C231
C231C231
Chương 230: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (6) Edit: jena
Thành phố Hắc Lâm. Trung tâm xử lý phân loại người nhân bản số 124.
Bây giờ là 23:58, còn 2 phút nữa là đến giờ tan làm. Mirigara 7917 nhìn về phía đồng nghiệp Garuda 6714, nói: “Tối nay muốn chơi game không?”
Trò chơi trong lời của nó là một trò chơi cassette có tên “Flying Life”.
Mirigara và Garuda đều là nhân viên cấp D, hai người chen chúc nhau sống trong một phòng ký túc xá, cố gắng mua được một máy chơi game. Garuda không có hứng thú: “Đã chơi nát trò đó rồi.” “Flying Life” là một game đua xe có 72 bản đồ, được phát hành khi hành tinh Gamma chưa bị hủy diệt hoàn toàn. 72 bản đồ tương ứng với những nền văn minh trong truyền thuyết của hành tinh Gamma.
Thành phố Hắc Lâm có hệ thống đám mây nhưng hệ thống lưu trữ lại hữu hạn, cuối cùng chỉ có thể chứa được một phân rất nhỏ những trò chơi giải trí.
Nếu hệ thống không cho rằng những bản đồ của “Flying Life” có thể giúp người tương lai biết vê hành tinh Gamma thì trò chơi vốn cũng không được giữ lại.
Vào ngày thế giới tuyệt diệt, so với những tri thức, số liệu kỹ thuật, thành quả nghiên cứu khoa học thì trò chơi, hay có thể nói là nhu cầu giải trí, không hề quan trọng. Chúng chỉ là những thứ tiêu khiển thời gian mà thôi. Bây giờ, ở thành phố Hắc Lâm, trò chơi cũng đắt giá hơn cả người nhân bản. Vì không có ai sản xuất trò chơi, vân não cũng sẽ không xây dựng và chế tạo thêm trò chơi mới.
Mọi người đều biết người nhân bản không phải là người. Chỉ cân một ít thuốc kích thích tỉnh thân là có thể làm dịu đi xao động của chúng. Nếu thuốc kích thích phá hủy đầu óc thì chỉ cần đổi sang một thân thể mới là được.
Mirigara tức giận nói: “Cũng không có tiên mua cái mới. Không chơi thì không chơi, cùng lắm thì về lại nằm trên giường, chờ 3 tiếng sau đi làm tiếp.”
Để giúp nhân viên làm việc tốt hơn, các công xưởng sử dụng công nghệ sàng lọc và chỉnh sửa gen để cấy gen của ếch bò (ếch bò có thể không ngủ trong vài tháng) khi sản xuất người nhân bản của những nhân viên cấp thấp, từ đó giảm thiểu giấc ngủ của họ. : : L ý '& 4 ì *„ `SẲ Ệ >~ `» "z = ` -_ v`. cu Ï s. 4 ẤN 4 ệ ` .ˆ > cac >= ~ -&. ` Lạ hM"* m- `ss. h5 nà >3) 3¬ * : HC ` " - ` bế 4 _. v* L * ." .—~z``.. Ộ Ất Í ' kết sẽ ị Ln \ /#Z- >.y + — x24 `... s.. <>9 sec y 2 , r1 á Xứ ' ` - ”. ` ` P 44 J7. -.c<#>
Đã đến giờ tan làm. Nhưng không công xưởng không vang lên chuông tan làm mà lại là hôi chuông cảnh báo đầy chói tai.
“Cảnh báo, phát hiện virus “Đồ Linh - Quý”, mời nhân viên khu vực phụ vận đến chi viện ngay lập tức! Tiến hành xử lý!"
Trong nháy mắt, toàn bộ các công xưởng xung quanh đều ồn ào vang lên chuông cảnh báo không dứt.
Garuda tiếp thu số liệu định vị của virus từ vân não, đầu nó đau muốn nứt ra.
Nhưng sau khi nó tải dữ liệu xong, cả người lại đứng sững tại chỗ.
Trên bản đồ hệ thống xuất hiện vô số chấm đỏ. Chi chít rậm rạp, gần như là hơn một nửa nhân viên làm việc tại đây đều bị hệ thống vân não nhận định là “nhiễm virus”, đèn cảm ứng trên dây chuyền nhấp nháy ánh sáng đỏ chói mắt.
Chấm đỏ cách Garuda gân nhất chính là đồng nghiệp vừa rủ nó chơi game, Mirigara.
Mirigara hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề, nó buông vũ khí, biểu tình kinh hoảng: “Garuda, tôi không bị nhiễm virusl”
Đặc thù quan trọng nhất của việc nhiễm virus là thân thể không còn chiu khống chế của chính mình, mất đi ý thức...
