c240
c240c240
Chương 239: Cao duy nhập xâm (3)
Edit: jena
Đảo Tứ Quý là một hòn đảo nhân tạo gôm nhiều hòn đảo nhỏ được liên kết trực tiếp với nhau bằng cầu nổi với hòn đảo chính bay lơ lửng giữa không trung, rất có cảm giác khoa học công nghệ cao.
Quý Tư Thành thường ở Đảo Xuân. Ở đây ở hệ thống trung tâm điều chỉnh nhiệt độ không khí, bốn mùa đều như xuân.
Lúc trước, ông bị trọng thương trong không gian gấp khúc, vất vả mới nhặt được mạng về, gần đây dành toàn bộ thời gian để dưỡng bệnh ở trên đảo, cả ngày không ra khỏi cửa, ngậm kẹo chơi với cháu. Cháu trai của ông đương nhiên là Quý Quan Tinh và Tư Uyên.
Dù sao thì Quý Sở Nghiêu cũng không phải con ruột của ông; cháu trai có quan hệ huyết thống với Quý Sở Nghiêu hay không, Quý Tư Thành cũng không quan tâm. Có cháu nhỏ chơi với ông là được rồi.
Dựa theo quan sát của Quý Tư Thành, hai đứa cháu này có tính tình rất khác nhau nhưng tình cảm lại rất tốt. Quan Tinh như một ông cụ non, ít khi nói cười, sống gọn gàng ngăn ngáp, rất phù hợp với hình tượng cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
Còn lời nói, hành vi của Tư Uyên lại rất hồn nhiên, giống như một động vật nhỏ chưa phát triển. Khi mệt thì ngủ, đói thì ăn, không thích học, chỉ thích nghịch bùn trong sân, mỗi ngày đều hỏi “Khi nào mẹ về”. Quý Tư Thành còn muốn biết điều này hơn cả Tư Uyên. Đáng tiếc là người ở ngoài không gian gấp khúc nên cũng không thể đưa ra được một đáp án chính xác. Trình độ cải tạo cơ giới của Quý Tư Thành rất cao, gân như không cần ngủ. 5 giờ sáng ông đã ra cửa, chạy bộ vòng quanh sân vườn một vòng; 6 giờ sẽ vào nhà ăn, chờ hai đứa nhỏ rời giường ăn sáng.
Quý Tư Thành không cần ăn cơm, chỉ cần nạp điện, ông đã bỏ nội tạng từ lâu, nhưng ông thích nhìn người khác ăn cơm.
Quan Tỉnh có thời gian biểu được quản lý nghiêm ngặt hơn trẻ em bình thường, thời gian rời giường cũng rất sớm, 6 giờ mỗi ngày đều đúng giờ đến nhà ăn, 6 giờ rưỡi liền rời đi.
Nhưng hôm nay có chút ngoại lệ. Quý Tư Thành cúi đầu nhìn thời gian, đã 6 giờ 15 phút, trong nhà ăn, ngoại trừ đầu bếp đang chờ thì vẫn chỉ mới có một mình ông.
Ông quay đầu, hỏi cyber quản gia: “Sao Quan Tinh vẫn chưa đến nữa?”
“Cậu chủ đã khóa trái cửa.” Quản gia đáp: “Theo số liệu, tình trạng sức khỏe của cậu ấy hoàn toàn bình thường, xung quanh cũng không có mối nguy hiểm nào.”
“Nó làm gì ở trong phòng?”
“Theo phỏng đoán từ hệ thống nhiệt độ, có lẽ đang vẽ tranh.”
Quý Tư Thành trái lo phải nghĩa, vẫn không quá yên tâm, dứt khoát bỏ tờ báo điện tử trong tay xuống, chắp tay sau lưng đi về phòng của Quan Tinh. Nhà của Quý Tư Thành rất có ý vị, ở trung tâm có một cột từ trường khổng lồ, xung quanh là vô số hộp vuông bay lơ lửng. Mỗi hộp vuông là những khu vực khác nhau. Chất liệu là pha lê, trên bê mặt có nam châm, cửa ra vào là một khí cụ lơ lửng đặc biệt.
Quý Tư Thành lịch sự nhấn chuông cửa: “Quan Tỉnh à, ông nội vào được không?”
“Mời vào."
Khi nghe thấy những lời này, Quý Tư Thành có chút sửng sốt.
Vì giọng nói của Quan Tinh ở trong phòng khàn khàn, nghe giống như một ông lão.
Quý Tư Thành đẩy cửa bước vào, Quan Tinh đang ngồi trước giá vẽ, trong tay là bút sơn dâu không ngừng vẽ trên giấy. Trong mắt em chỉ toàn tơ máu. Máu đỏ sền sệt chảy ra từ xoang mũi Quan Tinh, nhỏ giọt trên mặt đất, giống như nước đường. Quý Tư Thành nín thở theo bản năng, tiến về trước hai bước, nhìn bức tranh của Quan Tỉnh. Bức tranh rất dài, phong cách như bức Guernica* của PIcasso. `¬—> r. \ “NV -dể L2 - $ Á d ¬ The | 4 : “:tYÝ^` ` /A đỸ < | ị | à Í ‹, / bá _= ` ` ⁄/\ bó = 1⁄Z ¿ .C “252 b4 ' ,. C v 4 Ỷ- Ấ max. Ế S% bề c7. do “` TC ( l \ ` >r << Z= “c4 Q—?. `. À _ ÀC /Bức tranh được sáng tác năm 1937 để phản ứng lại vụ ném bom Guernica, một ngôi làng Basque Country ở miền bắc Tây Ban Nha, do Đức Quốc xã và các chiến binh Ý phát xít theo yêu cầu của những người theo chủ nghĩa dân tộc Tây Ban Nha./
Quý Tư Thành nhìn thật lâu.
Cảnh tượng là ở trong nhà, nhìn cách bài trí và bố cục rất giống với phòng tân hôn của Quý Sở Nghiêu và Tư Thần ở thành Bạch Đế.
Trong bức tranh âm u có hai sinh vật không giống người.
Một người không có đầu, thân thể vỡ thành từng mảnh rơi rụng trên thảm. Ở giữa bụng bị đâm một thanh kiếm. Trên sàn không có máu, bên cạnh phần tay chân bị đứt gãy là những sợi dây nhỏ được vẽ bằng thuốc màu trắng Quy Tư Thành không đoán ra được đó là dây điện, nhưng ông cảm thấy thanh kiếm kia rất quen thuộc.
Ở một phòng khác, ở ngay cửa là một con quái vật kỳ lạ. Nó xé rách thân thể từ chính giữa, xác thịt bị xé đôi như một tấm áo rơi xuống mặt đất. Máu thịt nhây nhụa bên trong, một con mắt đầy tơ máu, hai chân đứng thẳng. Màu sắc đường nét đều được vẽ bằng than chì và màu trắng, chỉ có con mắt này được vẽ bằng màu đỏ đậm. Vách tường sau lưng quái vật có một khoảng tối đen, đó là Trường Sinh Uyên thể trưởng thành, nhìn như một ngọn lửa màu đen khổng lồ.
Biểu tình của Quý Tư Thành dần ngưng trọng hơn.
Tư Thần rời đi quá vội, cũng không dặn dò gì nhiều. Nhưng Quý Tư Thành biết đứa nhỏ này là do Tư Thần dẫn ra từ không gian gấp khúc, đến từ chiều không gian cao hơn.
Mà có một đứa trẻ khác cũng được dẫn ra chiêu không gian cao hơn, là Quý Sở Nghiêu.
Thêm một người nữa, là Bạch Đế.
Ông chưa bao giờ xem thường Quan Tinh.
Trong tranh, con mắt đỏ đã bị lấp đầy, Quan Tinh dừng bút, thở hổn hển.
Trên làn da trắng mịn xuất hiện những vết rạn trông như một món đồ gốm bị nứt vỡ.
Quý Tư Thành cẩn thận dò hỏi: “Quan Tinh, con vẽ gì vậy? Có thể nói cho ông nội biết không?” Quan Tinh há miệng, phát ra những âm tiết khàn đục, không nghe rõ được gì, chỉ là một đống từ vô nghĩa “a á a.
