C258
C258C258
Ngoại truyện 11: Mơ thấy một con dê máy (Kết thúc)
Edit: jena
Đầu óc Tư Thần hoàn toàn trống rỗng, cậu chớp mắt một cái.
Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng suy nghĩ lại quá mức khó khăn với một bộ não đang chết máy.
Tư Thần nghe thấy giọng nói của mình, với khả năng lập luận logic chặt chẽ, cậu vẫn có thể tường thuật lại một cách đầy đủ kể cả khi đầu óc không hề tỉnh táo. Cậu kể về thế giới sau khi những biến cố kết thúc, kể vê căn cứ mới của người Carol, kể rằng Tống Bạch không còn ở thành Bạch Đế nữa, về liên minh, vê cuộc sống hôn nhân của họ... Có vẻ việc không ngừng nói như vậy có thể giúp cậu không phải đối mặt với những gì xảy ra tiếp theo.
Tư Thần nhìn thấy Đồ Linh ngồi dậy từ khoang cứu trợ như một chiếc quan tài, đôi mắt xanh biếc dịu dàng mà khát vọng nhìn chằm chằm vào gương mặt mình.
Cậu nói liên tục, đến cuối cùng không còn gì để nói nữa. Tâm trạng lo lắng dân được khôi phục bình thường, giống nước đun sôi rồi thì tắt bếp lửa.
Đồ Linh nói: “Những gì em kể, anh đều biết.” Hắn nói tiếp: “Nếu em muốn chọn Tống Bạch, không sao cả. Hình thức sinh mệnh của anh và ông ấy không giống nhau. Dù không còn những số liệu này, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”
Tư Thần không nghĩ sẽ đối mặt với câu chuyện này, cậu bị Đồ Linh dứt khoát vạch trần.
Tư Thần chợt đứng lên: “Anh từ từ cho em đã.” Cậu chạy ra ngoài một cách gấp gáp.
Cảnh tượng xung quanh cậu không ngừng lùi vê sau, Tư Thần đi thuyền từ vương quốc Hỗn Độn đến vương quốc Máy Móc mất vài tháng, nhưng khi quay về chỉ mất vài bước chân.
Các số liệu tạo lập “trò chơi” tản ra, rồi tiếp tục hợp lại. Tư Thần quay về trước cánh cửa to lớn nặng nề, chợt đẩy ra, Tống Bạch vẫn ngồi trên ghế lật sách như cũ. Ngẩng đầu lên, có vẻ khá bất ngờ.
DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Có lẽ ông không nghĩ rằng Tư Thần sẽ quay về.
“Thây ơi ——”
Lúc này, Tống Bạch cũng không phủ nhận: “Ừm?”
Tư Thần nâng tay, xoa chóp mũi đầy mồ hôi. Đấu đá lung tung trong phó bản của X tạo nên, cậu cũng có chút mệt.
“Thầy thật sự muốn làm quản lý ạ?” Tư Thần hỏi.
Tống Bạch nhìn cậu thật lâu, rôi thở dài thườn thượt. “Đương nhiên là thây muốn, nhưng không chỉ vì quyền lợi làm quản lý. Quyền lực cân có chế ước, giống như thú hoang cần phải nhốt vào lông sắt. Thây bằng lòng trở thành quản lý để giữ chìa khóa cửa.” Tống Bạch chậm rãi nói: “Những gì con làm được còn tốt hơn so với những gì thây nghĩ. Giao thế giới hiện thực cho con, thầy rất yên tâm. Thầy cũng không còn gì luyến tiếc ở đó nữa...
—— ngoại trừ con.
Nhưng Tống Bạch sẽ không nói lời này.
Vì đó là điều thừa. Huống hồ, Tống Bạch cũng biết, trong lòng Tư Thần còn có người quan trọng hơn so với ông.
Ông khó có lựa chọn nào khác, chỉ đơn giản cảm thấy đó là một con đường để sống tiếp.
Tống Bạch hơi nheo mắt, nói: “Nếu con thật sự muốn gặp thầy, phó bản này có thể duy trì được vài ngày, vậy thì đến chơi cờ với thầy đi. Tên quản lý kia thật keo kiệt bủn xỉn, để tiết kiệm nhân lực nên không thèm tạo ra thêm một sinh vật trí tuệ nào khác, thây đọc sách mãi cũng chán quá. Mà thầy thì không thích đọc sách.”
Tư Thần: “Dạ.”
Thư phòng liên biến thành phòng chơi cờ.
Nhưng không ngờ trình độ chơi cờ của Tống Bạch có hơi tệ so với những gì Tư Thần nghĩ. Hoặc nói đúng hơn năng lực tính toán của Tư Thần tốt hơn Tống Bạch nhiều.
Sau khi thắng liên tiếp ba ván, Tư Thần do dự một chút, lặng lẽ đi sai, gian lận giúp Tống Bạch thắng một lần. Tống Bạch nhìn bàn cờ, sờ sờ con cờ màu đen, im lặng một lát rồi nói: “Hay là chúng ta gọi Đồ Linh đến chơi đấu địa chủ cũng được.”
Tư Thần: “..”
Tuy cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cậu vẫn đồng ý với yêu cầu của Tống Bạch.
Nhưng phải thành thật rằng đánh bài với một siêu cyber tính toán là một quyết định ngu xuẩn.
