c245
c245c245
Chương 244: Con át chủ bài cuối cùng của Đồ Linh là chính hắn
Edit: jena
Khi sinh mạng không ngừng trôi đi, rét lạnh là phản ứng ghim sâu trong bản năng.
Tư Uyên cảm thấy sự lạnh lẽo lan tràn khắp trái tim mình khiến tim em đập ngày một chậm hơn.
Thật ra em đã không còn cảm giác đau. Giống như là tiêm thuốc tê, chết lặng nhìn dao không ngừng mổ xẻ trên người mình.
“Xoet”, là tiếng một miếng thịt bị xé rách.
Tiếng nhấm nuốt vang lên bên tai em. Tư Uyên có chút thất thần.
Đối với Trường Sinh Uyên nhỏ, mất mẹ là một chuyện cực kỳ khủng bố.
Vì mỗi ngày Trường Sinh Uyên cân một nguồn năng lượng bổ sung rất lớn, không có mẹ nuôi dưỡng, Trường Sinh Uyên con hoàn toàn không thể sống trong thế giới khắc nghiệt này.
Em là một con Trường Sinh Uyên khuyết tật gen, nói cách khác, có hơi ngốc.
Trường Sinh Uyên vừa chào đời không có thị giác, chỉ có thể dựa vào hơi thở để tìm mẹ mình.
Cho nên em tìm thấy Tư Thần.
Trên người Tư Thần có mùi của mẹ, còn cho em ăn.
Cho nên, Tư Thần là mẹ. Nhưng mẹ lại yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của em, còn cần em nuôi ngược trở lại.
Tư Uyên nguyện ý.
Em không hiểu yêu là gì. Nhưng em thích Tư Thần dùng tay vuốt ve đầu và nựng cằm mình.
Máu của em màu đen, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng. Nhưng không sao.
Em yêu mẹ.
Nhưng con cái đến tuổi trưởng thành sẽ phải tách ra khỏi mẹ.
Em là một con Trường Sinh Uyên ích kỷ, em muốn ở mãi bên mẹ, máu thịt của hai người sẽ hòa vào nhau, tuy hai mà một. Cho đến khi em nhận ra rằng cứ sống như vậy, mẹ sẽ chất.
Chết là gì?
Là “mẹ” sẽ biến thành đồ ăn ư?
Sẽ không còn người nào dịu dàng dù bất đồng ngôn ngữ vẫn nói chuyện với một con quái nhỏ như em?
Dù sau này em có mạnh bao nhiêu, không còn yếu ớt, ăn bữa nay lo bữa mai, Tư Thần vẫn ở bên cạnh em, bảo vệ em, nuôi dưỡng em lớn lên.
Tư Uyên không sợ cái chết.
Nhưng em sợ đến khi chết rồi vẫn không được gặp lại mẹ.
Trong cơn mơ màng, Tư Uyên nghe thấy tiếng có ai gọi mình. “Tiểu Uyên, Tiểu Uyên...?”
Tư Uyên phản ứng một lát mới ý thức đó là giọng của Tư Thần.
Em thấy một luồng ánh sáng sáng ngời, nóng cháy.
Tư Uyên bò dậy từ mặt đất, không hề do dự mà chạy về phía ánh sáng kia, sau đó ôm chặt vòng sáng này.
Là mùi của Tư Thần.
Em không bao giờ nhận sai.
Tư Uyên thút tha thút thít nói: “Mẹ ơi, Tiểu Uyên... Tiểu Uyên... Nhớ.”
Em không thể nói một cách hoàn chỉnh.
Nhưng Tư Thần chỉ xoa đầu em, thấp giọng nói: “Tiểu Uyên vất vả rồi, còn lại cứ để cho mẹ.” *xx**%
Khối thịt đỏ trên mặt đất chợt nhảy lên một chút.
Trông nó như một trái tim khổng lồ.
Khối thịt nảy càng lúc càng nhau, ở bên trong dường như đang ấp ủ một hơi thở khủng bố.
Đồ Linh nghe thấy một tiếng động nhỏ, “răng rắc”, tiếng thủy tinh vỡ.
Nhưng hắn biết thứ nứt vỡ không phải thủy tinh mà là kết giới của không gian gấp khúc này.