Sau khi nghe thấy giọng mình, Quan Tinh cũng ngây người.
Nhưng sau đó, em giơ tay lên, chỉ vào tranh, giọng nói trúc trắc: “Bức tranh này tên... Cha... và cha...”
Đồng tử kim loại của Quý Tư Thành chợt co rút lại.
Quan Tinh có hai người cha, là Tư Thần và Quý Sở Nghiêu.
Chuông điện thoại vang lên, Quý Tư Thành theo bản năng chuyển sang chế độ nghe bluetooth, thư ký trâm giọng nói: “Chủ tịch, vừa nhận được tin nhắn, Tư Thần đã quay về, một người.” Tư Thần đã quay về, nhưng Quý Sở Nghiêu vẫn không thấy đâu.
Điều này không cần nói cũng biết.
Thân người của Quý Tư Thành hơi nghiêng ngả, ánh mắt lại nhìn về phía bức tranh của Quan Tinh. Ông nhìn một lúc lâu vào con người bị lột lớp da làm đôi.
.. Người trở về, thật sự là Tư Thân?
Khi Quý Tư Thành còn đang trâm tư, sắc trời tờ mờ sáng đột nhiên tối sầm xuống như mây đen che kín trời. Chuông cảnh báo vang lên khắp đảo Tứ Quý, mọi người đẩy cửa ra, không thể tin nổi mà nhìn lên trời.
Trên đỉnh đầu không có bóng mây nhưng lại xuất hiện một xoáy nước đen nhánh khổng lồ giống như một lưỡi dao chẻ đôi bầu trời. Đảo Tứ Quý là nơi tập trung của giới tinh anh toàn thế giới với chất lượng khoa học kỹ thuật hàng đầu, ở đây có hệ thống phòng ngự đôi khi còn khinh thường những không gian gấp khúc cấp thấp.
Nhưng bây giờ còi báo động không ngừng vang lên. Máy liên lạc của Quý Tư Thành vang lên, đứa cháu họ trẻ tuổi hô to: “Gia chủ, không ổn! Hệ thống giám sát phát hiện có năng lượng dị thường xuất hiện trên đảo Tứ Quý, có lẽ là không gian gấp khúc cấp 5A, mời ngài ngay lập tức đến đảo chính điều hành hội nghị, quyết định thời điểm rút lui của đảo Tứ Quý!”
Khi mới phát triển, nhà họ Quý đã suy xét vấn đề không an toàn ở Khu An toàn.
Toàn bộ phần đáy của đảo Tứ Quý đều được gắn thiết bị bay. Nhưng nhanh chóng, thư ký Ủy ban Liên minh cũng đã gọi điện đến.
“Thưa ngài.” Giọng điệu của thư ký đặc biệt đau khổ, cô nhìn những chấm đỏ trên bản đồ, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài: “Khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện năng lượng dao động, chuyện này không thể giấu được, đã thông báo cho báo đài... mời ngài hãy truy cập phòng họp trên mạng, chủ trì hội nghị của liên minh”
Bên ngoài quá ồn, Tư Uyên dụi mắt đẩy cửa phòng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Chi... Chi?” (Có chuyện gì vậy?)
Quan Tinh đáp: “Cao duy xâm lấn.”
Quý Tư Thành nhìn đảo nhỏ trôi nổi ở phía xa, lại nhìn Tư Uyên đang không hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, Quý Tư Thành nói :”“Quan Tinh, ông nội muốn mở một cuộc họp rất quan trọng, cần phải tạm thời rời đi. Nếu trước khi ông về mà đảo Tứ Quý xuất hiện không gian gấp khúc, hai con hãy theo quản gia đến nơi an toàn hơn.”
Nói xong, Quý Tư Thành lấy thẻ ID của mình ra, đặt vào lòng bàn tay Quan Tinh: “Thẻ này có thể giúp hai con đến mọi nơi trên thế giới, ngoại trừ không gian gấp khúc. Tư Uyên giao cho con.”
Quan Tinh nhận lấy thẻ, im lặng gật gật đầu.
Quý Tư Thành ôm hai đứa nhỏ vào lòng xoa nhẹ, có chút không muốn buông tay nhưng sau đó ông nhanh chóng đứng dậy.
Cháu họ vừa rồi còn gọi điện từ xa đã xuất hiện, thò đầu vào cửa sổ hô to: “Gia chủ! Các ông mời ngài đến - ngài đi đâu —“
Quý Tư Thành không quan tâm, chỉ thủ thế với cyber quản gia, có ý tiễn khách. Ông có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Chuyện này còn quan trọng hơn mọi người của nhà họ Quý.
Vì bọn họ muốn quyết định tương lai của hơn 4.8 tỷ người ở hành tinh Alpha.
Phòng họp mô phỏng.
Qua vài lần giảm biên chế, dọn dẹp xử lý, Ủy ban Liên minh bây giờ chỉ còn 87 ủy viên, bao gồm 1 chủ tịch, 6 phó chủ tịch.
Đương nhiên dù là chủ tịch hay phó chủ tịch thì những vị trí này đều được thừa kế lại.
Tốc độ đăng nhập của 87 người nhanh hơn so với những cuộc họp khác. Sau sự kiện Đồ Linh đại náo phòng họp mô phỏng lần trước, mọi người có chút dị nghị với cuộc họp bằng sóng điện não này, nhưng thời gian quá gấp rút.
Thư ký đang dùng máy tính gửi thông tin, Quý Tư Thành nhân lúc này nhìn sang bên phải một cái.
Đó là ghế của thành Bạch Đế, lúc trước người ngồi là Tống Bạch, theo lý thuyết thì bây giờ là Tư Thân nhưng Tư Thần thường xuyên không ở đây, vì vậy Thẩm Nhạn Hành là người đại diện sẽ đến tham dự.
Bây giờ, “Tư Thần ở thành Bạch Đế, người vào vẫn là Thẩm Nhạn Hành.
Thẩm Nhạn Hành cũng không phải là người tham quyên.
Quý Từ Thành dời mắt, nói nhanh: “Hiệp hội Tiến hóa giả đã đưa ra thông báo, trong vòng một tháng, 9 không gian gấp khúc gấp S sẽ lần lượt xuất hiện trên hành tinh của chúng ta.”
“Bây giờ, năng lượng dao động trên mặt đất rất hỗn loạn, tùy thời sẽ xuất hiện thảm kịch hơn 200 năm trước."
Đó là lần đầu tiên nhân loại gặp cao duy xâm lấn. Không gian gấp khúc xuất hiện ở hầu hết mọi nơi trên thế giới. Dân số giảm mạnh trong thời gian ngắn.
“Hình thức biến hóa quá nhanh, không còn thời gian suy xét có nên khởi động “kế hoạch thuyền cứu nạn”. Bây giờ chúng ta cần xác định phương án “kế hoạch thuyền cứu nạn” có thể khởi động được số mấy.”
Tư Thần vào thế giới trò chơi, từ vị trí quản lý có thể thấy thời gian còn lại của hành tinh Alpha, 0318 năm.
Thật ra không cần ngoại giới nhắc nhở, con người sinh sống ở nơi đây, đặc biệt là lớp người tinh anh, đã có thể phát hiện ra manh mối.
Từ 70 năm trước, Ủy ban Liên minh đã âm thầm bắt đầu rồi sắp xếp.
“Khi tận thế đến, chúng ta cần phải làm sao có thể kéo dài được nền văn minh Nhân loại, đó gọi là “kế hoạch thuyền cứu nạn””
Một con thuyền chở người sống sót được gọi là con thuyên Noah.
Trên mạng cũng có những tin tức nhỏ, nói rằng các gia tộc lớn đã âm thâm xây dựng chỗ lánh nạn, đây cũng không phải lời đồn mà là một hiện thực tàn khốc.
Sở dĩ nói nó tàn khốc là vì hơn 70 năm qua, diện tích lánh nạn chỉ có thể chứa cực hạn là 100 triệu dân.
Vượt qua ngưỡng này sẽ khiến cho khu vực sinh thái ở nơi lánh nạn bị hư hỏng trong thời gian ngắn. Nhưng trên hành tinh này có tất cả 4.8 tỷ người.
