c241
c241c241
Chương 240: Cao duy nhập xâm (4)
Edit: jena
Hội nghị quyết định tương lai của nhân loại vẫn tiếp tục. Sở Phục Hi nói: “Kế hoạch số 2 so với những kế hoạch khác còn có một ưu thế, đó là phí tổn thấp, chúng ta không cần phải bỏ lại một ai.”
Kế hoạch số 3 là kế hoạch di dân vũ trụ.
Nhân loại chưa từng xem không gian vũ trụ là ngôi nhà chân chính của mình. Kế hoạch này có kết quả tốt nhất nhưng dẫn cả tỷ người rời khỏi hành tinh mẹ rồi lưu lạc bên ngoài, nếu may mắn thì tìm được một hành tinh có sinh mệnh mới, sau đó xây dựng lại từ đầu. Kết quả tốt là có thể tham khảo tàu Nữ Oa. Phiêu bạc nhiều năm, cố gắng kéo dài hơi tàn, cuối cùng tìm thấy một nơi chứa chấp gia đình mình.
Kết quả xấu là tàu vũ trụ tiêu hao hết năng lượng, cuối cùng trở thành một đống rác phẩm, không còn ai biết được trong đống sắt vụn đó có tro tàn của một nền văn minh.
Tổng hợp lại xem xét, vẫn là hai phương án trước có tính khả thi hơn.
Quý Tư Thành xoa ngón trỏ, nói: “Phương án số 1, số 2 có thể tiến hành cùng lúc. Cho 100 triệu người vào chỗ lánh nạn, còn những người còn lại có thể tiến vào thế giới mô phỏng, có thể nâng cao số lượng người sống sót.”
Nhưng cũng phải đề cập đến một vấn đề, đó chính là những người vào thế giới mô phỏng sẽ không còn thân thể, vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài, hay nói cách khác, không được tính là một loại “tồn tại”.
“Còn vé vào cửa chỗ lánh nạn, cũng cần phải lo lắng về phương thức phân phối. Trực tiếp dựa theo điểm công dân để phát sẽ gây bất mãn cho người dân. Thế đạo đã đủ gian nan, tốt nhất không nên vì chuyện này mà kéo thêm phiền phức.”
Quý Tư Thành: “Tôi có một đề nghị. Lấy 100 triệu vé vào cửa chia làm 3 phần, một phần dựa theo điểm công dân, phát cho xã hội; một phần bán trên website chính thức, mỗi ID chỉ được mua một vé, hơn nữa chỉ được cho phép người đó sử dụng, không thể dùng giao dịch; phần cuối cùng lấy phương thức rút thăm trúng thưởng, mỗi ngày có thời gian cố định công bố danh sách trúng thưởng, giúp những người không có đủ điểm công dân hay tiên mua vé có hy vọng.”
“Làm như vậy thì ít nhất có thể ổn định cảm xúc của người dân.' Nhưng trên thực tế, dù có phân phối như thế nào đi nữa thì vẫn sẽ có người phải hy sinh, sẽ có người bị bỏ lại, sẽ có người không hài lòng.
Vì chỗ tránh nạn chỉ có thể chứa được 1/48 dân số.
Quý Tư Thành đưa ra phương án giải quyết này cũng đã được xem như là kẻ phản bội của giai cấp tinh anh. Trong phòng họp, có người nhỏ giọng nói thâm: “Làm gì mà phải xen vào sống chết của đám người đó, khôn sống mống chết* mà thôi."
*Khôn biết cân nhắc, tùy thời, dại cứ cố chấp sẽ thiệt thân. Khôn ngoan thì sống, ngu dại thì chết.
Người này nói rất nhỏ, có lẽ nghĩ rằng sẽ nhận được một vài người đồng tình, đáng tiếc là không một ai thèm nhìn. Trân Chấp Chu cảm thấy lời nói của người này thật ngu ngốc, vì nếu không có người bình dân thì các sản phẩm của các công ty lớn làm ra cũng chỉ có thể ném vào thùng rác, làm gì mà còn có giai cấp siêu việt nữa.
