biết tôn tại vì điêu gì. Dù cho có trí tuệ, người nhân bản vẫn không có năng lực suy nghĩ, cũng không có khái niệm “suy nghĩ" trong bộ não của mình.
Không biết trôi qua bao lâu, giữa không gian trắng tinh lại xuất hiện một cánh cửa khác, nhô lên từ dưới đất. Cánh cửa xuất hiện ở phía sau, dán vào tường, hoàn toàn không có khe hở nào.
Một nhóm công nhân mặc quân áo bảo hộ bằng kim loại màu đen từ từ bước ra khỏi cánh cửa.
X-13 và những người nhân bản khác bị trói lại trên ghế, gương mặt đây vẻ hoang mang, mờ mịt.
Họ luôn sống trong ngục tù trắng tinh này, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong dịch dinh dưỡng, mọi thứ họ biết được đều xuất phát từ màn hình được hạ từ trên cao xuống. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có ai đó từ bên ngoài bước vào đây. Các nhân viên cúi người trước những người nhân bản, một đối một, sau đó từng người lấy ra một cái hộp nhỏ. X-13 khẽ quay đầu nhìn người trước mặt mình.
Giống như những nhân viên khác, người này cũng được trang bị đầy đủ vũ khí, xuyên qua kính bảo hộ màu nâu có thể nhìn thấy được đôi mắt màu xanh biếc.
Người này nắm lấy cổ tay X-13, sau đó xắn tay áo của cậu lên, cắm kim tiêm vào khuỷu tay.
Cánh tay của thiếu niên mảnh khảnh, tinh tế, nhìn qua không có chút sức lực nào, kết cấu mềm mại, tựa như ngọc thạch.
Giọng của quản lý Y truyền đến: “Đây là một cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ, không cần lo lắng.”
Từ kim tiêm trên cánh tay X-13, dòng máu đỏ từ từ chảy ra ngoài, được đựng vào trong một lọ thủy tinh. Kim tiêm có hình dạng khá đặc biệt, màu đen, còn có móc câu.
X-13 có khả năng chịu đau rất tốt, cậu nhìn xung quanh với vẻ mặt vô hồn, sau đó thấp giọng hỏi: “Các anh là ai?”
Thật bất ngờ, người nhân viên được trang bị một lớp giáp sắt lại trả lời.
Hắn lấy sổ bệnh án ra, bấm bút.
Hắn viết lên một dòng chữ.
Bác sĩ chữa trị: Quý.
X-13 hiểu ý của bác sĩ.
Người nhân bản được tham gia các lớp học văn hóa, các giáo viên trên màn hình sẽ dạy cho họ những tri thức đơn giản nhất về thế giới bên ngoài. Quá trình kiểm tra sức khỏe rất đơn giản. Sau khi lấy máu, tất cả người nhân bản đều bị tiêm thuốc gây mê. Tầm mắt cũa-13 tối sầm, cậu lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhưng cậu không hoàn toàn mất đi ý thức.
X-13 cảm thấy mình đang lơ lửng. Cậu từ từ đứng đậy, nhìn mọi thứ bằng góc nhìn của thượng đế.
Các bác sĩ rút những ống máu nhiều màu sắc từ một cái hộp hình vuông, bôi một lớp gel lên đầu người nhân bản, sau đó cắm một sợi dây vào da đầu họ.
Dụng cụ không rõ tên cắm trên đầu X-13 bắt đầu hoạt động, màn hình đen xuất hiện vô số chuỗi dữ liệu khác nhau.
Bác sĩ đầu tiên báo cáo: “Thưa ngài, cường độ cơ thể và ý thức của những vật chứa này đã được cải thiện, song vẫn chưa đạt đủ tiêu chuẩn để chứa X.”
Từ khi được chế tạo ra cho đến bây giờ, người nhân bản chưa từng ra khỏi nơi này.
“Dựa trên những nghiên cứu nhiều năm qua của chúng tôi.." Bác sĩ nói: “Gợi ý của tôi là chúng ta nên tăng cường chế độ học tập vê xúc cảm, trau dồi về quan niệm các giá trị xã hội, thiết lập cơ chế phản hồi cảm xúc một cách tích cực, học tập, hiểu và sử dụng được hệ thống cảm xúc của con người..” Bác sĩ nói rất nhiều, X-13 có thể hiểu một số thứ, còn một số thì không.