Phó chủ tịch Lâm đứng đậy, trình bày: “Chúng ta dựa theo chỉ đạo của kế hoạch thuyền cứu nạn số 1, thành công sửa chữa được 211 chỗ tránh nạn. Nhưng chỉ có thể chứa được 100 triệu người. Tôi kiến nghị ta nên dựa theo điểm công dân để phát vé vào cửa.”
“Không có ý kiến.”
“Đồng ý."
“Tán thành.”
Thẩm Nhạn Hành nhấn loa.
Ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu hắn, Thẩm Nhạn Hành đứng dậy, dò hỏi: “Vậy những người còn lại thì sao?” Phó chủ tịch Lâm mím môi, biểu tình cũng không dao động quá lớn: “Tôi xin chia buôn.” Thẩm Nhạn Hành siết chặt tay, hắn cắn chặt răng mới không mất khống chế.
Hắn mỉa mai: “Ông đương nhiên là chia buồn rồi. Vì mấy người đều là một chọn 48, là ngàn dặm chọn một, ngàn dặm mới tìm được một. Vừa sinh ra đã là công dân cấp 4, cấp 5. Là người đứng trên đầu của người khác, thuộc hàng thượng đẳng. Trên thế giới này làm gì có cái gọi là công bằng, công bằng chỉ là thức ăn thừa đồ ăn cặn của người giàu xả ra ngoài, ngay cả cái chết cũng không công bằng.”
Phó chủ tịch Lâm có chút tức giận, ông đập văn kiện xuống bàn: “Thì sao? Để tất cả mọi người đều chết à? Đúng thế, là không công bằng. Nhưng ít nhất thì 100 triệu người kia có gia cảnh tốt đẹp, nhận được sự giáo dục cao đẳng, tương lai của hành tinh này ít nhất cũng có thể an tâm giao vào tay của họ chứ không thể giao cho một đám ngu đần, thiển cận chỉ mới học xong giáo dục bắt buộc, sau khi lớn lên chỉ biết hít dopamine mỗi ngày!” “Là ai khiến cho bọn họ ngu đần, thiển cận? Là ai khiến cho cha mẹ của họ phải quân quật làm việc cả ngày cũng chỉ đủ để trả tiền nhà trong ngày? Là ai đẩy bọn họ đời đời kiếp kiếp phải sống ở Vùng Thiên tai? Nếu có thể, ai lại nguyện ý sống một cuộc đời ăn bữa nay lo bữa mai như vậy? Tôi không phủ nhận gen huyết thống, nhưng chẳng lẽ tất cả bọn họ đều sai à?”
“Vậy cậu muốn làm sao?”
“Rút thăm!”
“Đồ ngây thơ”
Quý Tư Thành gõ gõ mặt bàn: “Vé vào cửa cho chỗ tránh nạn dựa vào kết quả bỏ phiếu của cuộc họp, chọn ra một cái."
Sở Phục Hi thong thả ung dung đứng dậy, dáng vẻ ưu nhã: “Khoa học kỹ thuật Bát Phương chọn phương án số 2 của kế hoạch thuyền cứu nạn.” “Một thế kỷ qua, chúng tôi vẫn luôn nghiên cứu lĩnh vực ý thức. Trải qua nhiều lần thí nghiệm đã tạo ra được một không gian mạng mô phỏng tương đối an toàn, ổn định.” “Mời xem qua.
Trên màn hình xuất hiện một khu vườn.
Một người đàn ông trung niên vẫy tay: “Chào mọi người, tôi là Triệu Tử Tân, là công nhân của Trung Tâm Cơ Giới.
Khoa học kỹ thuật Bát Phương đã tiến hành thu mua não của tiến hóa giả đã tử vong, Triệu Tử Tân là một trong số đó.
