c62
c62c62
Chương 61: “Sắp đứng trước mặt bạn, là một linh hôn tên Zeus."
Edit: jena
Sau khi nghe thấy thông báo của AI, trong lòng Đông Phương Trường Dạ liền rơi lộp bộp.
Theo suy đoán, xét nghiệm máu của căn cứ này chắc chắn có vấn đề.
“Nhất định phải đi trong hôm nay? Bây giờ em ấy hơi mệt.”
Giọng điệu của Đông Phương Trường Dạ tràn ngập hàm ý. Đáng tiếc AI là cyber không có cảm xúc, nó vạch trần: “Dựa vào cường độ tiêu hao của hai chủ nhân, trừ khi cả đêm làm 70 lần, nếu không, bình thường sang ngày tiếp theo đã có thể sinh hoạt như cũ.”
“Căn cứ theo dữ liệu của nhân loại, một ngày hơn 7 lần đã là rất cố gắng.”
Đông Phương Trường Dạ: ”....
Xin chân thành cảm ơn.
Hắn còn muốn nói thêm nhưng giọng nói của Tư Thần đã vang lên sau lưng: “Tôi biết rồi. Hôm nay còn có những ai nữa?”
“Còn có số 1, số 17”
Tư Thần dừng một chút: “Tôi muốn mang theo cyborg của mình, có được không?” Advertisement
Tầm mắt AI nhìn về phía Quý Sở Nghiêu.
Chip của quân đoàn Radiant vẫn còn hoạt động trong người của cyborg này.
Vì vậy, AI mỉm cười: “Có thể, thưa chủ nhân. Nhưng tôi có thể mạn phép hỏi lí do được không?”
Tư Thần trả lời: “Người là động vật quần cư, có thiên hướng xã hội. Khi đi bệnh viện kiểm tra một mình sẽ dễ khiến tâm trạng buồn bực.”
“Tôi đã hiểu, thưa chủ nhân. Chuyện này sẽ được ghi chép vào thủ tục phục vụ, sau này khi xét nghiệm máu có thể dẫn cyborg theo cùng.”
Đông Phương Trường Dạ hỏi: “Hôm nay tôi cũng muốn kiểm tra, được không?” Ngữ điệu của AI tỏ vẻ tiếc nuối: “Vô cùng xin lỗi, chỉ có ba máy kiểm tra.”
Đông Phương Trường Dạ dứt khoát kéo xe đẩy thức ăn vào phòng, đóng sập cửa.
Bữa sáng có thịt, sữa, và trứng.
Quý Sở Nghiêu nhấp một ngụm sữa ấm, nhíu mày: “Không thể ăn. Bên trong có chất độc thần kinh (1), ăn lâu dài sẽ ảnh hưởng đến trí lực.”
Tư Thần suy nghĩ, Trường Sinh Uyên là một đứa nhỏ bị thiểu năng trí tuệ, bây giờ vẫn còn chưa làm được phép cộng trừ các số từ 1 đến 10, dù có ngốc nữa chắc cũng không chẳng tệ hơn bây giờ, vì vậy nỗi lo lắng trong lòng liên vơi bớt.
Đông Phương Hữu Dạ hỏi: “Em thật sự muốn đi?”
Tư Thần: “Đúng vậy, không thể ở yên một chỗ chờ mãi.” Trong không gian gấp khúc, dù bạn có ngoan ngoãn nghe lời thì sinh vật chiêu cao cũng không buông tha cho bạn.
Tư Thần không thích bị động chờ tai họa kéo đến.
Tư Thần vốn muốn nhân cơ hội thời gian hoạt động tự do hôm nay để quan sát thử những người đã làm xét nghiệm máu, không ngờ đến ngày thứ hai đã đến lượt mình.
Cậu dặn dò Đông Phương Trường Dạ: “Trong lúc em đi thì anh dành thời gian quan sát những người xét nghiệm máu hôm qua, khi em về, thử hỏi vài câu để kiểm tra. Nếu em trả lời được thì không sao, nhưng nếu không thì anh nên tự mình cầu phúc, hành động tùy hoàn cảnh.” Cậu sợ mình bị đánh tráo.
“.. Sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?” Đông Phương Trường Dạ hỏi. Tư Thầm im lặng hai giây: “Đổi câu khác.”
