C244
C244C244
Chương 243: Sự sáng tạo của người sánh băng với Thân tạo nên người
Edit: jena
“Đau quá... Tư Uyên nghĩ.
Lớp da bên ngoài gần như đã cháy khét, thịt bị nung thành màu trắng ngà, giống như thịt quả nửa trong suốt. Lửa vẫn hừng hực thiêu đốt ở bên ngoài, sau đó từ từ thu hẹp lại, lớp mỡ đục chảy ra.
Đã lâu rồi Tư Uyên mới bị thương nặng như thế này, lần trước là vì em phải tách ra khỏi mẹ.
Em cẩn thận cử động thân thể, giọng nói run rẩy kêu to: “Chi... Chi?” Tiếng kêu mong manh như chú chim nhỏ vừa phá vỏ.
— Bạn có sao không?
“Mình không sao.”
Xúc tu đen đào đào ở phần bụng, kéo Quan Tinh trắng mềm ra ngoài, Quan Tinh hầu như không bị thương.
Sự việc xảy ra quá nhanh, những người xung quanh không kịp rút lui, Tư Uyên chỉ có thể bảo vệ người gần mình nhất.
Tư Uyên ôm bạn lên, nhẹ nhàng đặt ở một nơi không quá gây chú ý.
Quan Tinh trốn giữa những khối thép, che miệng mình lại, phát ra tiếng hít khí.
Em trừng lớn hai mắt. Trước mắt Quan Tinh là quản lý Y đang điên cuồng phóng nấm đỏ. Có sợi nấm, có cây nấm, bên ngoài da đều là bướu thịt đỏ lúc nhúc chuyển động to bằng quả nhỏ.
Những sợi nấm muốn chui vào trung tâm của vụ nổ, quay về cơ thể mẹ.
Nấm không có mắt, chúng không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Quản lý Y cũng không chú ý đến Quan Tinh, nó hiển nhiên quan tâm đến Tư Uyên hơn.
Nấm túm lấy Trường Sinh Uyên, kéo em trên mặt đất như một con chó chết.
Quan Tinh nín thở, run rẩy lấy bút máy từ trong ngực ra, trên mặt ánh lên tia tàn nhẫn. Nhiệt độ quá cao, dù có là vàng bạc cũng khó lòng chịu nổi.
Cho nên Quan Tinh chỉ mang theo một tờ giấy.
Giấy da người.
Ngòi bút không mực đâm xuống lớp da, máu đen chảy ra thành nước mực.
Em muốn vẽ một cánh cửa, ở trên chính người mình. Nhờ sự giúp đỡ của cyber, Thanh Chu tiến vào nơi ẩn náu đặc biệt.
Bà bị thương, nhìn qua hơi nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thanh Chu hiểu rõ vì sao. Bà đã ra mệnh lệnh, Nữ Oa phải dùng toàn bộ nguồn năng lượng dự trữ tiêu diệt quản lý Y.
Nhưng con gái nhỏ của bà không nghe lời mà lại có suy nghĩ riêng, dùng một chút nguồn năng lượng còn lại bảo vệ bà.
Nhờ vậy mà Thanh Chu mới có thể còn sống mà đến chỗ lánh nạn.
Khu vực lánh nạn không nhận được tin ở bên ngoài, cũng không thể thả máy bay chim ruồi ra ngoài kiểm tra tình huống.
Thanh Chu nhìn quanh bốn phía, ngồi xuống trước cửa phòng y tế, lẩm bẩm: “... Tiếc quá.”
Nên văn minh Carol có trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến bậc nhất, đã sản xuất ra được rất nhiều cyber. Bọn họ cho rằng dựa vào lòng dũng cảm và trí tuệ của mình có thể giết chết Thần cao cao tại thượng, nhưng khi thật sự chân chính đối chọi thì phát hiện chính mình vô cùng nhỏ bé và đáng thương.
Bà hiểu rõ, trận hỏa lực vừa rồi không đủ sức giết chết quản lý Y. Dốc toàn lực cũng chỉ có thể làm Y bị thương nhẹ.
Nhưng sau đó, Thanh Chu cười.
Nữ Oa thất bại, nhưng cyber thì chưa. Đồ Linh vấn còn đang cố gắng không ngừng.
Sự sáng tạo của người sánh bằng với Thần tạo nên người.
Nhiêu đây cũng đã là niềm an ủi cuối cùng dành cho nên văn minh Carol.
Ánh mắt của Đồ Linh trống rỗng. Về mặt ý nghĩa nào đó, hắn cũng không cân mắt cũng có thể cảm nhận rõ sự cấu thành của mỗi sự vật.