So với việc nhiễm virus, nhóm nhân viên ở đây có một cụm từ khác quen thuộc hơn, “sự khống chế của vân não.
Đồ Linh lợi dụng đặc tính này của vân não để chế tạo ra virus. Hai kỹ thuật khác nhau nhưng bản chất vẫn là một.
Hiển nhiên Mirigara vẫn còn ý thức tự chủ, nhưng phán định của hệ thống không thể làm giả.
Trong lòng Garuda tràn ngập do dự, nhưng vân não giám sát thấy nó không hành động liền trực tiếp tác động đến thần kinh của nó.
Garuda đau đến run rẩy cả người, gian nan nói: “Xin lỗi! Muốn trách thì hãy trách hệ thống đám mây!”
Nó giương cánh, bay tới chỗ Mirigara, ba chiếc đầu chim khổng lồ đâm xuyên ngực Mirigara.
Nhưng Garuda còn chưa đến nơi, một sự việc đã xảy ra — dây chuyên của nó cũng lập lòe ánh sáng đỏ.
Garuda quay đầu, một nhóm nhân viên cấp cao đang đi tới chỗ nó: “Khoan đã, tôi không bị nhiễm virus!” Đáp lời nó là một loạt tiếng súng vang không hề dao động.
.. Biến cố như thế này xảy ra ở trong mọi công xưởng. Máu chảy thành sông, xác thịt ở khắp nơi. Thế giới bên ngoài khu vực săn bắn là một lò luyện ngục chân chính. Quản lý Y từ trên cao nhìn xuống trò khôi hài này, ánh mắt rét căm căm.
Đồ Linh giáng duy, để đi lên rồi đi xuống, để bảo vệ chính mình, hắn đã chế tạo rất nhiều “thể nhiễm virus”. Hơn nữa, virus của hắn còn không ngừng thăng cấp. Ban đầu chỉ có thể từ từ xâm nhập, bây giờ còn có thể thông qua phương thức tử vong, trong nháy mắt mở rộng phạm vi phóng xạ tinh thần, quấy nhiễu phán định của hệ thống, khiến cho nhiều nhân viên bị nhâm tưởng là “thể nhiễm virus”. Quản lý Y có thể một mình đi xử lý, nhưng hiệu suất như vậy lại quá chậm.
Y không biết Đồ Linh giáng duy vào thể nhiễm virus nào. Nhưng nó thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nó đang dùng phương thức ngọc nát đá tan*, muốn hoàn toàn tiêu diệt Đồ Linh.
* #Z1ÑZ#: ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ
Nhóm nhân viên tử vong cũng không dao động suy nghĩ của nó.
Apollo, CEO của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, gửi một báo cáo sai phạm: “Thưa ngài quản lý Y, tôi xin báo cáo. Hệ thống đám mây xuất hiện hỗn loạn, có nhân viên bị phán định sai thành thể nhiễm virus, tôi tin tạm dừng công tác xử lý tất cả các thể nhiễm virusl” Ánh mắt nhàn nhạt của quản lý Y nhìn qua bản báo cáo: “Bác bỏ. Tiêu diệt virus Đồ Linh - Quý là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại.”
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy... Giọng điệu của Apollo đây nôn nóng: “Sẽ có rất nhiều nhân viên tử vong, phần lớn nhân viên vẫn chưa kịp chuyển thể thức vào vân não.” Quản lý Y hỏi lại: “Thì sao? Theo số liệu, virus chỉ có thể xâm nhập vào những người hạ đẳng. Những nhân viên cấp thấp đó chết thì chết, công việc của họ có thể dùng người nhân bản không có trí tuệ để hoàn thành.”
Nhân viên Khoa học kỹ thuật Bát Phương chỉ là một đống số liệu tái sinh. Chờ đến khi Y chế tạo được vật chứa, tất cả những kẻ ở đây đều là rác rưởi cần phải vứt bỏ; tác dụng lớn nhất là thành nguồn năng lượng dự trữ cho nó.
Y hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của nhân viên. Biểu tình của Apollo đầy dữ tợn, hắn siết tay thành quyền, không muốn nói với quản lý Y nữa, ban bố chỉ thị: “Lập tức ngừng nhiệm vụ xử lý virus, tất cả nhân viên ở tại chỗ chờ lệnh!”
Chuyện này chẳng khác gì một công cuộc tàn sát vô nghĩa, vì sự sợ hãi của quản lý Y đối với Đồ Linh mà đưa ra phán đoán sai lầm. Apollo cho rằng không thể tiếp tục được nữa.