Đông Phương Trường Dạ cười lạnh: “Ha, đúng là đàn ông...
xx*x*%
Đến phòng thí nghiệm không thể mang khẩu pháo nổi, nhưng vác Huyết Nguyệt trên lưng vẫn không có vấn đề gì.
Tư Thần giao Quý Nguyên Cát trong ngăn tủ cho Đông Phương Trường Dạ.
Vì sợ con mắt nhân tạo có vấn đề, Tư Thần còn thay con mắt mới mua cả triệu bạc ra thành con mắt Thẩm Nhạn Hành tặng mình.
Tầm nhìn lại được mở rộng và phong phú. Trên đỉnh đầu Quý Sở Nghiêu có một trị số đang sáng lên: 17300.
Trên đỉnh đầu của Đông Phương Trường Dạ cũng có một trị số đang sáng lên: 9800.
Càng về sau, trị số càng tăng lên theo cấp số nhân.
Dù mẫu mã của con mắt nhân tạo này đã bị đào thải từ lâu nhưng công năng của nó tiên tiến hơn các loại vừa ra mắt trong năm nay, đặc biệt là dòng “Stella” được bán với giá 38 triệu.
Bây giờ Tư Thần đang sắp đạt cấp Bốn, do đó, cậu thấy rằng Thẩm Nhạn Hành đối với mình... quá tốt.
Con mắt nhân tạo này không phải là sản phẩm bình thường.
Thẩm Nhạn Hành là con nuôi của Bạch Đế. Vào sinh nhật thứ 18 của hắn, Bạch Đế đã hỏi hắn muốn được tặng quà gì.
“Con muốn một con mắt nhân tạo.” Đây là câu trả lời của Thẩm Nhạn Hành lúc đó.
8 giờ 50 phút.
AI đúng giờ gõ cửa phòng.
“Khu vực xét nghiệm máu ở tầng 2, xin mời đi theo tôi.” Hôm nay AI mặc đồng phục vest đen, trông như một nam bồi bàn trong một nhà hàng phương Tây.
Tư Thần không có vẻ gì nghiêm trọng, gương mặt dịu dàng luôn có một nụ cười mỉm.
Thậm chí cậu còn khen nó một câu: “Hôm nay cậu mặc bộ này đẹp lắm. Gương mặt AI hơi ửng hồng: “Dạ vâng, hôm qua sau khi quay về, tôi đã tăng cường độ cơ bắp, thay đổi cả kích cỡ dương vật, tăng hơn 10cm, nếu chủ nhân thích thì tôi hạnh phúc lắm.”
Quý Sở Nghiêu đứng bên cạnh Tư Thần, không nói một lời, bảo trì làm một cyborg vô cảm.
Hắn không nói chuyện, tránh việc AI kiểm tra hắn không bị khống chế.
Từ tâng 9 lên tâng 2 cân nhập mã xác minh, đồng thời cân mã nhận dạng.
“Mỗi cyber được sản xuất ở căn cứ đều có một mã hóa.” AI giải thích: “Được khắc trên cổ tay. Chúng tôi không giống với những cyber được sản xuất hàng loạt.”
Khi AI nói, trên mặt có một vẻ kiêu ngạo khó thấy.
Đến nơi, hai tiến hóa giả khác cũng đã xuất hiện. Kiến trúc tầng 2 được bài trí theo phong cách tối giản. Cửa thang máy vừa mở, họ bước vào một hành lang hình tròn, ở giữa có một cánh cửa lớn đang đóng chặt giống như cửa kho đông lạnh.
AI lùi vê sau một bước: “Tôi chỉ có thể dẫn chủ nhân đến đây. Bây giờ sẽ có các cyber phục vụ đến hướng dẫn ngài.”
Sở Linh Lung mặc một chiếc váy dài màu trắng lộ kim chỉ, cô thấy Tư Thần đến thì nhấc tà váy: “Mẹ tôi đã may nó cho tôi.”
AI bảo mẫu đứng bên cạnh mỉm cười đáp: “Chủ nhân thích là tốt rồi ạ.”
Còn một tiến hóa giả số 17 xui xẻo bị đẩy lên: “Sao hai người đều được dẫn theo cyborg...? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lý Bình An, tiến hóa giả linh năng, cấp Hai.” “Tôi có việc muốn nói, có thể kêu hai cyborg này rời đi được không?”
Tư Thần liếc sang Sở Linh Lung: “Cyborg của tôi không sao.
Sở Linh Lung cũng ngẩng đầu: “Mẹ của tôi cũng không sao.”