Ví dụ như đống thịt mấp máy ở dưới hố.
Một phần là đống thịt nát bình thường, một phần là bản thể che giấu của quản lý Y.
Cảm ơn Nữ Oa đã dốc toàn lực, thân thể quản lý Y đang dùng đã trở thành một bãi bùn. Không chết, nhưng chắc chắn đã bị thương.
Muốn khôi phục lại trạng thái ban đầu thì cân có thời gian.
Quản lý Y và quản lý cấp thấp đều là [ quản lý ].
Vì vậy khi sử dụng vật chứa, chúng có một đặc tính giống nhau, đó là “Giáng thần”. Giáng thần giúp gia tăng 20% công lực, nếu gia tăng trên người Tư Uyên thì có thể giúp em đột phá lên cấp Chín.
Nhưng cái buff này khi chồng lên thân thể của “Tư Thần” thì các số liệu đều tăng lên ngưỡng giới hạn khủng bố.
Cuối cùng.
Đồ Linh gọi Thiên Thanh.
Động tác của hắn nhẹ nhàng ưu nhã, nhìn qua ung dung thoải mái. Nhưng trong thời gian ngắn, ánh kiếm đã lóa lên thành một vòng cung rộng lớn, liên tục chém xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, ánh kiếm còn chói lọi hơn cả ánh lửa. Khác với đống thịt nát, đây chính là trung tâm bản thể của quản lý Y. Nấm bị chém đứt, phần bị cắt đứt lại lúc nhúc đầy sợi nấm nhỏ, muốn chữa trị cho vết thương.
Những sợi nấm bị chém đứt la hét chói tai, âm thanh vang vọng truyền đi xa.
Ngòi bút của Quan Tinh run rẩy, sắc mặt ngày một trắng hơn.
Theo những vết chém dày đặc, tiếng la hét cũng nhiều hơn.
Màng nhĩ của em đã bị rách từ vụ nổ, không thể nghe thấy âm thanh bình thường, chỉ là một tiếng rít gió cũng có thể tác động trực tiếp đến cốt tủy.
Y không chủ động tấn công Quan Tinh.
Giống như Thần sẽ không bao giờ chú ý đến những con kiến bò dưới chân mình. Nhưng chỉ với một cái hắt xì của Thân cũng chính là tai họa đối với con kiến.
Quan Tinh chỉ nghe thấy tiếng gió, trên người em bắt đầu xuất hiện những vết rạn.
Máu lại chảy ra, Quan Tinh lau mắt, tránh để máu đen ngăn cản tâm nhìn.
Trong đầu em chỉ có một suy nghĩ duy nhất, phải vẽ nhanh hơn.
Đau đớn kích phát thú tính của quản lý Y. Nấm cuốn lấy Trường Sinh Uyên, điên cuồng cắn xé.
Với tình huống trước mắt của Tư Uyên, quản lý Y có thể ăn thịt nó một cách dễ dàng.
Máu thịt trên mặt đất nhanh chóng tụ hợp lại, trước tiên chữa trị cho đầu của quản lý Y. Tình cảnh vô cùng quỷ dị, giữa máu thịt đỏ lòm dần hình thành một cái đầu người.
Thân thể nát tươm của quản lý Y phát ra tiếng cười to. Nó ngẩng đầu, nhìn lên trời cao: “- Tư Thần, có thấy chưa?!"
Thiên Thanh lại chém xuống, cắt đứt cái đầu lúc nhúc thịt đỏ, cái đầu lại tiếp tục mọc ra, lân này đã trở nên điên cuồng: “Chúng bây — không thể giết ta được -!” Đúng, giống như Y nói.
Dù nó đã bị thương nặng như vậy, dù trồng nó như đang hấp hối nhưng thân thể này vẫn tiếp tục chữa trị, chuẩn bị trùng sinh.
Đồ Linh thấp giọng nói: “Tỉ lệ chiến thắng, 21.7%.” Không chém một lần được, vậy thì chém mười lần một trăm lần, một ngàn lần, một triệu lần.
Đao kiếm không ngừng chém xuống người Y, không gian vang lên tiếng kim loại va chạm.
Đồ Linh ra tay cực nhanh, xuất kiếm rồi thu kiếm chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Nấm mọc lên như măng mọc sau mưa, mạnh mẽ sinh trưởng lên cao, chúng muốn quấn lấy người Đồ Linh, cản trở sự tiến công của hắn.
Nấm đỏ không ngừng nhảy múa khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi sắt rỉ và mùi cháy khét.