Vì vậy có thể thấy rằng việc đầu thai vào một gia đình tốt là một yếu tố cực kỳ quan trọng, có thể giúp bạn có một chân trong ghế ủy ban.
Ánh mắt của Quý Tư Thành chậm rãi đảo quanh gương mặt của mọi người, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nếu không có ý kiến khác thì chúng ta...”
Thế giới bỗng nhiên mất âm thanh.
Quý Tư Thành há miệng, không thể phát ra tiếng động nào.
Ông quay đầu, nhìn về phía thư ký, biểu tình của đối phương cũng tràn ngập nghi hoặc. Phòng họp mô phỏng cũng được áp dụng từ kỹ thuật không gian mô phỏng, kỹ thuật này từ khi được sử dụng cho đến nay vẫn chưa từng xuất hiện vấn đề tương tự. Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, trong phòng họp vang lên tiếng điện chói tai.
Quý Tư Thành tắt bộ cảm âm, nhìn ra cửa. Advertisement
Mọi người đều biết không gian mô phỏng chỉ xây dựng không gian ở bên trong phòng họp này.
Cửa lớn chỉ dùng để trang trí, không hề tôn tại.
Nhưng bây giờ cánh cửa ấy đang mở ra.
Ngoài cửa là một mảnh hư không, một chuỗi pixel phát sáng màu xanh biếc như đom đóm ba đầy trời từ từ tiến vào bên trong. Những khối pixel cuối cùng hội tụ lại thành một người. Đôồ Linh xuất hiện.
Giống như hắn ấn nút tạm dừng rồi lại nhấn nút khởi động, cửa lớn phía sau đóng lại, phát ra một tiếng vang trâm đục, âm thanh tiếp tục xuất hiện như cũ.
Quý Tư Thành ho khan một tiếng: “Đồ Linh, chúng tôi không mời người Carol vào phòng họp.”
Lần trước, Đồ Linh cũng dùng phương thức này để tiến vào phòng họp, yêu cầu Liên minh hỗ trợ giải quyết tàu Nữ Oa.
Vì thái độ cường ngạnh của Đồ Linh, không hề nhún nhường mà uy hiếp tính mạng của nhóm ủy viên nên quá trình giao tiếp cũng không hề vui sướng. Xong việc vẫn còn có rất nhiêu người bất mãn. Quý Tư Thành là chủ tịch ủy viên Liên minh, dù ông nghĩ như thế nào đi nữa vẫn phải đặt lợi ích của Liên minh lên hàng đầu.
Sở Phục Hi nhịn không được mà lẩm bẩm: “Xem ra lần trước tìm người Carol học cách nâng cấp hệ thống cũng vô dụng...
Đồ Linh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hoàn toàn không để để vào mắt loại trình độ khoa học kỹ thuật này.
Đồ Linh không quan tâm đến những ánh mắt dè chừng, kiêng ky kia, lập tức đi vê phía bàn chủ tịch.
Quý Tư Thành như bị bỏ bùa, ngơ ngác rời khỏi chỗ. Phòng họp có kết cấu hình tròn, ghế chủ tịch ở ngay chính giữa.
Đồ Linh chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc. Những người này đều có trong cơ sở dữ liệu của hắn, khi hắn còn nhỏ có lẽ cũng đã có người từng ôm hắn vào lòng.
Có đôi khi hắn sẽ tự hỏi “Đồ Linh” và “Quý Sở Nghiêu” khác nhau ở điểm nào. Đặc biệt là sau khi Quý Sở Nghiêu bị bắt tiếp nhận Đồ Linh.
Nhưng bây giờ, Đồ Linh cảm thấy dù hắn có bị gọi là “Đồ Linh” hay “Quý Sở Nghiêu” cũng không sao cả.
Hắn biết rõ mình là ai.
Đồ Linh không còn suy nghĩ những điều này nữa.
Hắn đứng ở trên, nói: “Xin ngắt lời một chút, không cần rút lui, tôi có phương án giải quyết vấn đề tốt hơn.”
Ánh mắt của mọi người không khỏi sáng lên.