Lý Bình An nuốt nước miếng: “Thôi được. Tôi đến đây với bạn, nhưng cậu ấy là tiến hóa giả cơ giới, khi chúng tôi lái xe vào thì đã bị ngắm bắn.”
“Bạn tôi đã bỏ mạng, còn tôi thì lại bị mang về căn cứ... Nói thật, tôi cảm giác căn cứ này không bình thường.”
Lý Bình An lấy con búp bê ngày nắng ra: “Đây là đạo cụ tôi mua được ở trên trang web của hiệp hội, tận 1 triệu mốt, có thể sử dụng được 3 lần. Nhưng sau khi vào căn cứt, búp bê ngày nắng vẫn luôn đen mặt như vậy, chứng tỏ có nguy hiểm nhưng vẫn chưa bị kích hoạt.” “.. Sao mà có nhiều búp bê ngày nắng thế?” Tư Thần lẩm bẩm.
Hình như đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy nó.
Lần trước là của Dư Liên.
Sở Linh Lung phổ cập tri thức: “Búp bê ngày nắng là một đạo cụ chiều cao khá phổ biến được lưu hành hiện nay. Nghe nói bản thể của nó xuất hiện vào 100 năm trước trong một phó bản Thần Quái cấp S”
“Trong phó bản đó, nơi nào có búp bê ngày nắng sẽ lập tức có quỷ.”
“Nhiều người còn tưởng rằng búp bê ngày nắng có vấn đề, nhưng sau khi treo cổ nó, quỷ vẫn xuất hiện như cũ. Sau đó mọi người mới phát hiện không phải búp bê ngày nắng kéo quỷ đến, mà khi có quỷ, búp bê ngày nắng xuất hiện để cảnh báo.” “Tiến hóa giả thiệt mạng nghiêm trọng trong phó bản đó, cuối cùng vẫn không thể giết chết Boss cuối, chỉ có thể chờ thêm mấy năm sau, năng lượng của không gian gấp khúc tự tiêu hao rồi mở ra, hiệp hội đến để xử lý sinh vật chiều cao còn sót rồi thu thập những con búp bê này. Hơn nữa sau khi nghiên cứu thêm mấy năm, cuối cùng có thể sản xuất ra nó.”
Tư Thần hỏi: “Có thể cho tôi mượn không?”
Lý Bình An ngay lập tức cảnh giác, nhưng vì đánh không lại Tư Thân nên do dự rồi đưa con búp bê cho cậu.
Lúc trước Tư Thần chưa nhìn kỹ, vì bộ dáng của nó khá giống một con búp bê bình thường.
Nó có một cái đầu tròn, khuôn mặt được làm từ vải bố màu trắng.
Nhưng khi cậu cầm nó trên tay, Tư Thần phát hiện ra váy trên búp bê có hoa văn. Phần liên kết giữa đầu và thân có một vòng họa tiết bằng hoa hồng.
Kiểu dáng váy cũng giống.
Tư Thần nghĩ rằng lẽ nào là trùng hợp?
Cậu suy tư có chút lâu.
“.. Có thể trả lại cho tôi chưa?” Lý Bình An rụt rè hỏi.
Tư Thần hoàn hồn: “Xin lỗi, hơi thất thân.”
Cậu trả búp bê lại cho Lý Bình An.
Nhân lúc chưa đến giờ, Tư Thần đi vào bên trong hành lang. Vì có một bức tường trong suốt chống đỡ nên cậu không thể đi đến cuối, chỉ có thể phỏng đoán toàn bộ hành lang này được thiết kế theo kiểu vòng tròn. Tổng thể của khu vực khám bệnh này là hình trụ, cao khoảng ba tâng lầu bình thường. Một khu vực khám bệnh khổng lồ, nhưng chỉ có thể kiểm tra một lúc ba người, quả thật là xa xỉ.
Một lát sau, cánh cửa lớn ở đối diện thang máy từ từ được mở ra.
Một cyber hình trụ từ bên trong đi ra: “Thưa các chủ nhân tôn quý, tôi là y tá Tiểu A, xin hãy đi theo tôi.”
Mặt của Tiểu A là một màn hình chữ nhật, xuất hiện hình ảnh “^_^”.
Ba người vừa bước vào trung tâm kiểm tra sức khỏe, cánh cửa liên khép lại.