X-13 dần cảm thấy hơi tẻ nhạt, cậu suy nghĩ một lúc, bay về phía tường, ngập ngừng vươn tay ra.
Cánh tay xuyên qua tường.
X-13 bỗng cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được. Cậu thử lao qua bức tường trong một lần, cả người cậu như bị nén lại như một điểm sáng nhỏ.
Thế giới ở bên ngoài tối đen như mực.
X-13 nghe thấy tiếng gió rít và sự lạnh lão.
Không nên, đáng lẽ ra bây giờ cậu không nên cảm thấy gì cả.
Gió rít gào từng cơn như ngoài khơi xa. X-13 phát ra ánh sáng mờ ảo, tỏa ra thành những vòng tròn ở trên không, trông cậu như một con cá nhỏ bé đang vật lộn giữa con sóng xô.
X-13 nhìn thấy một cánh cửa.
Cậu mạnh mẽ đẩy ra, ngay lúc đó, đốm sáng yếu ớt chợt bùng lên sáng rực.
X-13 bước vào trong, cả người cứng đờ tại chỗ. Đây là một trung tâm sản xuất, có rất nhiều mặc đồng phục nhân viên đi qua đi lại, đẩy từng chiếc xe chứa đầy những cái xác đi vào trong nhà máy.
Một số cái xác còn trẻ, một số đã già, nhưng đều có cùng một gương mặt.
Gương mặt giống như X-13.
X-13 nhìn thấy những sản phẩm lỗi bị ném vào thùng nguyên liệu, nghiền nát, loại bỏ. Các nhân viên loại bỏ đi những phận dư thừa không đạt yêu cầu, lấy phần còn lại nấu thành một hỗn hợp sền sệt.
X-13 đi hết dây chuyền sản xuất, nhìn thấy sản phẩm cuối cùng.
Một thùng môi trường nuôi cấy.
X-13 không buồn, chỉ thấy khó hiểu. Trên dây chuyền, phần đầu của người nhân bản với gương mặt giống cậu từ từ được di chuyển vào trong thùng rác.
Phần má của cái đầu nằm trên bánh xích dây chuyền, máu trên người đã khô cạn, X-13 vẫn có cảm giác rằng đôi mắt kia vẫn đang lăm lăm nhìn cậu.
Cậu cảm thấy sợ.
Ngay lúc này, quá trình kiểm tra sức khỏe trong căn phòng trắng tinh đã kết thúc.
Dòng điện truyền vào trung khu thân kinh kích thích những người nhân bản thức giấc.
X-13 đang ngồi trên ghế, cơ thể căng cứng, khi đứng dậy thì vấp té suýt ngã xuống đất.
Bác sĩ Quý bên cạnh vươn tay ra đỡ lấy cậu.
Gương mặt của X-13 tái mét, trên người đây mồ hôi lạnh. Một vài ánh mắt tò mò nhìn, sau đó nhanh chóng thu hồi đây thờ ơ lạnh nhạt.
Các bác sĩ bắt đầu thu dọn thiết bị của mình, xếp hàng chỉnh tê ngay ngắn rồi rời đi, không nói thêm gì.
Quản lý Y cắt đứt liên lạc.
X-13 nhìn những người bạn ở xung quanh mình bắt đầu tản ra theo nhiều hướng khác nhau, cậu túm lấy X-12 ở gần nhất.
X-12 quay đầu, im lặng nhìn cậu thay cho câu hỏi nghi hoặc của mình.
X-13 nói để trút nỗi sợ hãi trong lòng: “12... Tôi gặp ác mộng.'
X-12 nghiêng đầu, bật cười: “Đừng đùa, người nhân bản không thể nằm mơ.” “Tôi đã mơ. Tôi nhìn thấy rất rõ, có rất nhiều người nhân bản giống như chúng ta ở bên ngoài. Bị nghiền nát, bị nuôi cấy...” Đồng tử của X-13 không ngừng co rụt lại. X-12 gỡ những ngón tay của X-13 trên cánh tay của mình ra, giọng điệu bình tính: “Đó là cái gì? Mà dù có thật đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là phế phẩm không thể nhân bản và đang trong quá trình sản xuất ra sản phẩm thứ cấp. Người nhân bản cần nguyên liệu, và bên trong những sản phẩm bị lỗi đó vẫn còn nhiều vật chất còn hoạt tính có thể tái sử dụng.”
X-13 nhìn theo bóng dáng rời đi của X-12, cảm thấy vô cùng hụt hãng.
Sự thờ ơ vô cảm này khiến 13 cảm thấy sợ hãi.
Nhưng trong những gì mà cậu được dạy, cách suy nghĩ kia hoàn toàn đúng đắn và hợp lý. Ngược lại, suy nghĩ của cậu lại cực kỳ thấp kém và ích kỷ. Y nói: “Thế giới bên ngoài đã tận diệt, đây là căn cứ địa cuối cùng của loài người."
Những người nhân bản này được tạo ra với một sứ mệnh duy nhất. Nhiệm vụ của họ là điều chỉnh ý thức của quản lý X, để quản lý X mở cổng giới, dẫn những người sống sót còn lại đến thế giới mới, tiếp tục giữ gìn và phát triển nền văn minh của người Gamma.
Vì mục tiêu lớn lao này, vì lý tưởng cao đẹp này, mọi thứ đều có thể hy sinh.
Chết là danh dự, không phải sự kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới.
Đèn vụt tắt chỉ còn lại X-13 trong trạng thái bàng hoàng. Trong bóng tối, X-13 mò mẫm tìm lại khoang nuôi cấy của mình.
Số 13 ở trên cánh cửa đang phát sáng. X-13 tháo bảng tên trên ngực rồi quẹt thẻ vào. Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra như một lời mời gọi thâm lặng. Cậu đứng ở trước cửa một lúc lâu, sau đó từ từ đóng cửa lại.
Cậu ngồi một mình ở bên cạnh khoang nuôi cấy, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
X-13 ngủ ngoài khoang nuôi cấy suốt đêm.
Sau đó cậu phát hiện ra rằng những người nhân bản này nằm trong khoang nuôi cấy lâu cậu nghĩ rất nhiều, không phải là 12 tiếng như quản lý Y đã nói.
Người nhân bản không cần ăn, chúng giống như cây trông, chỉ cân tưới nước bằng dịch dinh dưỡng.
X-13 đã ngủ ở bên ngoài ít nhất ba lần trước khi khoang nuôi cấy mở ra một lần nữa. Nghe thấy tiếng mở khóa, X-13 chếnh choáng, nhanh chóng đứng đậy, giả vờ như cũng vừa ởđi ra khỏi khoang nuôi cấy.
Dù thiếu một lượng dinh dưỡng giai đoạn đầu nhưng ít nhất bây giờ X-13 vẫn không có gì khác biệt so với những người nhân bản khác.
Những khoang nuôi cấy đã ít hơn, 24 người nhân bản đã giảm bớt một người.
X-13 ngồi ở trên ghế với những người nhân bản khác. Màn hình đen từ trên trân nhà được hạ xuống, sáng đèn lên. Theo quy trình, lớp học sẽ tiếp tục được tiến hành. Nhìn chung, tài liệu học tập của bọn họ đều là từ những bộ phim tài liệu và giáo dục.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của quản lý Y, giọng điệu của nó rất dịu dàng: “Chào buổi sáng, các em.” Màn hình liệt kê các số liệu y tế, trải dài như bảng điểm cuối kỳ thi. Cuối cùng, các số liệu được thống kê thành một bảng xếp hạng toàn diện.
X-13 phải xem đến trang thứ hai.
25 người, cậu là người thứ 13, ngay chính giữa.
Một thứ hạng vô cùng tâm thường.
“Tôi rất hài lòng với kết quả của đợt kiểm tra vừa qua. Các bạn đều đã làm việc rất chăm chỉ vì tương lai của nền văn minh Gamma. Và tôi rất tự hào về các bạn.”
Lân đầu tiên Y nói từ “tự hào”.
Những người nhân bản cũng không vì vậy mà cảm thấy vui mừng. Bọn họ không thể hiểu được hàm ý của từ này. Biểu tình không phải là vinh quang hay nhục nhã, chỉ là những gương mặt thờ ơ, nhạt nhẽo không có cảm XÚC. Nội dung bài học được chiếu lên màn hình. Khác với những bộ phim tài liệu nhàm chán lúc trước, bộ phim lần này kể vầu câu chuyện của một gia đình nhỏ, với một người mẹ và một người con con gái.
Trước khi chiếu phim, nhóm bác sĩ lại tiến vào.
Họ gắn thiết bị ghi âm vào bên cổ của người nhân bản, sau đó ngồi cạnh mỗi người để ghi chép dữ liệu.
Điều này không giống với những lớp học trước đây.
X-13 quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt xanh quen thuộc sau mắt kính bảo hộ.
Bác sĩ bắt gặp ánh mắt của cậu, viết một dòng chữ vào hồ sơ bệnh án.
Xin chào. Vẫn còn nhớ tôi? X-13 gật đầu theo bản năng, nhưng nhanh chóng quay đầu đi.
Bản năng nói với cậu rằng một hành động vừa nãy rất nguy hiểm.
X-13 cố gắng tập trung vào bộ phim, nhưng tâm trí cậu lại hoang mang lạ thường.
X-13 là người yếu nhất trong số những người nhân bản ở đây. Bù lại, cậu lại là người có ký ức sớm nhất cách đây vài tháng.
X-13 nhớ rất nhiều thứ. Khi bước ra khỏi khoang nuôi cấy, họ đã không còn bào thai mới sinh, do đó nhóm nghiên cứu đã chỉ định một “người mẹ” cho mỗi người nhân bản.
Tất cả những người nhân bản đều có nguồn gốc từ một tế bào trưởng thành, nhưng vẫn sẽ có những khác biệt nhỏ về cấu trúc di truyền. X-13 được sinh ra “con người” hơn, và cậu đã thể hiện sự phụ thuộc của mình đối với mẹ mình, vì vậy cậu cũng được nhận nhiều sự sẻ chia, yêu thương.
“Mẹ” muốn dẫn X-13 đi. Bà là giám đốc điều hành của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, kế hoạch này cũng nhận được sự ủng hộ của nhóm đối lập, suýt chút nữa là bà đã thành công. Thậm chí bà còn dẫn X-13 ra khỏi căn phòng trắng này để đến với thế giới bên ngoài.
Nhưng “mẹ” đã chết trước X-13. Không được trốn thoát khỏi Gamma, quản lý Y hành quyết kẻ phản bội.
Ký ức đột ngột xuất hiện khiến X-13 không dám nhìn những người xung quanh.
Ngôn ngữ dịu dàng, đằm thắm, cốt truyện tiến triển không ngừng nhưng chỉ có một vài người nhân bản phản ứng với bộ phim. Bộ phim không ngừng ca ngợi tình yêu thiêng liêng, đẹp đề, trong sáng.
Quá trình phát triển của người nhân bản rất đa dạng, chúng cũng không có hệ thống cảm xúc được phát triển một cách chính xác, và cũng không thể phân biệt được các cảm xúc khác nhau.
Bây giờ, quản lý Y đang cố gắng dạy người nhân bản tình yêu là gì.
Cái đầu ngụp lặn dưới nước một thời gian dài lại ngoi lên.
Chất lỏng trong suốt ngưng tụ lại, không ngừng trượt dài trên gương mặt của Tư Thần như những giọt nước mắt. Quản lý X đã biến mất, những cánh tay tái nhợt bắt lấy cậu cũng không còn.
Tư Thần cúi đầu nhìn mặt nước, không còn bóng chiếu của cậu nữa.
X từng nói với cậu rằng không biết gì là một loại may mắn.
Nhưng Tư Thần muốn biết.
Vì vậy, cậu tiếp tục chủ động trâm mình xuống nước. Những xúc tu vươn ra từ người Tư Thần, giống những rễ cây đang phát triển không ngừng.
07.10.22
wow bác sĩ họ Quý mắt xanh, ai thế ạ
„ A ; cảm thấy câu chuyện dần đi đến hồi kết rồi x+x 233 xxx