“Hẳn là mọi người đã sớm nhận được tin tức rằng Tư Thần đã trở về từ không gian gấp khúc.” Dù chuyện này đã xảy ra từ mấy tiếng trước nhưng bây giờ nhất cử nhất động của Tư Thần đều ảnh hưởng đến thần kinh mẫn cảm yếu ớt của Liên minh, vì vậy đã có mật thám báo cáo với các gia chủ từ lâu.
“Người trở về không phải Tư Thần.” Đồ Linh lời ít ý nhiều nói: “Đó là người đứng đầu của Khoa học kỹ thuật Bát Phương trên hành tinh Gamma đã chế tạo ra người nhân bản tên Tư Thần.”
“Hành tinh Gamma gần như đã bị hủy diệt. Người nhân bản là cầu nối, tọa độ điểm liên thông giữa hai thế giới, không gian gấp khúc lần này có mục đích giúp những người Gamma còn sót lại nhập cư trái phép đến hành tinh Alpha.”
Thật ra thủ phạm của cao duy xâm lấn lần này là Tư Thần.
Nhưng Đồ Linh không có ý định nói ra chuyện này. Mọi người sẽ không hiểu hành động của Tư Thần, chỉ biết nghi ngờ, băn khoăn, thậm chí căm thù.
Chuyện này sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Sống ở xã hội nhân loại nhiều năm, Đồ Linh hiểu rõ có đôi khi nói dối mới là sự chân thật tốt nhất.
Nhiều người không cần biết chân tướng, bọn họ chỉ cần một câu trả lời có thể chấp nhận được, không ảnh hưởng gì đến lợi ích của bản thân.
Đồ Linh đưa ra kết luận cuối cùng: “Chỉ cân giết chết người nhân bản này thì không gian gấp khúc sẽ tự động biến mất”
Cách nói này không thể nghi ngờ đã vượt qua trình độ nhận thức của mọi người, biểu tình của họ bắt đầu trở nên nghi hoặc. Trong nháy mắt, Quý Tư Thành nhớ đến bức tranh kỳ quái của Quan Tinh vào buổi sáng.
“Thì ra là vậy, chẳng trách không nhìn thấy Tư Thần trong nhà, người bị xé ra chỉ là người nhân bản, còn người còn lại...
Không sai, người còn lại chính là Đồ Linh.
Tâm tình của ông chợt trâm trọng hơn.
Từ nội dung trên tranh, kết cục của Đồ Linh không được tốt lắm.
Thẩm Nhạn Hành ngồi ở ghế đầu cũng nhíu mày.
Một tiếng trước, Tư Thần đã đưa ra một lý do ngược lại để thoái thác.
Cậu nói rằng Đồ Lình đã bị nhiễm virus trong không gian gấp khúc, trở thành người dẫn đường của hành tinh Gamma. Mà cậu lại yêu cầu phải giết chết vật chứa Đồ Linh, cũng chính là giết chết Quý Sở Nghiêu.
Rốt cuộc ai là người nói dối?
Tư Thần và Đồ Linh gần như xuất hiện cùng một lúc, khó mà nói được ai mang đến biến cố lần này.
Trên bàn, Đồ Linh vẫn tiếp tục nói: “Người nhân bản này có sức mạnh giống hệt thân thể nguyên bản của Tư Thần, đều là cấp Chín Thang trời. Thời gian có hạn, tôi yêu cầu mọi người hiệp trợ; nghĩ cách dẫn người nhân bản này vào không gian gấp khúc, tôi sẽ giải quyết.”
Hắn trông có vẻ ưu nhã mà mạnh mẽ.
Quản lý Y cấp Chín, dù toàn Liên minh xông lên cũng khó lòng đánh thắng.
Thẩm Nhạn Hành trầm tư một lúc, tiếp tục nhấn loa. Tiếng còi chói tai vang lên trong phòng họp, Thẩm Nhạn Hành đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào người ở trung tâm: “Đó đều là lời từ một phía của ngài, chúng tôi dựa vào đâu mà có thể tin lời của ngài là đúng?”
“Sau khi Bạch Đế chết, Tư Thần là người mạnh nhất trên Thang trời. Nếu người có vấn đề xuất hiện phải là ngài chứ không phải Tư Thần. Ai có thể gánh nổi trách nhiệm này? Có thể tiếp tục bảo vệ, chống đỡ cao duy xâm lấn?” Quý Tư Thành: “Đồ Linh không cần phải lừa chúng ta.” Đồ Linh là một sinh vật ngoại lai, đến từ nền văn minh Carol.
Dù là Đồ Linh hay là người Carol, họ đều chứng minh bản thân mình vô hại.
Thậm chí căn cứ của người Carl còn được xây dựng gân thành Bạch Đế, có thể nói rằng nơi đây đã trở thành tổ ấm thứ hai của người Carol. Đồ Linh không có lý do để hủy diệt mọi thứ, dữ liệu của hắn vẫn giống như trước là trung thành bảo vệ.
Quý Tư Thành bổ sung: “Huống hồ, vê mặt pháp lý, ngài ấy còn là chồng của Tư Thần.”
Thẩm Nhạn Hành nghe thấy thì cười lạnh một tiếng: “Trong hôn nhân, một bên tự nhiên tử vong thì một bên khác mãi mãi là đối tượng hiềm nghỉ lớn nhất.”
Hắn thừa nhận, Tư Thần buộc miệng thốt ra hai tiếng “anh trai” đã khiến hắn phá lệ để ý.
Nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được gì. Nếu bây giờ Tư Thần là thật, vậy thì người này chinh là tội đồ.
Thẩm Nhạn Hành đứng dậy: “Lúc trước, Tư Thần nói với tôi một việc.” “Cậu ấy nói rằng Đồ Linh đã bị nhiễm virus trong không gian gấp khúc, cần phải giết chết vật chứa Đồ Linh ở thế giới này. Nếu không, Đồ Linh sau khi nhiễm virus sẽ dẫn người Gamma xâm nhập vào thế giới của chúng ta.” “Đưa ra chứng cứ thuyết phục, bằng không, thành Bạch Đế sẽ không giúp ngài.”
Lời nói của hai bên hoàn toàn mâu thuẫn nhau, nhưng mục đích đều rõ ràng, đó là giết chết đối phương.
Trong phòng ồ lên.
Nhiều ánh mắt kinh nghi nhìn về phía bàn chủ tịch, thậm chí có người không nhịn được mà lùi về sau, sợ Đồ Linh bị vạch trân thẹn quá hóa giận mà đại khai sát giới. Nhưng biểu tình của Đồ Linh cũng không dao động. Cảm xúc đối với hắn là một thứ xa lạ. Hắn có thể bắt chước sự biến hóa trong cảm xúc nhờ sự khác biệt giữa điện lưu trong thần kinh, nhưng lại khó mà thể nghiệm một cách chân chính.
“Tôi không có chứng cứ. Người nhân bản này có cả ký ức và DNA đều giống với Tư Thần. Tôi nghĩ rằng những người đang ngồi đây cũng không có năng lực có thể ép buộc người nhân bản của mình thừa nhận chính mình là đồ giả.” Giọng điệu của Đồ Linh vẫn bình tĩnh như cũ: “Nhưng mà nếu cậu không tin tôi, không biết cậu có nguyện ý tin tưởng Tư Uyên hay không.”
Thẩm Nhạn Hành trâm mặc một lát, nói: “Ngài nói đi." Sự ỷ lại của Tư Uyên dành cho Tư Thần rõ như ban ngày, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không cao.
Nói cách khác, thái độ của Tư Uyên còn đáng tin hơn lời của Đồ Linh.
“Bản thể của Tư Uyên là Trường Sinh Uyên, cộng sinh với Tư Thần. Loại cộng sinh này không chỉ có tác dụng trên cơ thể mà cũng có tác dụng vê mặt linh hồn. Tư Uyên sẽ nói cho cậu biết đó là Tư Thần thật hay giả.” Đồ Linh dừng lại một chút, nói: “Nhưng tốt nhất đừng để Tư Uyên rời khỏi tâm mắt, tôi lo lằng người nhân bản kia có lẽ sẽ động thủ với Tư Uyên.”
Hắn cũng không phải một người cha dượng độc ác mưu kết con riêng của mình bị giết chết để chiếm đoạt tài sản.
Nếu muốn đánh thật thì động tĩnh sẽ không hề nhỏ; Tư Uyên cũng không chắc có thể thắng nổi quản lý Y.
Quý Tư Thành: “Tiểu Uyên còn ở đảo Tứ Quý, tôi có thể dẫn nó đến thành Bạch Đế”
Đề xuất này hoàn toàn được thông qua.
Nhờ sự giúp đỡ của người Carol, trình độ khoa học kỹ thuật của hành tinh Alpha những năm gần đây đã phát triển vượt bậc, bắt đầu áp dụng rộng rãi công nghệ bay trên diện rộng. Bây giờ, từ đảo Tứ Quý đến thành Bạch Đế chỉ mất 6 tiếng.
Thẩm Nhạn Hành hiện đang ở thành Bạch Đế.
Hắn và Quý Tư Thành đều offline.
Những người khác tiếp tục thảo luận “kế hoạch thuyền cứu nạn”, hơn nữa chờ đợi kết quả.
Đồ Linh tự nhiên ngồi xuống ghế của Quý Tư Thành, nhắm mắt lại, nhìn qua như đang chợp mắt.
Hắn cũng không lo lắng kết quả.
Hắn lo nhất là Tư Thần đã trở thành quản lý thực tập.
Đồ Linh đã từng hỏi quản lý X vê cảm giác lưu lại ý thức trong không gian. X trả lời: “Giống như ngồi xổm trong một cái hộp đen, xung quanh đều là tường; cậu không cần ngủ, nhưng lại muốn nghỉ ngơi.”
“Đối với thể ý thức thì ký ức là một loại tạp chất.”
“Cậu có thể cảm giác được, tạp chất trong linh hồn bị mài mòn, cậu đang dần bị biến mỏng đi.”
Hành tinh Gamma đã hủy bỏ án tử hình, thay vào đó là xóa bỏ ký ức.
Việc này cũng không khác gì một loại tử hình. Dù sao thì một thân xác được tạo ra cũng chỉ có thể sống được nếu có linh hồn.
8 tiếng sau, Quý Tư Thành và Thẩm Nhạn Hành cùng lúc quay về phòng họp. Biểu tình của cả hai không hề tốt đẹp.
“Thứ ở thành Bạch Đế là đồ giả.”
Thẩm Nhạn Hành tỏ ra tức giận và chán ghét, hắn thậm chí còn không muốn gọi thứ kia là Tư Thần.
Tư Uyên không thông minh, khi đối mặt với quản lý Y còn vượt xa sự phát huy của người bình thường.
Em thân mật ôm lấy quản lý Y, sau đó nói mình muốn đi tìm bạn học ở thành Bạch Đế chơi. Động tác tự nhiên, giọng nói líu lo.
Đó là ám hiệu giữa Thẩm Nhạn Hành và Tư Uyên.
Nếu Tư Thần ở thành Bạch Đế là giả thì nói tìm bạn học chơi cùng.
Người nhân bản cũng không bày tỏ sự bất mãn gì. Thẩm Nhạn Hành dẫn em rời khỏi nhà.
Sau khi lên xe, Tư Uyên ngôi trên ghế trẻ em bắt đầu phát run.
Khớp hàm em run rẩy, đáy mắt đầy hơi nước, giọng nói mỏng manh mơ hồ.
Trường Sinh Uyên nhạy bén với nguy hiểm, đây là thiên phú của chủng tộc này.
Tư Uyên không quá thành thạo ngôn ngữ của Liên minh, Thẩm Nhạn Hành mất một lúc lâu để nghe xong.
Tư Uyên muốn nói: “Con muốn... tìm mẹ.”
Thẩm Nhạn Hành thu hồi suy nghĩ.
Hắn sắp xếp lại thông tin mình biết, nói: “Nếu muốn tên nhân bản kia vào không gian gấp khúc thì tôi đê nghị Đồ Linh dùng thân thể ở hành tinh Alpha, cũng chính là Quý Sở Nghiêu, làm mồi nhử, để lừa đối phương vào không gian gấp khúc. Tên đó cũng đã nói hắn muốn giết Đồ Linh.” 04.12.22
xx**% 241 *xx*x*%