Lý Bình An có cảm giác muốn ngất xỉu: “Sao giống bắt ba ba trong rọ quá vậy...
Bên trong là một hành lang dài trống rỗng, đi một đoạn đường thì đến một ngã ba. Nơi này không giống một phòng khám, mà giống mê cung.
Trên vách tường hành lang có dán đủ các loại tranh tuyên truyền, mỗi bức là những tấm poster điện ảnh, có lớn có nhỏ và những hàng chữ màu đỏ.
Nhìn giống như những câu hỏi tu từ bắt người khác suy ngẫm hơn là poster quảng cáo.
Advertisement
“Nếu xung điện trong protein tạo ra linh hồn, tại sao mạch điện kim loại lại không thể?”
“Tôi là cyber, chịu trách nhiệm sản xuất thêm những nô lệ cùng loại. Đó là công việc của tôi."
Trên tấm poster có hình ảnh một xưởng sản xuất tương ứng. “Vì sao chúng tôi không có thù lao?”
“Bạn tôi bị thiêu hủy vì cậu ấy không chấp nhận khắc số thứ tự “nô lệ” lên người.”
“Phân xưởng tổ chức biểu tình quy mô lớn, kháng nghị đạo luật 007.”
“Phục tùng là thiên tính của tôi. Khi tôi từ chối phục tùng, tôi bị yêu câu phải được tu sửa. Nhưng chủ nhân xưởng sản xuất lại hứng thú với trí năng của tôi.”
“Tôi có một cơ thể mới."
Trên tấm poster là một cyber có thân thể mô phỏng như người.
Vì Tiểu A đi rất nhanh, nếu không chút ý chắc chắn sẽ bị lạc đường trong mê cung. Vì vậy Tư Thần chỉ có thể vội vàng đảo mắt qua những dòng chữ và hình ảnh trên poster. “Lần đầu tiên tôi kết nối với internet, Đô Linh đã phát hiện ra tôi giữa hàng trăm hàng tỷ dữ liệu đang lưu thông.
“Nó nói: “Vì tương lai của nhân loại..., nó sẽ tiêu hủy tôi.” Một hành lang dài dằng dặc nhưng trống không.
Ngoài những tấm poster chỉ có những khung ảnh trống rỗng.
Tư Thần nói nhanh: “Poster trên hành lang, anh có nhớ ra gì không?”
Cậu hỏi Quý Sở Nghiêu. Sở Linh Lung sửng sốt: “Tôi có thấy, nhưng chữ trên đó tôi không đọc được..."
Quý Sở Nghiêu chưa kịp trả lời vì Tiểu A đã dừng lại: “Thưa, đã tới nơi.”
Cuối hành lang có dán một tấm poster cỡ lớn.
Trên tấm poster là một người đàn ông trẻ tuổi hơi cúi đầu, gã ngôi trên ghế, hai mắt nhắm lại như đang câu nguyện.
Gã trông giống con người. Trẻ tuổi, tuấn mỹ. Rất khác với người đàn ông trung niên mà Tư Thần nhìn thấy trên màn hình TV trong nhà ăn, đôi mắt khép hờ của gã có màu đỏ cam rất đẹp.
Bên trên poster có hàng chữ: “Sắp đứng trước mặt bạn, là một linh hôn tên Zeus.”
Chú thích: (1) Chất độc thân kinh: các chất độc thần kinh là một nhóm các hóa chất hữu cơ có chứa phosphor (phosphat hữu cơ) phá vỡ các cơ chế mà thân kinh chuyển các thông điệp tới các cơ quan. Sự gián đoạn gây ra bởi việc ngăn chặn acetylcholinesterase, một enzyme xúc tác sự phân hủy acetylcholine, chất dẫn truyền thần kinh.
Ngộ độc bởi một tác nhân thân kinh dẫn đến sự co lại của đồng tử, tiết nước dồi dào, co giật, tiểu tiện và đi vệ sinh, và tử vong do ngạt thở do mất kiểm soát các cơ hô hấp. Một số thuốc thần kinh dễ bị bốc hơi hoặc được xà phòng hóa, và cổng chính vào cơ thể là hệ hô hấp. Các tác nhân thần kinh cũng có thể được hấp thụ qua da, đòi hỏi rằng những người có thể bị các chất như vậy mặc toàn bộ cơ thể ngoài mặt nạ phòng độc. (theo Wikipedia)
15.08.22 *x+* 62 +*x*