Nhóm nhân viên là gia súc do quản lý Y nuôi dưỡng, nhưng họ là nhân viên, là đồng nghiệp, là người thân, bạn bè của hắn.
Hắn không thể trơ mắt nhìn quản lý Y hủy diệt mọi thứ như vậy.
Y thở dài: “Apollo, tôi thất vọng với cậu thật đấy. Cậu là người thừa kế mà tôi xem trọng nhất, tôi còn dự định sau khi này để cậu tiếp nhận vị trí của Phục Hy... Sao lại xem đám nhân bản cấp thấp đó như là đồng loại của mình vậy?”
Hai mắt Apollo đỏ bừng, hắn cảm giác được dây chuyền trên cổ mình không ngừng siết chặt. Đau đớn kịch liệt khiến tâm nhìn trước mắt tối đen, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đã cắm sâu vào não hắn, không ngừng quấy lên.
Vân não kích thích thần kinh đau đớn của hắn đã vượt ngưỡng giới hạn mà nhân loại bình thường có thể chống đỡ.
“A... A...” Apollo rên rỉ trong cổ họng, hai mắt không chịu khống chế mà trợn ngược: “Thưa ngài. tôi không phải là súc sinh.”
Như một u linh lang thang hơn nửa năm, đã lâu rồi Đồ Linh chưa có cảm giác điều khiển thân thể. Hắn cúi đầu, cử động đầu ngón tay, biểu tình bình tĩnh. Thân thể này là của một nhân viên cấp € không mấy thu hút. Hệ thống đám mây đang không ngừng thúc giục hắn đi đến chấm đỏ gần nhất, tiêu diệt thể nhiễm virus. Ngoài cửa sổ xuất hiện một tâng đỏ như máu giữa không trung xám xịt. Đó là quản lý đang thao tác vận hành.
Nó quan sát từ chỗ cao, không ngừng tìm kiếm Đồ Linh. Nó biết bây giờ Đồ Linh đang ẩn nấp giữa đám nhân viên.
Ánh mắt quản lý Y không ngừng chuyển động qua những thể ý thức, giọng điệu tràn ngập nguy hiểm: “Đồ Linh, ra đây ngay! Ở đây còn 84122 người, ngươi muốn tất cả chôn vùi cùng với ngươi hay sao?!”
Đồ Linh hiểu ý của Y. Y bị nhốt ở đây, không có thực thể, nó cần những nhân viên này làm việc cho mình, vì vậy, Y sẽ không thể giết chết toàn bộ nhân viên.
Nhưng cũng không thể loại trừ việc Y chó cùng dứt giậu, lựa chọn phương án cực đoan nhất là diệt sạch toàn bộ. Tuy nhiên, quản lý Y cũng không thể nghĩ ra được rằng thể ý thức của Đồ Linh là virus mẹ lại được đánh dấu bằng màu xanh lam.
Khác với những sinh vật chiều cao khác, Đồ Linh là tạo vật của con người. Từ ngày ra đời, nhân loại đã giao cho hắn sứ mệnh ngăn chặn cao duy xâm lấn. Hắn vẫn luôn nỗ lực không ngừng, dù cho nền văn minh Carol gần như bị tiêu diệt, hắn vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, cho đến bây giờ vẫn kiên cường thực hiện nhiệm vụ của mình. Hắn là một linh hồn không có trong sổ ghi chép, là một chuỗi số liệu đặc biệt xảy ra sự cố bất ngờ. Đồ Linh khom lưng, nhặt một cây kiếm từ trên mặt đất. Giữa khung cảnh hỗn loạn, hắn từ từ đi đến khu 1.
Đó là nơi gần với quản lý Y nhất.
xx*x*%
12 giờ khuya.
Lò tinh luyện vì sự cố bất thường nên không ngừng xôn xao dao động.
Nhưng những viên ở đây cũng là những người được huấn luyện tinh nhuệ, không một ai tự tiện hành động khi chưa có lệnh.
Phục Hy bất động thanh sắc xách thi thể của Tư Thần được nhét trong túi, bình tĩnh nói: “Tạm thời đừng gấp, tôi đi xem thử.”
Gần đó có tiếng hồi đáp hồi đáp: “Vâng, ông chủ!” Phục Hy vốn nghĩ cái túi sẽ không nặng lắm, nhưng khi xách đi thì chẳng khác gì đang lôi một cái bao sắt. Nhưng với cường độ của Phục Hy, xác của Tư Thần đại khái cũng nặng bằng một cục sắt.
