Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 243 - C243

c243 c243c243

Chương 242: Cao duy nhập xâm (6)

Edit: jena

Tư Thần không nhớ rõ mình đã không ngủ bao lâu.

Ở đây, cậu không cần ngủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy sự mỏi mệt tận sâu trong linh hồn.

Sự mỏi mệt này giống như một cột xoáy nước, mạnh mẽ cuốn trôi suy nghĩ của cậu.

Trên màn hình có vô số người pixel đang xếp thành hàng dài, trật tự, chỉnh tê sơ tán khỏi quê hương của mình.

Trong lịch sử nhân loại thường không dễ dàng bắt gặp một cuộc sơ tán có quy mô lớn như thế này. Mỗi một người pixel đầu len lén gạt lệ: “Tiền vay của cha tôi dùng để mua nhà chỉ còn 15 năm nữa là trả xong rồi..."

Một người đàn ông trung niên chửi nhân viên của Liên minh: “Đúng thế, sổ hộ khẩu của tôi chỉ có một mình tôi, nhưng cyber bảo mẫu nhà tôi đã ở với tôi suốt 20 năm. Vì sao lại không thể mang nó đi theo? Tôi đã nói vé xe tự tôi trả mà? Tại sao, tại sao lại giới hạn chỗ ngồi? Tại sao lại nói cyber không phải là người?!”

Một cô gái trẻ tuổi siết chặt phiếu ăn trong tay, đây là phiếu ăn do Liên minh phân phát. Nhà cô có 5 người, chỉ có 4 người có tên trong hộ khẩu ở Khu An toàn. Phiếu ăn này chính là sự bảo đảm cho lương thực trong tương lai của cô.

Còn có người đi đường la ó: “Tất cả đều là âm mưu của đám cao tầng Liên minh! Bọn họ dùng cao duy xâm lấn và không gian gấp khúc để đe dọa chúng ta, hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì đến mạng sống của chúng ta, chỉ muốn đuổi những công dân cấp thấp chúng ta ra khỏi Khu An toàn, sau đó lại muốn thu thêm tiên!”

Tiếp thu nền giáo dục bắt buộc 5 năm, cách nói này có sức tác động mạnh. Không một ai biết khi nào cao duy xâm lấn mới có thể kết thúc.

Cuộc sơ tán dân cư của 17 Khu An toàn này hoàn toàn được tiến hành trong lặng thầm, không được thông báo trên Internet.

Bây giờ là thời đại của công nghệ cao, bộ phận giám sát an ninh mạng của Liên minh có hàng ngàn cách để khiến những người dân hoảng loạn này không thể nói gì. Và bản chất của các giai cấp xã hội cũng được biểu hiện rõ nét trong cuộc sơ tán này.

Xuất thân tài phiệt là công dân thượng đẳng, nhanh chóng lên máy bay tư nhân rời khỏi đây, đến Khu An toàn do Liên minh quy định. Đối với bọn họ, sơ tán cũng giống như nghỉ phép.

Có địa vị trong xã hội là tâng lớp trung lớp, có thể dựa vào tài vận của công ty, dẫn theo gia đình rời đi theo công ty. Đến Khu An toàn mới tạm thời chưa làm việc ngay nhưng tiền tiết kiệm trong két vẫn còn đủ để kiên trì thêm một thời gian.

Mà nhiều người khác chỉ là phận cá mòi. Từng xe Liên minh phái đến đều chen chúc chật kín. Mỗi chuyến đi cần ít nhất 70 tiếng, bọn họ bị tống lên xe như rác rưởi được vận chuyển đến thành phố khác.

Tuy Liên minh đã điều động nhiều cyber cao cấp dùng để bảo đảm lần so tán này không xảy ra những sự cố khác nhưng cuộc sơ tán vẫn đầy hỗn loạn và đau đớn, khó lòng giải quyết bằng tiền.

Vì con người có tình cảm, sẽ bị thương, không phải số liệu trong trò chơi. Dù là trên phương diện đạo đức hay về khía cạnh hiện thực, lần sơ tán này là tất yếu.

Quản lý Y không xem con người là con người, sẽ không vì ăn thịt con người mà cảm thấy áy náy mà chỉ xem con người chẳng khác gì thịt heo và rau xanh.

Cho nên những người này đều có thể trở thành túi máu của nó.

Là Boss của server, bụng của nó sâu không thấy đáy, năng lượng một người không đủ nhấm nháp nhưng 1 tỷ dân trở lên có thể giúp nó khởi tử hồi sinh.

Đồ Linh không dùng mạng người để xử lý công việc của mình.