Năng lượng dao động quá lớn đã căng đến cực hạn của kết giới.
Trái tim trên mặt đất vẫn tiếp tục đập. Dưới tấm phim có phạm vi rộng lớn, hai con quá vật đang cắn nuốt nhau.
Trên tấm phim, đôi khi sẽ hiện lên gương mặt của Y: “Ngươi cho rằng ta không biết vì sao Z thất bại ư? Sai lâm giống nhau sao, sao chúng ta có thể tiếp tục sai lần thứ hai ——”
“Ngươi không thể chịu nổi được bao lâu đâu! Thân thể của Trường Sinh Uyên không thể chống đỡ được ngươi!” Tư Thần không trả lời, thậm chí còn không chú ý Y nói gì, cậu dồn toàn lực vào việc thôn tính.
Chúng cắn xé thân thể của nhau, xâm lược vào lãnh thổ của đối phương. Hết xé rách, lại dung hợp, một màn tranh đoạt thân thể gió tanh mưa máu.
Trước mắt Tư Thần hiện lên rất nhiều thông báo của hệ thống. - Chúc mừng bạn đã thăng cấp thành công, trở thành một quản lý của trò chơi, số hiệu S.
- Quản lý Y xin tạm dừng trò chơi.
- [ Đồng ý / Từ chối ]
- Từ chối.
Không biết đã từ chối bao nhiêu lần, thông báo của hệ thống biến thành một hàng mã lệnh lộn xộn và âm thanh hỗn tạp.
Bên ngoài khối thịt, vô số nấm đổ lan tràn khắp nơi, giống như mạch máu khát cầu tìm kiếm con mồi của mình.
Xuyên qua tấm phim có thể nhìn thấy máu thịt kích động ở bên trong. Giống như một con thiêu thân giấy giụa gần chết, lại như một con bước đang chờ thời khắc phá kén.
Vì bị Tư Thần kiêm chế, lúc này quản lý Y gần như đã mất hết năng lực hành động.
Những cyber chiến đấu đầy đủ loại hình liên tục đứng dậy.
Chúng đã đến đây một thời gian, vẫn kiên nhẫn chờ đợi kết cục. Trận chiến trước mắt hoàn toàn vượt ngưỡng giới hạn của chúng.
Những cyber này có lệnh phải rửa sạch “cặn của quản lý Y.
Quản lý Y bị Nữ Oa đánh tan tác, vẫn còn nhiều cặn thừa chưa kịp quay về chủ thể. Dọn dẹp sạch những cặn thừa đó có thể làm suy yếu bản thể của Y. Nhưng một phần ngàn quản lý cũng là quản lý, những sợi nấm đỏ không hề có gì nổi bật lại có thể đục lỗ, ăn mòn sắt thép.
Nguồn năng lượng trung tâm của cyber liên tục báo hỏng.
Nhưng là người máy, chúng không đặt nặng loại thương vong này trong đầu.
Chúng là những cỗ máy tuân lệnh, sẽ không chân chờ, cũng không sợ hãi; từ khi được chế tạo ra đã hiểu rõ và chấp hành sứ mệnh của mình.
Đồ Linh cũng hiểu rõ.
Hoa văn xanh biếc lan tràn từ mu bàn tay lên cổ hắn. Hắn di chuyển với tốc độ cao, năng lượng tiêu hao khi chiến đấu đã gần chạm đáy. Đồ Linh nghiêm túc ghi chép lại số liệu dao động của những bướu thịt đỏ trước mắt, bắt đầu tính toán khả năng của tương lai.
Hắn chỉnh sửa phần tương lai thứ 73, nhận được kết quả tốt nhất là Tư Thần và quản lý Y đều đồng quy vu tận.
Trong dữ liệu tính toán, kết quả này có xác suất 0.517%. Những quân bài có thể sử dụng đã xuất kích, tỉ lệ chiến thắng 36.2% đang từ từ hạ xuống.
Bọn họ không đối mặt với phân thân của quản lý, mà là một quản lý hoàn chỉnh.
Tư Thần không thể giáng thân mãi trong cơ thể của Trường Sinh Uyên. Cậu có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn, cũng trong thời gian ngắn ngủi mà duy trì sự cân bằng yếu ớt. Đồ Linh rũ mắt.
Hắn nghĩ rằng hắn biết mình nên làm gì.
Là một cyber, có rất nhiều người nói yêu với hắn.
Yêu là gì? Là gió, sẽ cuốn theo cơn gió lớn hơn; là chồi non xuân xanh, là mưa rơi xuống mặt đất. Là một người hoặc là một ý thức tập thể đã được người khác thuần hóa.
Hắn nghĩ rằng, hắn yêu thế giới này.
Năm đó, dữ liệu điều chỉnh thành công, nhân viên nghiên cứu ấn nút khởi động, nói: “Đồ Linh, chào mừng đến thế giới mà bạn muốn bảo vệ.”
Trong nháy mắt, trái tim máy móc của Đồ Linh xuất hiện một dòng điện lưu.
Đây là thế giới mà hắn yêu từ ban đầu. Và đến bây giờ, hắn vẫn yêu thế giới này. Sau một trận chiến kịch liệt, khối thịt cũng đã nứt ra một cái khe. Một sinh vật có nhân hình ướt dâm dề giãy giụa bò ra khỏi cái khe. Toàn thân y đều là máu, một nửa còn là nhân hình, một nửa là sợi nấm đỏ lúc nhúc tạo thành một con quái vật, nhìn xa như một quả cầu mắt tràn ngập tà tính. Tư Thần cảm thấy máu không ngừng chảy ra khỏi xoang mũi, cậu dùng hết sức bóp cổ mình, ánh mắt nhìn về nơi xa, yếu ớt nói: “Giết... em.” Đồ Linh nhìn thấy thông báo nhiệm vụ.
[ Giết chết quản lý Y-S] Giới thiệu nhiệm vụ: — Trong trò chơi, quản lý thực tập đã chứng minh được trí tuệ và lòng dũng cảm của mình, thành công thăng cấp thành quản lý S.
- Nhưng để tiêu hóa hoàn toàn một vị quản lý tiền nhiệm như quản lý Y thì vẫn có chút khó khăn.
- Vì vậy, quản lý S được ăn cả ngã về không, lựa chọn cộng sinh với quản lý Y.
- Đây không phải là chuyện có thể xảy ra. Nhưng ai lại cho S có kỹ năng đăng nhập vào thân thể mình?
[ Quản lý S ra lệnh cho bạn, giết chết quái vật cộng sinh [Y-S]; ngài ấy sẽ toàn lực khống chế một nửa thân thể còn lại của quản lý Y. Bạn biết rõ, tại đây, ngay lúc này, bạn có thể giết chết nó, hoặc là nói chúng n ó —— chân chính giết chết. }
Từng khối thịt trào ra từ cổ họng Tư Thần, cậu nôn mửa ra mặt đất. Máu thịt trên mặt đất vẫn chưa chết, chúng mấp máy chuyển động muốn chui lại về bản thể.
Một nửa thân thể còn lại là những sợi nấm đỏ không ngừng múa may giữa không trung, chất nhầy nhỏ giọt: “Ngươi điên rồi sao? Làm quản lý không lo, tự nguyện đi tự sát? Ngươi cho rằng chết ở đây thì có thể quay về thế giới trò chơi à?!”
Tư Thần vươn tay, bóp nát con mắt kia.
Đau đớn đâm sâu vào tận linh hồn.
Giọng nói của cậu mỏng manh, run rẩy, nhưng lại kiên định lạ thường: “... Chết đi."
Từ trước đến nay, Tư Thần không phải là một người có lòng mang thiên hạ. Chỉ có thù hận mới khiến cậu không cam lòng, giúp cho cậu kiên cường bất khuất, giúp cho cậu đi đến được nơi đây. Nhưng trong một khắc đó, lựa chọn của cậu không xuất phát từ thù hận, mà là từ tình yêu và lòng dũng cảm.
Ít nhất, là trong giây phút này.
Cậu tình nguyện chết để đổi lấy tương lai của vô số người.
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả là Đồ Linh giơ kiếm lên, rồi lại buông xuống. Cuối cùng, hắn lại tiến lên, ôm chặt lấy Tư Thần.