Người này đã cùng vào không gian gấp khúc với Tư Thần, cũng vì nơi này nên đã trở thành người thực vật. Triệu Tử Tân: “Tôi và những thí nghiệm thể khác đã ở sống ở thế giới mô phỏng này 7 năm. Nói thật, ở đây không khác gì so với thế giới hiện thực, chỉ là không có không gian địa phương nên có chút trống trải. Tôi đã xây lại phòng ốc, để lại cho con gái tôi một căn nhà. Tôi cũng đã tái hôn ở đây, bây giờ mỗi ngày đều trông rau, cuốc đất, nuôi heo, hoàn toàn sinh hoạt tự cung tự cấp. “Ở đây không có cao duy xâm lấn, không có những khuôn sáo của hiện thực, không cần tiền, thậm chí cũng không có cái chết, tôi cảm thấy sống như thế này rất tốt”
Trên mặt Triệu Tử Tân là một sự bình tĩnh và thích ý.
Sở Phục Hi nói: “Thân thể của Triệu Tử Tân đã bị tiêu hủy, nhưng thể ý thức của cậu ấy vẫn có thể tồn tại trong thế giới mô phỏng. Chứng tỏ rằng dù thân thể ở bên ngoài bị hủy thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Vì vậy, tôi cho rằng kỹ thuật não máy tính đã chín muôồi. Chúng ta hoàn toàn có thể chuyển ý thức của 4.8 tỷ người vào thế giới mô phỏng, hoàn toàn bỏ lại thế giới vật chất ở phía sau. Chúng ta có thể tiếp tục sinh sản và sống tiếp ở thế giới mô phỏng.”
“Không thể nghi ngờ, đây là một kỹ thuật vượt thời đại. Là di sản của người Alpha để lại cho những nền văn minh khác."
Sở Phục Hi bất giác hất cằm lên.
Hiển nhiên, đây là thành tựu mà Khoa học kỹ thuật Bát Phương tự hào nhất.
Công ty của bà sẽ là Thần của thế giới mới.
Chỉ là không khí ở hiện trường không nhiệt liệt như bà nghĩ.
Có người chần chờ hỏi: “Như vậy thì có tính là thật sự sống không?” “Thế giới mô phỏng không có giai cấp, mọi thứ đều là số liệu, vậy thì cũng mất đi mục tiêu và ý nghĩa sống. Trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng thời gian dài thì người ở đó sẽ như thế nào?”
“Bây giờ có chế độ điểm tín dụng và có kim loại quý làm tiền tệ, nhưng trong thế giới mô phỏng thì tiên chỉ là số liệu. Không có hệ thống tiên tệ thông thường, chế độ xã hội chắc chắm sẽ có vấn đề.”
“Làm sao chúng ta có thể bảo đảm đầu máy tính của thế giới mô phỏng sẽ vận hành mãi?”
“Không cần lo lắng. Các công ty lớn đều sẽ có một vài kỹ sư ở chỗ tránh nạn, bọn họ sẽ tiến hành giữ gìn đầu máy tính, bảo đảm thế giới mô phỏng được vận hành bình thường.”
“Thế giới bị hủy diệt thì bọn họ còn chờ công ty phát tiền lương cho mình à? Không nên lấy nhân tính của con người ra làm thí nghiệm như vậy đâu.” “Nếu người ở bên ngoài có thể dễ dàng quyết định sinh tử của 4.8 tỷ người ở bên trong thì làm sao chúng tôi có thể đặt lòng tin vào bọn họ được? Liệu họ có gây hại đến thế giới mô phỏng hay không?”
Mới vừa tiếp nhận vị trí của cha mình, đây là lần đầu tiên Trân Chấp Chu tham dự hội nghị, cậu lẩm bẩm một câu: “Nếu thật sự có một ngày như vậy thì người điều hành thế giới giả thuyết gọi là gì... Quản lý?”
Câu nói cuối cùng nói ra rất nhẹ nhàng.
Nhưng những người xung quanh hiển nhiên có thể nghe thấy được, thậm chí nhịn không được mà run lên.
Ánh mắt Trần Chấp Chu đầy mê mang: “Làm sao chúng ta biết được thế giới hiện tại là thật? Liệu thế giới của chúng ta cũng chỉ là một server của trò chơi thôi? Mà quản lý chính là người bên ngoài.” Ông bác ngồi ở bên cạnh Trần Chấp Chu đột nhiên đập vào gáy cậu, cả giận nói: “Im mồm, đừng có nói xăng bậy về thế giới quan này.” 03.12.22
*xx** 240 *xx*x*%