Có lẽ đây chính là cái giá mà Y muốn Tư Thần phải gánh chịu.

*xx** Năm ngày sau.

Căn cứ Carol.

Quản lý Y xuống xe, trên mặt đất lót một tấm thảm, hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi ở phía sau.

Y đến đây để nhìn Quý Sở Nghiêu.

Đến thế giới của chiêu không gian thấp này Y giống như một tên nhà giàu mới nổi, ở phương diện ăn uống rất phô trương, đặc biệt chú ý.

Cũng có nguyên nhân, thứ nhất, ăn ngon sẽ giúp bản thân vui vẻ, thứ hai, ở phương diện khác, thân thể này của Tư Thần cần một lượng lớn năng lượng để duy trì cơ năng. Mỗi ngày cần phải tiêu thụ một lượng tài nguyên theo hạn mức.

Quản lý Y cầm một ly trà sữa, bên trong là thuốc gen màu trắng ngà, hương vị ngọt ngào. Dược sĩ còn cho thêm phô mai để giúp Y hài lòng.

Nó xuống xe, ngửi không khí xung quanh. Sau đó ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u trên cao.

“.. Dao động lớn hơn rồi."

Y hơi nheo mắt, cảm thấy sớm thôi, Tư Thân sẽ cháy nhà ra mặt chuột.

Dọc theo đường đi, Y chỉ nhìn thấy cyber, nhìn qua giống như đúc nhân loại bình thường.

Nếu không phải thấy những người này không có “linh hồn”, không thể ăn được thì quản lý Y quả thật không thể phát hiện ra chúng chỉ là một đống linh kiện cứng ngắc.

Y đảo mắt, nhìn vê phía Thanh Chu chỉ cao ngang eo mình: “Những người Carol khác đâu rồi?” “Vốn dĩ số lượng người Carol không nhiều.” Thanh Chu bình tĩnh đáp: “Phần lớn đang ở phòng thí nghiệm, số còn lại công tác ở bên ngoài.”

Y khẽ gật đầu, xem như đồng ý với câu trả lời này.

“Vậy cyber kia thì sao? Chắc chắn là Quý Sở Nghiêu?” Y thuận miệng hỏi.

Thanh Chu: “Cá nhân tôi có thể xác định, nhưng tốt nhất thì vẫn nên để cậu tự đưa ra phán đoán. Cyber kia cũng đã được vận chuyển đến đây, bây giờ đang ở kho hàng số 1”

Căn cứ Carol cân một số lượng lớn các phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học và chứa đựng nguyên vật liệu, vì vậy khi xây dựng cũng chú ý xây nhiều kho hàng có dung tích lớn.

Kho hàng số 1 là kho hàng ở ngoài trời có diện tích lớn nhất. Mười lăm phút sau, Y xuống xe, nắm tay Tư Uyên.

Trên sân ngoài trời có một cỗ máy kỳ quái, bên trên còn phủ một tấm vải trắng.

Hiện tại là thời điểm ngày giao đêm, đèn hai bên đường tự động bật sáng.

Nhưng có một ánh sáng chói lóa hơn phát ra ở trước mặt Y.

Ánh sáng xuyên qua tấm vải trắng, soi chiếu trên người Y.

Trên mặt đất, một vòng sơn màu đỏ được vẽ vòng quanh.

Nếu nhìn từ trên cao, vòng tròn đỏ này như là một dấu “X” lớn dùng để xác định mục tiêu. Khi ánh sáng bật lên, biểu tình của Y cũng không quá bất ngờ.

Nó cũng không quan tâm đến Thanh Chu đang lùi về phía sau mà nắm tay Tư Uyên, kéo em chắn trước người mình, sau đó cười nhạo một tiếng từ xoang mũi: “Chỉ có thế này thôi?”

Thành phố gân thành Bạch Đế đã trở thành một thành phố trống rỗng.

Phố phường phồn hoa ngày thường bây giờ không một bóng người, chỉ còn cyber đang làm nhiệm vụ.

Ban đêm, nhìn từ nơi xa, những tòa cao tâng đâm thủng trời vẫn bật đèn sáng trưng, tràn ngập không khí vàng son chói lọi.

Trong thành phố vẫn còn vài người dân. Có một số là khách nhập cư trái phép không có hộ khẩu, những kẻ lưu lạc, sinh sống ở đây trở thành những kẻ du thủ du thực hoặc mở những sản nghiệp bất hợp pháp. Có một số là những người mất tín nhiệm vào Liên minh, không còn tin tưởng vào tương lai, tình nguyện đi chết, sống mơ mơ hồ hồ, không còn thiết tha gì việc tôn tại. Những người này hầu hết đều gánh trên vai món nợ kếch xù, sống hết kiếp cũng không thể hoàn trả.

