c232
c232c232
Chương 231: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (7) Edit: jena
Tư Thần có cảm giác cậu đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy, đại não vẫn còn hơi nặng nề chếnh choáng.
Cậu ngơ ngác vài giây, sau đó mới nhớ ra chuyện lúc trước.
Cậu tin tưởng Đồ Linh, vì vậy cậu chuyển thể ý thức mình vào vân não, sau đó tự sát.
Hành động này tương đối mạo hiểm.
Nhưng Đồ Linh chưa bao giờ khiến cậu thất vọng.
Cậu đã tỉnh lại, nhưng đại não hơi đau đớn. Sau khi tử vong, xác của cậu được Phục Hy ném vào lò tinh luyện. Lò tinh luyện đang chế tạo vật chứa, phân nửa nguyên liệu đều là từ thân thể của Tư Thần.
Sau đó, Đồ Linh giành trước một bước, chuyển thể ý thức của Tư Thần vào trong vật chứa, chiếm thân thể này trước quản lý Y.
Đi đến bước này thì toàn bộ kế hoạch đã hoàn thành cơ bản. Sau đó quản lý Y không còn quyền hạn khống chế thân thể, cuối cùng bị Đồ Linh tiêu diệt.
Tư Thần đi trong sương đen, thân thể cậu hơi phát sáng như một ngọn nến lập lòe trong đêm, tùy thời biến mất. “.. Bây giờ, tình huống là như thế nào?” Tư Thần thấp giọng dò hỏi: “Đồ Linh?”
Tư Thần nghe thấy âm thanh của mình vang vọng.
Cậu suy nghĩ một lát, đứng lên, đi về phía trước. Theo bước chân, bên tai Tư Thần vang lên tiếng nước. Nhưng cậu lại không có cảm giác ướt át gì, cậu như đi trên mây, cả người nhẹ bẫng.
Tư Thần ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chạm xuống mặt nước.
Đầu ngón tay lọt vào trong nước, nhưng không hề có cảm giác gì.
Tư Thần siết tay thành quyền, không thể cảm nhận được nhiệt độ của làn da.
Có hai khả năng. Một là chiếc kính này đang lừa cậu. Nhưng Tư Thần lại nghiêng về khả năng thứ hai hơn: bây giờ, cậu là một thể ý thức tinh luyện. Hay nói đúng hơn, một linh hồn.
Một linh hôn không có vật chứa. Tư Thần trâm tư. Nhưng ngay lúc này, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện những gợn sóng nhẹ nhàng.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, bóng chiếu của cậu trên mặt nước tan vỡ ra. Gió ngừng lại, gương mặt kia đây hận thù oán độc.
“Tư Thần” ở trong nước vươn cánh tay tái nhợt, túm lấy bàn tay của Tư Thần: “Trả thân thể lại cho tôi!”
Giọng nói khàn và mỏng, không rõ giới tính và tuổi tác, giống như trộn lẫn nhiều âm thanh lại với nhau.
Cảm giác ớn lạnh quét qua người Tư Thần ngay lập tức. Khớp hàm cậu run rẩy, từng sợi lửa lập lờ uốn lượn bên cạnh không ngừng xua tan ởi giá rét.
Bàn tay siết chặt lấy cậu bị ánh lửa chạm đến liền rụt lại. Trên mặt nước chỉ còn bóng chiếu thù hẳn nhìn cậu. Dù sao cũng đã trải qua vài lần Thiên tai Thần Quái, Tư Thần nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Nhưng khi cậu vừa đứng dậy, dưới mặt nước lại có vô số bàn tay trồi lên.
Những cánh tay đó dài không thể tưởng tượng nổi, cũng tái nhợt lạ thường, giống như thạch cao dùng để điêu khác. Vậy mà xúc cảm lại dính nhớp sền sệt, thậm chí còn có cả hơi ấm.
Chúng giữ chặt lấy Tư Thần, điên cuồng cười to. Mặt nước không ngừng vang lên tiếng xôn xao, Tư Thần bị té ngã, cậu giãy giụa bò dậy, muốn tránh thoát những bàn tay này.
Nhưng dần dân, tiếng nước vang ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, ánh sáng nhợt nhạt phai mờ đi, giữa mặt nước chỉ còn lại từng bọt khí nho nhỏ. *xx**%
Cậu là ai?
X-13 mặc một bộ đồ liên thân màu trắng tinh, ngồi trên ghế. Làn da của cậu cực kỳ trắng, chỉ có mái tóc và đôi mắt là màu đen. Thân hình gân như hòa cùng với bức tường trắng ở phía sau.