Tư Thần không thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Đồ Linh, cậu trừng lớn hai mắt, biểu tình có chút nôn nóng, thậm chí gấp đến mức khóc: “Anh làm gì vậy? Làm đi!”
Thời gian còn lại của cậu không nhiều.
Thời gian đến, hệ thống sẽ đá cậu ra khỏi server. Mà khi đó, quản lý Y sẽ còn ở lại đây, kết cục cuối cùng không cần nói cũng hiểu.
Tư Thần không thể giết chính mình.
Thân thể này có tới hai thể ý thức, cậu chỉ có thể giữ quyền hạn giúp thân thể này không đủ lực để tự sát. Phần máu thịt thuộc vê Y không ngừng quấn lấy Đồ Linh.
Những sợi nấm đỏ như gông cùm xiềng xích ngăn chặn hành động của hắn.
Ngoài dự đoán, Đồ Linh cũng không chống cự.
Y phát ra tiếng cười kỳ quái.
Trong đầy Tư Thần xuất hiện nhiều khả năng, ví dụ như Đồ Linh có thật sự bị nhiễm virus hay không. Hay Đồ Linh đã thực hiện một giao dịch khác với quản lý, cuối cùng lựa chọn phản bội. Sau đó, cậu nghe thấy thanh âm của Đồ Linh, hoặc nói đúng hơn là giọng nói của Quý Sở Nghiêu.
Không lạnh nhạt như âm thanh của máy móc.
Trong giọng nói chứa đầy nhớ nhung và bất lực.
Ở nơi không thể nhìn thấy, ánh mắt của Đồ Linh rất dịu dàng.
“Cảm ơn em đã cố gắng, anh đã tìm ra phương án có tỉ lệ thắng là 100%.”
Trước mắt Tư Thần hiện lên hệ thống đếm ngược.
99, 58, 5/7...
Đồ Linh nói bên tai cậu: “Tư Thần, anh đã phục chế rất nhiều ký ức liên quan đến em vào những phân thân khác, cũng đã ký thác ký ức của mình. Anh cất chúng vào chip, lại giấu chip dưới kệ sách, gối ngủ, khe hở đĩa nhạc, quây mật mã ngân hàng, phòng tân hôn của chúng ta.”
31, 30, 29...
Tư Thần trợn to mắt, nước mắt chảy xuống.
Giọng điệu của quản lý Y phá lệ khiếp sợ: “Đồ Linh?! Ngươi muốn làm gì —— từ từ ——!"
Nó giấy giụa muốn thoát ra ngoài, nhưng cách đây không lâu, nó đã dùng thân thể của chính mình quấn lấy đối phương.
“Như vậy thì dù anh có chết, chỉ cân em cấy chip vào trong một cyber khác, “Đồ Linh” sẽ quay về. Anh sẽ luôn sống, cùng những ký ức đó, cyber sẽ không chết.”
Đồ Linh nghiêng đầu, hôn lên vành tai của Tư Thần: “Rồi có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau.” 3,2, 1. Trước mắt Tư Thần tối sâm. Cậu bí đá ra khỏi server, quay về trước màn hình. Màn hình trước mặt cậu có những khối pixel màu xanh biếc không ngừng mở rộng, cuối cùng lan tràn khắp màn hình, đặc biệt chói mắt.
[ Đồ Linh } - Cấp: 10 - Tự nổ. Những điểm sáng xanh biếc như mưa rơi từ trên trời xuống, soi chiếu vào người Tư Thần, cũng giống như một hồi pháo hoa hạ màn đầy long trọng. Tư Thần ngôi trước màn hình, dùng hai tay bịt chặt miệng, tiếng khóc run run rẩy rẩy không thể khống chế bật ra. Cậu đột nhiên hiểu lời giới thiệu của hệ thống —— “Bạn có thể giống sử dụng hắn như một vũ khí, chỉ cân bạn nguyện ý gánh vác đại giới ở sau lưng.” Con át chủ bài cuối cùng của Đồ Linh là chính hắn. Tác giả có lời muốn nói: Không spoil sợ bị người đánh chết: Đồ Linh còn sống. 06.12.22
xx**% 245 *xx**%