Mà những cơ quan tài chính kia còn nhân từ cho rằng nợ nần của họ vẫn còn có thể để cho con cái họ trả tiếp, cho đến khi hết thì thôi.

Họ còn nói rằng ở xã hội này, tiền sẽ tiếp tục bành trướng, năm nay mượn 10 triệu, 50 năm sau, cũng sẽ tương ứng lên đến 50, 60 triệu, vay tiên là chuyện mà người thông minh nên làm.

Cách nói này dù đúng hay sai cũng không thể phán xét nữa. Đối với nhiều người, đáp án không bao giờ giống nhau.

Bây giờ, những kẻ bị ruồng bỏ và những kẻ nghèo đói chính là chủ nhân của thành phố này.

Bọn họ xông vào siêu thị, các công ty, nhà hàng, đến những tụ điểm ăn chơi không người bảo vệ, bắt đầu cướp đồ, hưởng lạc thú cuối cùng trước khi tận thế đến. Đồ ăn, thức uống chất đầy trên bàn, ai nấy đều thỏa mãn tươi cười.

Trong quán bar, có hai người nâng ly cùng nhau.

Một người hào hoa phong nhã, một người hung thân ác sát. Ngày thường chẳng ai có dịp nói chuyện với nhau, bây giờ lại vui vẻ tán gẫu.

“Người anh em, sao lại không đi? Tôi không có hộ khẩu, cũng chẳng có vé vào. Ông chủ của tôi cũng mặc kệ tôi, tôi cảm thấy mạng mình đến đây là hết rồi, cứ thế chấp nhận thôi.” Nói xong, người to lớn tên Khang Ân nốc một ly: “Mẹ nó, một ly này cũng phải tới 300 điểm tín dụng, trước đây có nằm mơ tôi cũng không dám mơ, quá đã.” Người đàn ông còn lại ăn mặc như nhân viên văn phòng khế mỉm cười: “Câu chuyện của tôi hơi dài, cũng không thú vị lắm. Nhưng tôi có thể từ từ kể cho anh nghe.” “Năm đó, tôi nhớ rằng... có lẽ là 26 năm trước. Tôi thi đại học, không có tiền đóng học phí. Vì vậy mượn 60 ngàn để trả học phí, vợ của tôi cũng như vậy. Chờ đến khi đi làm thì hai người chúng tôi đều có tiên nợ và lợi tức, lên đến 16 triệu. Cha mẹ tôi cũng không có tiên. Cũng may có công ty bao ăn bao ở, tôi tính toán một chút, chỉ cần cố gắng thì hai vợ chồng có thể trả hết nợ trong 20 năm..

“Bây giờ ai cũng có tuổi thọ cao, 20 năm cũng không tính chi là nhiều, đúng không? Nghe vậy thì cuộc sống của tôi cũng có hy vọng rồi.” “Nhưng sau đó thì con của tôi ra đời, gen hỏng.” Người họ Kiều rút một điếu thuốc ra châm lửa, ánh mắt mê man: “Lúc kiểm tra thai nhi không thấy, sau khi sinh ra 3 năm đột nhiên lại bị như vậy. Bác sĩ nói rằng có thể về quên thăm người thân, tiếp xúc không khí ô nhiễm nên bị lây nhiễm. Cấp bậc công nhân của tôi quá thấp, công ty chỉ chi trả một lọ thuốc gen. Bác sĩ nói rằng với hoàn cảnh của gia đình tôi, phương pháp tốt nhất là chết.” “Tôi luyến tiếc. Nếu không còn cách khác thì tôi chắc chắn sẽ từ bỏ. Nhưng còn cố gắng thì sẽ còn đường sống. Có đôi khi, tôi hận rằng mình đã đi học đại học, đã ở trong Khu An toàn. Tôi giống như cha mẹ mình vậy, sinh đến bảy tám đứa con, mơ màng hồ đồ cả đời... Sống như bây giờ chẳng phải thoải mái hơn ư?”

“Tôi lấy thẻ nhân viên của mình ra bảo đảm, mượn 50 triệu. Còn 7 năm nữa, lại nợ thêm 38 triệu. Mấy tháng trước công ty sàng lọc nhân viên, tôi bị sa thải. Bộ phận tài chính của công ty đến thu nợ, nói rằng tôi may mắn, gan của tôi tốt, có thể bán cầm cố, giá là 18 triệu. Bọn họ lại gửi thêm danh thiếp, nói rằng tri thức của tôi vẫn còn hữu dụng, có thể làm việc ở công ty.”