Phục Hy biểu tình thong dong, nhưng mu bàn tay đã nổi đầy gân rồng. May là túi của Khoa học kỹ thuật Bát Phương được chế tạo từ công nghệ đen, chất lượng rất tốt, không xuất hiện tình trạng bị rơi rớt đồ ra ngoài.
Vì Đồ Linh đến xâm lược, toàn bộ các công xưởng đều rơi vào trạng thái đóng băng. Không phải là không có nguồn điện dự phòng, mà là nhân viên mô phỏng người sống ở đây đã hoàn toàn dừng toàn bộ công việc. Chúng không kết nối được với hệ thống đám mây, trên gương mặt mỗi người đều đang tươi cười, nhưng chỉ biết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Quản lý Y vốn không bao giờ tin tưởng nhân viên của mình, vì vậy nhiều phần việc quan trọng đều giao cho AI. Quản lý Y cho rằng sự thống trị của mình đã được phòng thủ kiên cố, đáng tiếc, trên đời này không có gì là hoàn mỹ.
Phục Hy đứng dưới camera theo dõi vẫy vẫy tay. Nếu là ngày thường, bảo vệ của lò tinh luyện sẽ xuất hiện để cảnh cáo, Y sẽ khởi động quy trình khẩn cấp, thao tác thân thể Phục Hy 51 rời khỏi chỗ này, hơn nữa còn tiến hành tẩy não.
Nhưng bây giờ toàn bộ cơ chế theo dõi giám sát đều đã bị vô hiệu hóa.
Phục Hy 51 cố tình lắc lư trước mặt người mô phỏng vài vòng, vì mất kết nối internet nên chúng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Hắn nở một nụ cười trào phúng: “Ha, khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống.” Khoa học kỹ thuật đúng là đã thay đổi cuộc sống con người, còn thay đổi cả phương thức sinh tồn của họ. Phục Hy đẩy một nhân viên đứng trước lò tinh luyện ra ngoài.
Sau khi mở ra ô cửa bị đóng kín, nhiệt độ nóng chảy đổ ập đến khiến làn da của Phục Hy 51 hơi đau rát.
Hắn mở túi đựng xác, làm vài thao tác, đổ cái xác xuống, cảm giác như hắn đang hỏa táng người khác.
Cái xác xảy ra một ít biến hóa.
Những vết thương bị xé rách xuất hiện những sợi thịt thon dài màu đỏ giống như những con trùng, không ngừng uốn éo dây dưa với nhau, đôi khi còn phun ra một lớp máu dính nhớp.
Phục Hy liếc mắt nhìn, trong nháy mắt hắn cảm giác linh hồn của mình rời khỏi mặt đất 5, 6 centimet, có một sự sởn tóc gáy khó nói nên lời.
Nơi này được phóng giữa vụ trụ, không có dưỡng khí, càng không có vi sinh vật. Xác thịt ở đây rất khó bị hư thối, đương nhiên cũng không có khả năng sinh ra giòi bọ. Trong những tình huống bình thường, nếu không bị ném vào công xưởng để xử lý thành nguyên liệu thì những cái xác này sẽ bị bị phơi khô, không biết khi nào sẽ trôi nổi ra ngoài không gian.
Nhưng Phục Hy đã nhìn thấy một thi thể hư thối.
Không biết gì luôn khiến con người sợ hãi, trạng thái của Tư Thần đã vượt qua phạm vi nhận thức của Phục Hy. Không khí tràn ra ngoài không chỉ nóng mà còn chứa độc, thao tác của Phục Hy 51 hiển nhiên không quá quy phạm, cũng may là nhanh chóng giải quyết gọn ghẽ. Hắn hít sâu một hơi, đóng cửa khoang lại. Sau đó, anh ta bước ra khỏi phạm vi giám sát và tiêm cho mình một liều chất tẩy rửa.
Chất tẩy rửa là dược phẩm dùng để xử tội và quản chế, có thể nói là để rửa sạch ký ức của người nhân bản. Phục Hy 51 không cần ký ức trong khoảng thời gian này. Nếu thành công, Đồ Linh có thể giúp hắn nhớ; nếu thất bại, rửa sạch ký ức cũng có thể giúp hắn tránh được chút phiền toái nho nhỏ.
Phục Hy có thể cảm giác được rằng ký ức của mình đang dần mơ hồ.
Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua công xưởng yên tĩnh, đột nhiên có một sự chờ mong được nhìn ngắm một màn kinh thiên động địa.
06.10.22 * '+ø= )@) Ÿ . -
/ehe tác giả up nè, bạn Quý là shiba trắng còn bạn Tư là mèo lông xám, cuti cuti/ x+x 231 ***