“Đối nhị.” Đồ Linh thả hai lá bài xuống, chúc mừng chiến thắng liên tiếp thứ 74 của mình. Tống Bạch xanh mét mặt: “Không đúng. Xác suất thắng nhiều lần liên tiếp như vậy còn thấp hơn một hành tinh nổ giữa vũ trụ. Hơn nữa sao Tư Thần là địa chủ thì có thể thắng, còn thầy là địa chủ thì chắc chắn thua? Cậu thiên vị cũng không cân phải lộ liễu như vậy.”
Đúng là không nên chơi.
Đồ Linh trả lời: “Dù xác suất là một phần một tỷ đi nữa, thông qua tính toán, cũng có thể tìm ra kết quả. Huống hô bài poker chỉ có 54 lá, lượng tính toán cũng không nhiều.”
Đôi mắt xanh biếc của hắn hơi lập lòe. Đây là dấu hiệu của một siêu cyber cao cấp.
Tống Bạch quăng xấp bài còn lại lên bàn, chỉ tay ra ngoài cửa: “Đến giờ rồi. Hai đứa đi đi, đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt thầy nữa, xúi quẩy quá.”
Đúng là đã đến giờ. Trước mắt Tư Thân hiện lên bảng đếm ngược thời gian rời khỏi phó bản.
Cậu cúi đầu, trâm mặc lạ thường.
Tống Bạch ngôi yên tại chỗ, lại nhịn không được mà lấy xúc tu xoa đầu Tư Thần, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Ngoan, quay về đi.”
Quay về thế giới mà con yêu, viết giúp thây bài thơ chưa hoàn thành.
Ở đó có người yêu con, cũng có người con yêu. Bọn họ đều quan trọng hơn thầy nhiều.
Tư Thần nuốt ngược nước mắt vào trong.
Cậu nói: “Dạ. Thầy, hẹn gặp lại."
Cửa thư phòng tự động mở ra, bên ngoài không có hành lang, là một đường hầm ánh sáng trải dài. Tư Thần nắm tay Đồ Linh, băng qua con đường ánh sáng.
Cậu mở mắt ra, tỉnh lại từ khoang trò chơi.
Trước mặt cậu là phòng ngủ quen thuộc.
Trống rỗng.
Quý Sở Nghiêu ở Bắc Thành, trụ sở của Trung Tâm Cơ Giới đang sửa chữa ở đó, cần phải đi cắt băng khánh thành; Tư Uyên và Quan Tỉnh đang đi học, hôm nay là ngày nghỉ ngơi, cậu không cần phải đi làm.
Cậu muốn gặp Quý Sở Nghiêu.
Tư Thần mở điện thoại, đang chuẩn bị hỏi Quý Sở Nghiêu đang ở đâu thì ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra. Quý Sở Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, từ Bắc Thành quay về nhà.
Hắn ôm chặt Tư Thần vào lòng, vùi đầu vào cổ Tư Thần, ngửi tới ngửi lui, giống như đang xác nhận mùi vị.
Hắn dùng giọng mũi nhỏ giọng mà hừ hừ: “Không biết vì sao, anh yêu em quá, muốn gặp em, cho nên anh về đây.
Cảm xúc là một thứ rất phức tạp, đặc biệt là dùng những con số để suy đoán ra cảm xúc.
Đồ Linh mất số liệu, hơn phân nửa đều là tình yêu dành cho Tư Thân.
Không một dấu hiệu báo trước, Quý Sở Nghiêu bị tình cảm mãnh liệt đó đổ ập xuống.
Hắn luôn phân chia một bên là lý trí, một bên là tình cảm, rõ ràng vừa mới gặp vài ngày trước nhưng Quý Sở Nghiêu lại cảm thấy đã nhiều năm rồi không nhìn thấy Tư Thần.
Hắn muốn gặp cậu, cho nên quay về.
Đôi môi dừng ở bên gáy Tư Thần: “Trước khi gặp em, anh chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, nhưng lân đầu tiên gặp em, anh đã muốn đến gân em rồi.” Trước đây hắn không hiểu đó là gì, nhưng bây giờ đã có thể giải thích.
Khi đó Đồ Linh không hiểu yêu là gì, cảm giác đó là sự rung động, kết hợp cùng với ký ức trong quá khứ, khắc sâu vào số liệu của hắn.
Quý Sở Nghiêu lặp lại liên tục: “Tư Thần à, anh yêu em, anh vui lắm... Em đã lựa chọn anh.”
Hai người dựa vào nhau thật gân, hai chiếc bóng trên mặt đất hòa làm một thể. Tư Thần là một quỷ keo kiệt về mặt cảm xúc, cậu luôn dùng lý trí siết chặt tình cảm của mình, phòng ngừa bản thân bị thương tổn.
Nhưng vào lúc này, ngay bây giờ, trong trái tim cậu có một thứ gì đó sắp sửa phun trào ra, giống như một dòng nước chảy đến tận cùng.
Tư Thần nhắm mắt lại, nói: “Em cũng yêu anh.”
Cuối cùng cậu đã từ bỏ ngăn trở, để tình yêu vỡ đê tràn ra ngoài.
(Ngoại truyện: Mơ thấy một con dê máy - Kết thúc)
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết xong
20.01.2353 thấy trên wb Thất Lưu lưu bản thảo tới ngoại truyện 17 luôn rồi mà trên TG mới up tới đây thui huhu *xx**% 258 *xx**