“Anh đi tù, còn vợ con anh sẽ được sống tiếp, ra là như vậy.” Người đàn ông nở nụ cười châm biếm: “Thật là con mẹ nó.”

“Cho nên tôi dồn hết tiên nợ lên ngời mình, ở đây chờ chết. Tín dụng của vợ và con đều đã sạch sẽ. Họ có thể đến một nơi ở mới, bắt đầu một lần nữa... Tốt nhất là nên như vậy.

Ánh mắt của Kiều mơ hồ chớp một cái: “Anh nghĩ xem, từ nhỏ tới lớn, tôi từng bước học, thi đại học, đi làm, không dám đi nhầm một bước, dù có vay tiền cũng là để đóng học phí, vậy mà bây giờ vẫn rơi vào kết cục như thế này. Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu? Là do tôi vẫn chưa cố gắng đủ? Hay là số mệnh của tôi vốn dĩ chó má thế này?” Khang Ân không có gì để nói, chỉ có thể vỗ vỗ vai đối phương: “Tôi có lẽ đã từng tới nhà anh thu nợ, xin lỗi. “Không sao.'

Kiều nâng ly rượu, nở một nụ cười chấm dứt mọi sự thù địch.

Nói một hồi, còi báo động ở trên đường bỗng nhiên vang lên chói tai.

Ở phía xa, trên trời dần xuất hiện một luồng sáng chói lóa, ngưng tụ thành một cột sáng.

“Bức xạ điện từ?” (1)

Đó là phương hướng ở thành Bạch Đế.

Hơn nữa, không chỉ có một cột sáng. Cột sáng xuất hiện liên tiếp không ngừng, nối thành một mảng, mắt thường không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Những cột sáng xuất hiện khoảng 30 giây.

Tiếng nổ mạnh vang lên, sóng nhiệt bắt đầu khuếch tán, năng lượng tác động hình thành những hình tròn khổng lồ lan tỏa ra khắp bốn phía, phá nát mọi thứ xung quanh. Hai người trong quán bar đều biến sắc.

Mặt đất rung chuyển, giống như một con quái vật đang ngủ say dưới lòng đất chuẩn bị tỉnh giấc.

Kiêu ném ly rượu trong tay, không hề do dự lao ra ngoài phố.

Cầu sinh là một loại bản năng của con người.

Trước cửa có một chiếc motor tuần tra. Kiều leo lên, giọng điệu nôn nóng: “Mau lên xe, tôi biết tầng ngầm công ty có một hầm trú ẩn, tôi vẫn còn thẻ nhân viên, có thể đi vào.”

Đất rung núi chuyển, khắp nơi đều là tiếng vang âm ầm.

Khang Ân ngồi ở phía sau xe máy, nhìn mảng kiến trúc to lớn đang rơi từ trên cao xuống mặt đất.

Kiêu có bản lĩnh nhưng cũng chưa từng trải qua trường hợp như thế này, bàn tay cầm tay lái đổ đầy mồ hôi lạnh. Nhìn từ trên cao, motor lao qua phố phường như một con kiến hốt hoảng chạy trốn.

Chấn động trên mặt đất ngày một lớn hơn. Giữa đường nứt vỡ như một lạch trời, ở sâu bên dưới như có thứ gì chạy trốn ra ngoài, xi măng, cốt thép theo đà dốc thẳng lên 90 độ. Xe motor là xe điện, có hệ thống động lực, nói cách khác, chiếc xe này có thể bay.

Nhưng dù bay lên thì con kiến vẫn chỉ là con kiến.

Khi mặt đường vỡ vụn, bắt đầu dâng cao lên như thủy triều, trong đầu Kiều ngoài suy nghĩ phải quay về thì không còn bất kỳ suy nghĩ nào.

Khang Ân la lên thất thanh, phát tiết nỗi sợ hãi từ trong nội tâm.

Cuối cùng, họ đã nhìn thấy thứ chui ra khỏi mặt đất.

Đó là một cyber khổng lồ.

Không, không phải một con.

Mà là một bây.

Mỗi cyber đều cao vài mét. Những con quái thú kim loại không biết đã chôn lấp dưới mặt đất bao lâu, lớp sơn đã bong tróc không ít, quanh người cũng đầy rễ cây.