“Đau quá...” Ánh mắt của Y tan rã: “Đau...
Nó đã trở thành người, đã có cảm giác, đương nhiên không thể thoát khỏi đau đớn. Đối với Y, đây là một sự trải nghiệm xa lạ đáng ghê tởm. Đau đớn là sự trừng phạt nguyên thủy nhất, có tác dụng khiến con người sinh ra sợ hãi.
Sợ hãi những thứ sẽ xúc phạm đến mình, sau đó khát cầu sự sống.
Trong đau đớn, Y cảm nhận được sự sợ hãi.
Mà cảm xúc “sợ hãi” này vốn không nên xảy ra trên người nó. Nó chính là quản lý cao cao tại thượng. Chuyện này khiến nó thẹn quá hóa giận.
Quản lý Y khôi phục lại nhân hình thì bắt lấy Tư Uyên trọng thương, hung hăng cắn xuống, trong mắt toàn là hận ý.
Tư Thần ngồi trước màn hình nhảy dựng, thiếu chút nữa không thể khống chế sự xúc động mãnh liệt. Khác với mắt nhìn của người bình thường, trong mắt Tư Thân chỉ có thanh máu và một thanh màu xanh.
Thanh máu là giá trị sinh mệnh trong trò chơi, còn thanh xanh, Tư Thần quan sát một lát, cảm thấy nó giống như “năng lượng”.
Máu của Đồ Lình đây, mà thanh xanh đã vơi một nửa. Máu của quản lý Y chỉ còn một phần nhỏ, có lẽ khoảng 1/5; nhưng thanh xanh thì còn đến 4/5.
Mỗi khi Y chết thì thanh xanh sẽ tiêu hoa một ít, sau đó lại hồi phục.
So với tốc độ tiêu hao thanh máu thì sự tiêu hao ở thanh xanh gân như bằng không.
Đây là lý do lúc trước Đồ Linh không thể giết chết Y.
Giữa những người này, đáng thương nhất là Tư Uyên. Dù là thanh máu hay thanh xanh, em chỉ còn một phần nhỏ, gần như có thể bị hiến tế bất cứ lúc nào. Tư Uyên chỉ mới cấp 8. Nếu ở ngoài thì đã đủ mạnh, nhưng với mức đối kháng như thế này thì chỉ là một pháp hôi không hơn không kém. Mà bên thanh máu của quản lý Y còn có vài icon BUFF.
[ Giáng thần ] : Thuộc tính tăng 20%.
[ Quản lý Y ] : Nhận thanh năng lượng [NPC -Quản lý YÌ
[ Trọng thương ]} : Tốc độ di chuyển -10%, liên tục tiêu hao năng lượng cần tiến hành hồi máu. Tư Thần cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại. Cậu biết quản lý Y muốn làm gì: ăn thịt Tư Uyên, hồi máu.
Giúp nó có một con đường sống trước những đòn tấn công không ngừng nghỉ của Đồ Linh.
Tư Thần nhớ rõ lời của X từng nói với mình; không thể giết chết quản lý Y, chỉ có thể đồng hóa.
Ăn thịt, sau đó đảo khách làm chủ. Đây không phải là lân đầu tiên Tư Thần làm như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm Y yếu nhất.
Kéo màn hình ra ngoài có thể thấy Quan Tinh đang trốn ở trong góc.
Thân ảnh của em bị bê tông cốt thép che lấp ở phía sau. Thanh máu trên đầu em chỉ còn một nửa, nhưng thanh xanh ở dưới lại nhiều hơn so với những người khác. Ngoài ra, trên đầu em còn có thời gian đếm ngược. Đó là thời gian còn lại của kỹ năng đọc. Em không ngừng lẩm bẩm, trên người đầy những hình ảnh kỳ quái do tự tay mình vẽ; hoa văn đỏ tươi lan đến hai bên mặt. Nhấp vào Quan Tinh pixel có thể nhìn thấy bài giới thiệu từ hệ thống.
[ Quan Tỉnh } Cấp: 8 Giới thiệu: Tọa độ của quản lý Z. Khi sáng tạo ra Quan Tinh, có lẽ quản lý cũng chưa từng nghĩ đến rằng Quan Tỉnh có cả năng lực kết nối hai thế giới. Nhưng kỳ tích luôn xuất phát từ những điều bất ngờ, đúng không? Cuối cùng, con số trên đầu Quan Tinh biến thành số 0. Sương mù đen đặc phóng ra từ trong cơ thể của em, phần lớn là từ ngực, cả mũi và miệng.
Mỗi một luồng sương đen đều chứa oán khí kinh người, có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài người ở bên trong.
Có người quen, Tư Thân đã từng gặp, nhưng nhiều hơn cả là những người Tư Thần chưa từng thấy bao giờ. “Chết đi!”
“Chết đi!”
Những người trong sương mù điên cuồng gào thét.
Họ ôm oán khí ngập trời và quyết tâm hủy diệt hết thảy, không chút do dự lao về phía quản lý Y ở giữa. Sương đen xâm nhập vào thân thể của quản lý Y như lửa gặp nước lạnh, phát ra tiếng “xèo xèo”.
Thanh xanh của quản lý Y đã bắt đầu giảm xuống!
Vài phút sau, sương đen bốc lên đầy trời, toàn bộ thế giới của thị xã Hoa Nguyên đều xuất hiện, dốc toàn lực tấn công.
Quan Tỉnh bị ép khô lung lay sắp đổ, ngã xuống mặt đất; tầm mắt vẫn nhìn về phía Tư Uyên.
Quan Tinh không thấy gì, sương đen dày đặc khắp nơi, chỉ có thể nghe thấy tiếng la và tiếng gió rít.
Người cuối cùng ra khỏi “cửa” là giáo viên của trường mầm non.
Đó là một người phụ nữ xấu, đã từng dạy Quan Tinh nhiều năm trời, là thuộc hạ của hiệu trưởng, chấp hành mọi mệnh lệnh để không bị mất “tiền”. Cô giáo quay đầu nhìn em, sương mù khiến hai mắt đỏ ngầu, đôi môi không tiếng động khép mở.
Là “cảm ơn”.
Quan Tinh đột nhiên muốn khóc, nhưng em quá mật, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi.
Cyber trinh sát đeo thiết bị gây nhiễu, cẩn thận đi đến bên cạnh Quan Tinh, ôm em bỏ vào khoang thu dụng của mình, sau đó bay nhanh về phía chỗ lánh nạn.
Đây là phân phó của Đồ Linh.
Sương đen lựa chọn hình thức tấn công tự sát.
Mỗi lần tiếp cận quản lý Y đều sẽ tự bạo, không cho Y có cơ hội hấp thu.
Điều này khiến cho Y có chút bối rối. Nó thao tác máu đỏ như những sợi dây nhỏ, muốn nhìn qua sương đen, chỉ là thể ý thức không còn thực thể nhưng tinh thân lại đau đớn hơn gấp nhiều lần.
Sau một vòng nghiền áp và những đòn tấn công không ngừng của Đồ Linh, thanh xanh của quản lý Y không ngừng hạ xuống.
Nhưng theo gia tốc công kích, sương đen ngày một nhạt hơn; cuối cùng, khi thanh xanh chỉ còn 1/4, không gian lại sáng sủa lên.
“Một lũ súc vật ăn cây táo rào cây sung.” Y hiển nhiên đau đến cực hạn, biểu tình vặn vẹo dữ tợn: “Khi còn sống đã không làm gì được, bây giờ chết rôi thì sao?” “Bây giờ cũng chẳng khác gì.”
Trường Sinh Uyên bị kéo tới trước mặt Y. Y thở phì phò, thân thể nứt vỡ, máu thịt cuồn cuộn nhanh chóng bọc lấy Tư Uyên.
Ngón tay của Đồ Linh run rẩy.
Tấn công cường độ cao đã khiến nguồn năng lượng dự trữ của hắn dần cạn kiện.
Vết thương của Y hầu như không đáng kể vì nó dùng toàn bộ năng lượng ưu tiên cho việc chữa trị.
Trong giai đoạn này, Đồ Linh khó lòng giết chết Y.
Y điên cuồng cắn xuống, dùng phương thức nguyên thủy nhất để hủy diệt một sinh mạng.
Đồ Linh không ngăn cản, chuyện này vốn dĩ cũng nằm trong kế hoạch.
Trong dữ liệu tính toán của Đồ Linh, kế hoạch lần này đương nhiên cũng có khả năng thất bại. Nhưng hắn còn một con át chủ bài có thể dùng. Tham khảo có căn cứ, sau khi sử dụng con át chủ bài này, tỉ lệ thắng có thể nâng lên 8 phần. Nhưng cái giá đánh đổi con át chủ bài kia quá lớn. Đồ Linh nắm chuôi kiếm, ở đó sền sệt chất lỏng dính nhớp, là hỗn hợp máu thịt của quản lý. “Tỉ lệ chiến thắng... 36.2%”, hắn thấp giọng nói. 06.12.22
*xx** 244 *kxx**