X-13 chớp chớp mắt, hai mắt trống rỗng dại ra bỗng chốc tỉnh táo, sinh động, giống như mắt rồng được điểm xuyết, tràn ngập sức sống.
Bên trái và bên phải cậu đều là người giống như vậy. Gương mặt giống nhau, quần áo giống nhau, biểu cảm cũng giống nhau, đều đang đánh giá và nghi hoặc nhìn xung quanh.
Cậu là X-13, nhấn dán trước ngực viết rõ.
Bên trái cậu là X-12, bên phải là X-14. Tống cộng có tất cả 30 X.
Căn phòng rất lớn, nhưng lại vô cùng trống trải. Không có cửa sổ, chỉ là một cái hộp thuần trắng. Bốn phía đều sáng rực ánh đèn.
X-13 muốn đứng dậy, sau đó cậu nghe thấy tiếng vang của xích sắt.
Cậu cúi đầu, nhìn vê phía mắt cá chân. Có hai vòng sáng đang trói cậu vào ghế ngôi.
Hành động liều lĩnh sẽ bị trừng phạt, làn da mắt cá chân của cậu nổi đầy vết phồng rộp máu đỏ, thanh chóng bị than hóa thành màu đen.
X-13 nhăn mày, cẳng chân đau đớn nên run rẩy. Những X xung quanh nhìn cậu, có người đồng tình, có người cười nhạt, có lẽ cảm thấy cậu xứng đáng bị như vậy. Trân nhà trên đỉnh đầu từ từ hạ xuống một màn hình. Màn hình này trông rất cổ, những ô vuông màu đen ngay ngắn chỉnh tê xếp thành một màn hình lớn. Các ô vuông lập lòe nhiêu màu sắc, một lát sau xuất hiện một con sứa pixel. X-13 nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, từ những xúc tu uốn lượn và hình dáng của cái nón của nó này thì đây là một con sứa mũ hoa. “ 1240. tf xà. ý ; h ớ\ Ả \ @@ À \Ã Mày // 72 (9Ì \ "` ¬ lÍCs Ẳ ) ;; \ Xà `.`\4N274 /7'c ) 5ó) mà
G N +); HỆ \ : /Jj | ¿ Í Š | bế À ề "4y NN \ A Z lạ KLIẾU, . / ạ Ặ /MY lÌ WANS š IX-` 0N NI ỗ \ š Sứa mũ hoa là một loài sứa khổng lồ hiếm gặp thuộc lớp Hydroid. X-13 không biết kiến thức trong đầu cậu đến từ đâu, nhưng nó đến một cách rất tự nhiên.
Sứa pixel nói: “Xin chào, ta là Y. Là quản lý ở nơi này.” “Thật vui khi sau hơn 100 năm đào tạo, chúng ta đã có được 30 thực nghiệm thể đạt chuẩn, đồng thời bước vào giai đoạn cuối cùng của thí nghiệm.”
Một lúc lâu sau nó không nói thêm gì, nhưng X-13 cảm thấy ánh mắt của nó từ từ dừng trên người mình.
Ánh mắt đó lạnh băng, vô cảm, lại có thêm một tia hài lòng và thưởng thức. Sự hài lòng đó không phải dành cho bọn họ mà là tự nó hài lòng với chính mình.
Quản lý Y đang thưởng thức tác phẩm của nó.
Trước đây, người nhân bản mặc dù có ý thức nhưng chỉ là phản ứng thô sơ của động vật, không có quyền lực, cũng không có suy nghĩ. Các ngươi thì không giống như vậy. Các ngươi là nhân tạo, không, là linh hồn được thân linh ban cho.”
Vị thân kia đương nhiên là bản thân quản lý Y.
“Thân thể là vật chứa, linh hồn là nước. Một vật chứa có thể chứa đựng được một lượng nước hữu hạn. Đây cũng là quy ước để giáng duy. Cho nên mới có những người nhân bản như các người được ra đời."
Đầu tiên, sử dụng lượng nước thừa để căng thùng chứa chật hẹp ra. Sau đó, đổ lượng nước bẩn và nước thải ra ngoài rôi quản lý sẽ rót linh hồn mình vào.
Đó là giáng duy.
“Các ngươi là những cá thể nổi trội giữa hàng triệu người nhân bản khác, đã chứng tỏ được sự ưu việt của mình.” Quản lý tiếp tục nói: “Nhưng thực đáng tiếc, quản lý X chỉ cần một vật chứa.” — “Âm”
Một cái đầu ngoi lên khỏi mặt nước. Tư Thần thở hổn hển từng hơi. Nhưng giây tiếp theo, vô số cánh tay tái nhợt lại túm lấy tứ chi của cậu, kéo cậu xuống nước. Trước mắt cậu lại xuất hiện không gian trắng tinh.
Hình ảnh lúc mờ lúc tỏ, âm thanh cũng xa gần bất định. “Wì vậy ta sẽ tiếp tục thêm một bước sàng lọc, đào thải...”
“Chọn ra...
Ánh đèn trên màn hình vụt tắt, nhưng giọng nói của quản lý Y vẫn lượn lờ: “Cơ thể còn lại sẽ là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta.”
“X-1 32” Một ánh mắt lo lắng đang nhìn về phía cậu. Cả người X-13 run lên, nhéo nhéo mũi của mình, tỉnh táo lại. Tầm mắt của X-13 dời xuống, thấy rõ số thứ tự của người nọ.
[X11]. X-1: “Nên vê khay nuôi cấy thôi, đừng ngồi yên tại chỗ nữa.” Mọi X đều giống nhau. Vì người nhân bản như bọn họ đều được phân hóa từ một tế bào trưởng thành. X-1 được đánh số là 1 cũng không có lý do gì khác, đây là thân thể đầu tiên có linh hồn. X-13 gật đầu, đứng dậy. Xích sắt trói buộc nơi mắt cá chân cậu đã không còn, chỉ còn lại dấu vết màu đen chứng tỏ cậu không hề nằm mơ.
Mỗi người nhân bản đều có riêng một khay nuôi cấy. Chật chội như một cỗ quan tài dựng thẳng.
X-13 mở cửa, tự giác bước vào quan tài, sau đó tấm lưng dán vào sau.
Cửa khoang tự động đóng lại. Bên tai X-13 vang lên tiếng nước lao xao.
Cậu biết rằng đó là ống dẫn đang từ từ tiêm dịch dưỡng vào người mình.
Không biết dịch dinh dưỡng lần này bỏ thêm nguyên liệu gì, mùi vị như là lẩu bò nóng sốt.
*xx**% Chất lỏng từ từ dâng đây, tràn ngập đến chóp mũi của X-13, đã đến vị trí cần phải nhón chân để không bị sặc nước.
X-13 nghĩ đến một hình thức tra tấn gọi là thủy hình, có cách thức cũng giống như thế này. Nhưng cậu biết những tri thức này từ đâu mà đến.
Thời gian trừng phạt khiến cậu bắt dâu có cảm giác choáng váng.
Thân thể của X-13 từ từ trượt xuống, mê man sặc một ngụm nước. Nước tràn vào phổi, đau đớn nóng rát. Trước người còn bị quấn chặt, không ngờ trong nước còn có vật sống.
Bên ngoài khay nuôi cấy, màn hình nên bị thu hồi lại tiếp tục hạ xuống. Lần này trên màn hình có tới hai hình ảnh. Một đôi mắt thật lớn có ba đôi cánh. Một trái tim đang nhảy lên, xung quanh quấn đầy xiềng xích nặng nề, vì vậy từng cú nhảy vô cùng yếu ớt.
Nhìn trên màn hình pixel, kích thước của cả hai không có nhiều khác biệt.
“Rót thứ gì vào vậy?”
“Ấu thể Trường Sinh Uyên.”
X: “Thật ra thân thể hiện tại đã đủ mạnh rồi."
“Không đủ. Không quan trọng mạnh hay yếu, ta cần một vật chứa có thể dung nạp được thể ý thức của mình.” Y không cảm xúc nói: “Ta đã bị giam cầm quá lâu rồi, ta muốn thoát ra ngoài. Ta nghĩ ngươi cũng vậy.”
“Ta biết hô hấp là cảm giác như thế nào; chạm vào nước khác với chạm vào lửa ra sao; ta đã nhìn thấy trời xanh, cỏ xanh; muối thì mặn, đường thì ngọt. Ta đã cảm nhận được vui sướng, cũng nhận thức được đau đớn." “Nếu từ khi sinh ra ta không biết chúng là gì, có lẽ ta sẽ chịu đựng cuộc sống vô vị nhàm chán này. Nếu một trong hai ta chỉ còn lại một người, chứng kiến mặt trời mọc ở phía đông, lặn ở phía tây, sao lại cho ta ký ức và ý thức, sao lại cho ta có khát câu?”
X biết Y đang nói đến ý thức trong Biển ý thức.
Chúng là người chăm sóc sao trời theo thời gian.
Mỗi một ngôi sao đều tượng trưng cho một linh hồn. “Chúng ta đã ở đây rất lâu rồi, cuối cùng cũng mở được một khe cửa. Nếu ngươi lùi về sau, ta và Z cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vì vậy, quản lý X lân thứ hai im lặng. Tư Thần lại ngoi lên mặt nước, trốn thoát khỏi những cánh tay đang nhấn chìm mình.
Cậu ho sặc sụa, phổi mất cảm giác một lúc lâu rôi bỏng rát.
Cậu có cảm giác vẫn có ai đó nhấn đầu mình xuống, mặt nước mênh mông trong chốc lát chỉ còn lại một vũng nước nhỏ.
Tư Thần tiếp tục nhìn thấy bóng chiếu ngược của cậu. Tóc mái ướt nhẹp nước, hai mắt đỏ lên vì ngâm ở trong nước một thời gian dài, bộ dạng rất chật vật.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ trên đỉnh đầu cậu: “Tư là khống chế, Thần là nhật nguyệt, sao xa. Đó là tên tôi tự đặt cho mình.”
Tư Thần gian nan ngẩng đầu, X mặc một chiếc váy trắng đang ngồi trước mặt cậu, ánh mắt trong veo. Lúc này, cậu nhìn thấy chính mình thời niên thiếu.
“Cậu không phải là tôi khi giáng duy, cũng không phải phân thân, càng không phải tọa độ. Cậu chỉ là chất thải công nghiệp khi chế tạo vật chứa, là người nhân bản được sản xuất hàng loạt... Có thất vọng không?”
Tư Thần thở nặng nhọc, hỏi lại: “Sao lại phải thất vọng?” “Wì cậu không phải thứ gì ghê gớm cả, chỉ là một thứ bố thí của người ở trên gặp được một chút may mắn.” X bình tĩnh trả lời.
Tư Thần nhìn về phía X, nở một nụ cười, thậm chí giọng điệu còn hàm chứa khiêu khích: “Nhưng tôi vẫn như cũ là tôi, hơn nữa sẽ luôn là tôi.
Cậu ra đời như một vật chứa, nhưng cuối cùng cũng không trở thành vật chứa. Tên của Tư Thần là do X tự đặt cho nó, nhưng cuối cùng cái tên đó đã thuộc về cậu.
Thật ra Tư Thần có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với quản lý X, nói như vậy là đã đủ rồi.
X cũng hiểu cậu đã trải qua những gì để đi đến được đây.
Tư Thần cũng chưa từng dao động.
Vì vậy X khẽ gật đầu: “Cũng đúng.”
Những cánh tay túm lấy Tư Thần đã bớt đi rất nhiều Sức.
X giải thích: “Đó không phải tay của tôi, là Y. Tôi và Y từng có một giao kèo...Ừm, từ rất lâu trước đây. Tôi và họ đều muốn rời đi mãi mãi. Nhưng có hơi khác nhau, tôi muốn kết thúc; còn họ muốn kế thừa.” Tư Thần lại có cảm giác nước lại ngập lên mũi mình. Cậu dò hỏi: “Ở trong mắt ngài, tôi trông như thế nào?”
X vươn tay, mỉm cười, xoa xoa cái đầu thấp thấp của Tư Thần: “Không thấy gì, chúng tôi không có giác quan, chỉ có cảm giác. Ừm, chắc là cậu hiểu cảm giác là gì đúng không?”
“Tôi đoán thì cậu là một thứ gì đó rất nóng, giống như lửa.”
X-13 lại mở bừng mắt.
Cậu không cẩn thận ngủ quên, đến nỗi bị sặc nước mới tỉnh dậy vì khát vọng được sống.
Sau khi cậu tỉnh dậy, nước trong khay nuôi cấy đã từ từ hạ xuống. Bên ngoài cửa khoang cũng vang lên những âm thanh. X-13 chống chịu lá phổi bỏng rát, đẩy mạnh cửa, thở hông hộc từng hơi. Những cánh cửa ở xung quanh cũng lần lượt được mở ra. X-13 đợi một lúc lâu, chỉ còn 4 cánh cửa vẫn im lìm bất động. X-13 suy đoán rằng những khoang nuôi dưỡng này sẽ không bao giờ được mở ra. Cậu lại may mắn sống được thêm một ngày. 07.10.22
xx**% 232 *xx*x*%