Người bình thường sợ hãi không gian gấp khúc nào nhất, chắc chắn đó chính là nền văn minh Cơ giới. Năng lượng hạt nhân là cơ sở của nguôn năng lượng trung tâm cho hầu hết các loại máy.

Quái vật giết người thì một con người một người. Máy móc giết người thì chỉ cần một ngòi nổ là chết một đám người.

Lúc này Kiều đã quên cả việc thở, tay chân phát run, liên tục chạy về phía sau nhưng bê tông cốt thép che trời lấp đất bao phủ hết mọi nơi.

Bốn phía đều là đường chết, nhìn thấy một đống phế tích sắp sửa rơi xuống đầu mình, Kiều và Khang Ân đều đồng loạt nhắm mắt lại. Nhưng đau đớn trong dự đoán không hề xảy ra.

Một bàn tay lạnh băng đã bao bọc họ lại.

Đôi mắt của cyber lóa lên ánh sáng xanh.

Nó thả hai người run bần bật trong tay mình xuống ven đường, cũng bắt đầu mở nguồn năng lượng hoạt động. “Cyber Thiên Khải, loại hình chiến đấu kích cỡ TS-3800, số u17. Hân hạnh phục vụ.”

“Đã gửi định vị đến hệ thống trung tâm, hệ thống chủ sẽ điều khiển cyber cứu viện đến, hộ tống hai người đến khu lánh nạn tạm thời. Xin đừng tùy ý đi lại.

Nói xong, nhóm cyber bước đầu bước đi, đến cùng một địa phương.

Đó là thành Bạch Đế. Đồ Linh bay giữa không trung.

Thanh Thiên treo ở sau lưng, chưa tháo ra khỏi vỏ.

Vụ nổ cách hắn không xa, sức nóng ngùn ngụt khiến làn da của hắn bị thiêu đốt nhưng chỉ trong chốc lát đã lành lại.

Hắn cúi đầu, không nhìn thấy cảm xúc gì trong đáy mắt, đôi mắt hơi sáng lên.

Vài phút sau, vụ nổ mới dừng lại.

Căn cứ Carol gia công bằng kim loại đặc thù đã bị san phẳng thành bình địa, trên mặt đất là dấu về tàn dư đầy khủng bố. Ngọn lửa tím có nhiệt độ 7000 độ C vẫn điên cuồng gặm nhấm những kim loại xung quanh.

Trung tâm của vụ nổ là một cái hố lớn. Trong đáy hố có vô số sợi thịt đỏ đang quấn quanh nhau như rễ cây bị rối, lại như thịt nát nhừ dính nhớp vào nhau.

Không chỉ có quản lý Y, Tư Uyên cũng bị nổ phải quay về nguyên hình.

Máu đỏ thẫm phun trào, lại bốc hơi.

Nhìn từ trên cao giống như hai miếng bánh nằm trên mặt đất, một khối bánh màu đỏ, một khối bánh màu đen.

Tiếng cười của Y vang xa: “Ra là ngươi, ta sớm nên biết. Thứ máy móc không sợ tấn công tinh thân, cũng có sức mạnh vật lý... Nhưng chỉ có ngươi thôi ư? Tư Thần đúng là bủn xỉn hơn là ta nghĩ.”

Nơi này đương nhiên không chỉ có một mình hắn. Vụ nổ khởi động vừa rồi là của Nữ Oa. Nhưng Đồ Linh không có ý định nói cho Y biết. Hắn vươn tay, rút kiếm ra, bình tĩnh nói: “Tỉ lệ chiến thắng...

19.7%”

Chú thích:

(1) Bức xạ điện từ: Bức xạ điện từ (hay sóng điện từ) là sự kết hợp (nhân vector) của dao động điện trường và từ trường vuông góc với nhau, lan truyên trong không gian như sóng. Sóng điện từ cũng bị lượng tử hoá thành những “đợt sóng” có tính chất như các hạt chuyển động gọi là photon.

Mọi vật thể đều phát ra bức xạ điện từ, do dao động nhiệt của các phân tử hay nguyên tử hoặc các hạt cấu tạo nên chúng, với năng lượng bức xạ và phân bố cường độ bức xạ theo tần số phụ thuộc vào ở nhiệt độ của vật thể, gân giống bức xạ vật đen. Sự bức xạ này lấy đi nhiệt năng của vật thể. Các vật thể cũng có thể hấp thụ bức xạ phát ra từ vật thể khác; và quá trình phát ra và hấp thụ bức xạ là một trong các quá trình trao đổi nhiệt. 035.12.22 trận này ngâu qué chắc mai mình làm cho xong luôn bộ này °)))))

*xx** 243 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment