c230
c230c230
Chương 229: Khoa học kỹ thuật Bát Phương (5) Edit: jena
Tư Thần cảm thấy mỗi từ “chồng” này thì không đáng tin lắm.
Từ xưa đến nay, khi người vợ chết thì nghi phạm hàng đầu mà cảnh sát nghi ngờ chính là người chồng; và sau khi thẩm vấn xong thì kết quả thường không chệch ra khỏi suy đoán ban đầu.
Nhưng Tư Thần nguyện ý tin tưởng Quý Sở Nghiêu, hoặc là Đồ Linh.
Đồ Linh là thật hay giả không cần nghi ngờ. Trong thời khắc mấu chốt, một sự nghi ngờ bé nhỏ cũng có thể dẫn đến sai lâm trí mạng. Ngoại trừ Đồ Linh, có lẽ cũng không có ai sẽ giúp cậu như vậy. Mà toàn bộ phó bản này, người duy nhất có thể uy hiếp được Đồ Linh chỉ có mỗi quản lý Y.
Với trạng thái mà Tư Thần vừa vào phó bản, nếu xui xẻo đã bị máy xay thịt xử lý ngay tại chỗ; và quản lý Y nếu muốn giết cậu thì hoàn toàn có thể trực tiếp động thủ chứ không cần giả dạng làm Đồ Linh rồi kéo dài đến bây giờ.
Cho nên sau khi nghe xong toàn bộ kế hoạch của Đồ Linh, Tư Thần khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, anh nói cụ thể hơn chúng ta cân phải làm gì đi."
Cậu dùng bình dưỡng khí của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, thiết bị này được gọi là khoang sinh tôn xách tay. Với hệ thống phản lực riêng, nó có thể cho phép người sử dụng thiết bị di chuyển về phía trước trên hành tinh có trọng lực cực cao một cách tương đối dễ dàng. Tốc độ của Shiba trắng khá chậm, cho nên Tư Thần dứt khoát ôm nó lên.
Giọng nói của Đồ Linh vang lên bên tai cậu.
“Thứ nhất, thu thập lại những bộ phận của em còn sót lại ở khu vực săn bắn. Có lẽ tốn khoảng tám đến mười ngày. Diện tích của toàn bộ khu vực này bằng 1 phần 35 diện tích của hành tinh Carol.”
Dù sống trong xã hội loài người đã lâu nhưng Đồ Linh vẫn giữ thói quen đo lường dựa trên hành tinh Carol. “Thứ hai, quay về lò tinh luyện. Trước khi vật chứa rời khỏi thành phố Hắc Lâm, em phải tiến vào trong vật chứa trước.'
“Hiện tại, anh sẽ tiếp tục liên lạc với em.”
Tư Thần ôm Shiba trắng, vị trí khá thích hợp, chú chó chỉ cần ngẩng đầu là liếm được phần cằm của Tư Thần. “Dù cho kế hoạch thất bại, anh cũng có cách kéo thể ý thức của em ra ngoài, đừng sợ.”
Tư Thần vẫn luôn im lặng, nhưng nghe đến đây thì lại không nhịn được mà phản bác: “Em không có sợ.”
Sợ hãi đôi khi cũng không phải là chuyện gì xấu. Có “sợ hãi” thì mới biết được cái gì nên, cái gì không nên. Nhưng Tư Thần quả thực không sợ.
Vì sợ hãi không thể làm được gì. Đột nhiên cậu hiểu được tâm tình của Tống Bạch. Lúc này đây, ngay tại chỗ này, chỉ có một mình cậu là người duy nhất có thể làm được việc này. Và cậu chỉ có thể làm được việc đó mà thôi.
Tai nghe truyên đến tiếng điện lưu. Sau một lát, Đồ Linh thấp giọng trả lời: “Xin lỗi em, là anh sợ hãi."
Đồ Linh không sợ thất bại.
Là máy móc tinh vi cũng sẽ có lúc gặp sai sót.
Hậu quả thất bại có đôi khi có thể chấp nhận được, nhưng có đôi khi thì không.
Hắn thừa nhận hắn không thể chấp nhận hậu quả của lần thất bại này.
*xx**
Phục Hy 51 săn thú đến ngày thứ 7 thì nhận được tín hiệu của Đồ Linh.
Tín hiệu ở khu vực săn bắn không tốt. Dù có thể xây dựng tháp tín hiệu ở đây nhưng vì sự tồn tại của sương đen, tín hiệu ở đây lúc có lúc không. Ngay cả sự khống chế của quản lý Y ở đây cũng yếu đi khá nhiều.
Khi hắn nhận được tin thì hắn vừa hoàn thành xong một vòng săn bắn.
Máu dính đầy trên người, dây chuyên trên cổ phát sáng lập lòe.
Người nhân bản vừa ra khỏi khoang sản xuất sẽ có một sợi dây chuyền ở trên cổ, giống như tem chứng nhận thịt heo ở trong chuồng. Tác dụng lớn nhất của dây chuyền giống như một ổ điện, để cho quản lý Y cắm dây vân não vào.
Dây vân não có ba tác dụng.
Thứ nhất là để cung cấp dinh dưỡng cho quản lý Y khi nó đói. Quản lý Y không lao động, đói bụng sẽ trực tiếp ăn nhân viên. Nó ăn khoa học hơn so với quản lý Z. Z bắt cá trong ao, bữa hôm lo bữa mai.
Còn ăn như quản lý Y, nhân viên không chỉ giúp nó làm việc, bắt thêm nhiều con mồi vê mà còn có thể rút dinh dưỡng từ chính bọn họ.
Thứ hai là để khống chế tư tưởng của người nhân bản. Người nhân bản của Khoa học kỹ thuật Bát Phương có tuổi thọ là 10 ngàn ngày, dựa vào vân não để rút thể ý thức ra; dây chuyền của người nhân bản xem vân não là cơ thể mẹ.
Thứ ba là khi cần thiết, quản lý Y có thể tìm được vật chứa tạm thời. Thân thể và ý thức của người nhân bản tách biệt nhau, vì vậy cũng có thêm thuộc tính “vật chứa...
Nhưng vật chứa này không đủ tiêu chuẩn so với vật chứa được chế tạo bài bản. Khi Y còn ở trong thân thể thì có thể duy trì hình dạng, nhưng khi Y vừa rời khỏi thì vật chứa sẽ vỡ vụn ngay.
Phần lớn thời gian, tác dụng duy nhất của dây chuyền là để giám thị.
Con trâu bị cột vào cọc gỗ từ nhỏ, khi đã lớn cũng sẽ không dám dời khỏi cọc gỗ.
Dù phần lớn thời gian dây vân não luôn trong trạng thái chờ, mọi người ở đây vẫn cam chịu làm việc; hình thành thói quen luôn bị giám sát, nhân viên sẽ không bao giờ vi phạm vào quy tắc.
Nhưng virus mới xuất hiện đã phá vỡ trạng thái này. Phục Hy 51 đứng yên tại chỗ, không nói gì, trong tay bóp một trái tim vừa nhảy lên, dưới chân là thi thể của sinh vật chiều cao, nhìn qua giống như đang quan sát chiến lợi phẩm của mình. Nhưng hắn đang giao lưu với Đồ Linh ở trong đầu. “Chuyện gì?"
Một lát sau, Phục Hy 51 nhướng mày, nói: “Đối với mấy người, đây là thế giới khác, có thể tùy thời rút quân, khi thua thì tìm đến sòng bạc khác. Nhưng đối với tôi, đây là nơi tôi sống. Tôi đã chết 50 lân ở đây, sinh ra lần thứ 51. Có khả năng sẽ tiếp tục sống tiếp, phương pháp của anh quá mức mạo hiểm và cấp tiến, hai người có thể đánh cược, tôi có thể đánh cược, nhưng nhóm nhân viên dưới trướng tôi thì không.”
“Tôi không phải cấp dưới của anh, chú ý giọng điệu của anh đi, Đồ Linh.”
Đồ Linh: “Tôi có thể trực tiếp xâm nhập vào thân thể bị nhiễm virus, hơn nữa tạm thời khống chế ý chí hành động của vật chủ. Đó không phải là uy hiếp, mà là sự thật khách quan. Nhưng tôi không làm như vậy vì tôi có chuyện quan trọng hơn cân làm, tôi không muốn bị phân tâm. Vì vậy, tôi hy vọng anh tán thành và giúp đỡ. Chúng ta là đồng minh của nhau.”
“Phương thức sinh sản hiện tại của các anh bây giờ là nhân bản vô tính. Ở thế giới của tôi cũng có kỹ thuật này. Nếu chỉ là người nhân bản thì tôi có thể bảo đảm chế tạo thân thể mới cho anh. Bao gồm cả nhân viên của anh cũng có thể hoàn toàn rời đi.”
Bản thân Đồ Linh cũng chưa ý thức được “thế giới của tôi” trong lời hắn đã không còn là hành tinh Carol nữa. Phục Hy cười lạnh một tiếng: “Không cần quăng cho tôi một tấm séc rẻ mạt như thế.”
Lần đầu tiên giao thương, hai người đã ngắt kết nối đầy bực bội. Phục Hy 51 đứng tại chỗ khoảng nửa phút, sau đó quăng chiến lợi phẩm vào khoang vận chuyển. Khoang vận chuyển có dạng hình cầu, có thể trực tiếp bay di chuyển từ khu vực săn bắn về nhà xưởng. Sau khi nhân viên đo lường được vật phẩm sẽ đổi sang số điểm tương ứng.
Cả đời này Phục Hy 51 lao động khá nhiều, vì vậy điểm kiếm được không hề ít, trong tài khoản còn dư đến cả trăm ngàn điểm.
Giống như Phục Hy 50, không quá may mắn, tránh cả đời cũng không tránh được một lần. Nếu không phải Phục Hy đời trước phòng ngừa vạn nhất, dự trữ nhiều nguyên liệu, có lẽ Phục Hy 51 ra khỏi nhà xưởng chỉ có cấp Tám.
Đồ Linh vừa đi, tín hiệu của quản lý Y liền tiến vào.
Đại não Phục Hy đau đớn ngay lập tức.
Trước mắt hắn xuất hiện nhiều hình ảnh kỳ quái tâm nhìn xung quanh lại là bọt biển.
Giọng nói của quản lý Y vang lên: “Phục Hy.” “Tôi đây, thưa ngài.
Quản lý Y không rõ ý vị cười hai tiếng: “Tiến độ của vật chứa đến đâu rồi?”
“67”
“Cố lên, tốc chiến tốc thắng.”
“Vâng..
Quản lý Y dặn dò hai câu, sau đó ngắt kết nối.
Phục Hy rũ mắt, đồng tử dựng đứng thành một đường thẳng.
Từ Phục Hy đến Phục Hy 51, hắn đã gặp quản lý Y rất nhiều lần.
Phục Hy có thể kết luận rằng quản lý Y đã nhận ra điều gì đó. Nhưng nó không nói gì. Lý do rất đơn giản, nó không cho rằng Phục Hy là sự uy hiếp với nó. Hơn nữa, nó còn cân Phục Hy giúp nó làm việc.
Đổi người lâm trận, rất phiên phức.
Khoa học kỹ thuật Bát Phương phát triển đều nhờ có công cụ của nó.
Y dùng phương thức chăn nuôi để xây dựng, mỗi người ở đây đổi là đinh ốc có thể thay đổi được.
Vì sao Phục Hy 51 lại chủ động bị nhiễm virus? Là vì hắn không cam lòng.
Poseidon tiến lên một bước: “Ông chủ, ngài đứng đây là làm gì? Nên đến nơi khác thôi."
Phục Hy lau vết máu trên tay: “Cảm thấy buồn cười.” Nhân mã sửng sốt: “Sao cơ ạ?” “Khi tôi vừa mới đi làm chỉ là một nhân viên bình thường cấp Sáu, công dân cấp D. Khi đó Khoa học kỹ thuật Bát Phương vẫn còn ở hành tinh Gamma. Tôi từng bước từng bước bò lên cao, khi đến Phục Hy 19, thông qua cuộc bầu đại cổ đông đã trở thành chủ tịch.”
“Tôi cho rằng chủ tịch tiên nhiệm sẽ tức giận hoặc khổ sở, nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi, ông ấy chỉ nói với tôi một câu: “Cảm ơn”.”
Một thời gian sau, Phục Hy vẫn không hiểu. Nhưng từ Phục Hy 19 đến Phục Hy 51, hắn đã hiểu hàm ý của câu cảm ơn đó.
— Cảm ơn cậu đã kết thúc cuộc sống vô nghĩa này giúp tôi.
Nghe nói chủ tịch tiền nhiệm đã bị tẩy não, cấy ghép ký ức bịa đặt, trở thành một thể sinh mệnh hoàn toàn mới. Khi đó, chủ tịch đổi tên là Chaos, dù có thân thể và linh hôn nhưng không thể trở về lại bộ dạng hăng hái, nhiệt huyết khi xưa. Khi gặp Phục Hy thì luôn vâng vâng dạ dạ, thường xuyên không thể hoàn thành nhiệm vụ hà khắc nên luôn trộm khóc một mình.
Vì vậy khi Đồ Linh yêu cầu một thân thể, Phục Hy không hê do dự kết thúc sinh mệnh giả dối đó của chủ tịch tiền nhiệm.
Sinh tử của mọi người đều được quyết định bởi một người thì người đó nghiễm nhiên trở thành Thần, một vị thần đến từ thế giới khác.
Quản lý Y là một vị thần như vậy.
Biểu tình của Poseidon hơi chần chờ: “.. Ông chủ, ngài muốn từ chức? Nhưng sau khi từ chức, ngài có thể làm gì nữa?”
Hành tinh Gamma không còn. Thành phố Hắc Lâm chỉ là một nhà xưởng xây từ máu, mồ hôi, nước mắt của Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Phục hy 51 không nói thêm gì.
Hắn quyết định đáp ứng kế hoạch của Đồ Linh.
Quản lý Y đã nghi ngờ hắn, hắn không muốn bị xóa hết ký ức, sau đó sống như Chaos. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thật ghê tởm.
Y cần Khoa học kỹ thuật Bát Phương hơn cả hắn. Cho dù sau khi thất bại, hắn bị xóa sổ, Khoa học kỹ thuật Bát Phương chắc chắn vẫn còn.
Không còn gì cũng không sao, dù sao nhiều năm qua đi, ngoại trừ kéo dài hơi tàn để nhét cơm vào miệng, quả thực không còn có ý nghĩa gì nữa.
*xx**% Công tác chế tạo vật chứa đã tiến hành đâu vào đấy, hơn nữa đã đến giai đoạn mấu chốt cuối cùng.
Từng khối nguyên liệu được gia công tốt đã được vận chuyển vào trong lò tinh luyện, bị lửa nóng đun chảy thành dầu tron, rót vào trong ống dẫn được phong kín. Toàn bộ nhà xưởng đều được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả Phục Hy cũng không có quyền hạn mở ra.
Con mồi ở khu vực săn bắn đã bị mấy trăm nhân viên xử lý sạch sẽ. Phục Hy kiểm kê danh sách, lần này có 74 người đã thiệt mạng. Nhưng thể ý thức của bọn họ vẫn được vân não lưu trữ, chỉ cần vận chuyển về là có thể cấy ghép vào trong cơ thể nhân bản mới.
Để tỏ vẻ khen ngợi, quản lý Y còn miễn phí chế tạo người nhân bản cho những nhân viên này.
Nhân viên của bộ phận chiến đấu bắt đầu rút lui, thành viên của tổ 1 là những người cuối cùng. Ánh mắt của Phục Hy không tự giác mà di chuyển về phía “Chaos” ở trong góc.
Cụ thể hơn là thi thể của Chaos.
Thi thể này được chó săn của Chaos mang về đây từ mấy tiếng trước.
Dựa theo quy củ, thi thể sẽ được đưa đến chỗ khác một mình. Nhưng chó săn này vê quá muộn, thiết bị vận chuyển đã rời đi một ngày trước.
Nếu không phải thi thể này có DNA đối xứng thì thật khó xác định nó là Chaos. Nửa người của đối phương đã bị đánh vỡ, những chỗ bị đứt gãy là máu thịt vỡ vụn. Những người khác bắt đầu nhỏ giọng nghị luận ở xung quanh.
“Xui quá, mới vào tổ 1, lân đầu tiên nhận nhiệm vụ mà chết không toàn thây. Cũng không biết tiên tiết kiệm đủ để trả phí cơ thể nhân bản mới không.”
“Ai nói cậu ta muốn hành động một mình làm chi."
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Phục Hy 51: Từ rất lâu vê trước Chaos đã cải tạo thành cơ thể nhân tạo của máy móc, máu thịt đó từ đâu mà ra?
Cơ thể nhân tạo của máy móc hiếm có tác dụng lớn, mỗi khi trùng sinh, tiến hóa giả cơ giới không chỉ cần trả phí tái tạo cơ thể nhân bản mà còn phải nộp cả “phí trang bị”. Loại phí trang bị này tương đương như thuế di sản. Đây cũng là lý do mà tiến hóa giả cơ giới khá hiếm có ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Nhưng Phục Hy 51 cũng không suy nghĩ nhiều.
Hắn cúi đầu, nhìn thời gian, 23:59.
Tiến độ chế tạo vật chứa là 92%, dù chưa đạt đến mức quản lý Y yêu cầu nhưng cũng đã đủ để chứa Y. Chỉ còn 1 phút cuối cùng. Phục Hy không nhìn Tư Thần nữa, bắt đầu đếm trong lòng. Đếm từ 1 đến 60. Một giây cuối cùng, đèn đuốc sáng trưng trong nhà xưởng đột ngột tắt ngóm. Giọng nói của Đồ Linh vang lên trong đầu Phục Hy. “0 giờ ngày 19, tôi sẽ phát động tấn công quản lý Y, khiến nó lâm vào trạng thái hôn mê ngắn, tôi cân anh hỗ trợ một việc.” “Mở cửa khoang, bỏ đầu Chaos vào trong lò tinh luyện.” 02.10.22
xx*x*% 230 *xx*x*%