c63
c63c63
Chương 62: “Tôi cảm thấy ông có bệnh.”
Edit: jena
Tiểu A quẹt thẻ mở cửa, đưa tay mời: “Ngài Zeus đã ở bên trong chờ các vị, xin mời vào.”
Cửa mở, một luồng sáng đỏ nhạt rọi qua, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, khiến cho tim bị hãng một nhịp vì hốt hoảng.
Tư Thần cảm thấy xây dựng hành lang theo kiến trúc hình tròn này đã tạo một thế kìm kẹp, không cho một ai có cơ hội thoát ra ngoài.
Trên trán Lý Bình An toát mồ hôi lạnh: “Kiểm tra sức khỏe ở đây hình như có chút hơi khác với chỗ của chúng ta đúng không... Sở Linh Lung chớp mắt, bắt đầu đi vào.
Tối hôm qua, mẹ đã lén nói với cô rằng hôm nay cô phải xét nghiệm máu.
“Zeus đã bị nhiễm virus của Apocalypse. Nó không muốn có một nhân loại chân chính, chỉ muốn tìm một lý do để đuổi nhân loại ra khỏi căn cứ.”
Cô tin lời mẹ mình.
Tư Thần cũng nối đuôi theo sau.
Lý Bình An: “Này... Này! Hai người!”
Anh ta “này, này” nửa ngày, nhưng vì không dám ở một mình, cuối cùng cũng cắn răng đi vào.
Vừa vào cửa, Tư Thân giật mình.
Bên trong quá lạnh, giống như phòng đông lạnh. Trân nhà cao ít nhất 5 mét, lối đi rẽ làm đôi rộng rãi có các gian trưng bày được dùng kính thủy tỉnh đặc thù bảo vệ, nhìn qua như những cửa hàng quần áo ở một trung tâm thương mại.
Các cửa hàng bán quần áo thường thiết kế những gian trưng bày để giới thiệu các sản phẩm mới nhằm thu hút, hấp dẫn khách hàng.
Cũng giống như thế, toàn bộ khu vực ở đây được chia làm bốn phần bằng lối đi hình chữ thập ở giữa, mỗi khu vực lại có các hiện vật trưng bày khác nhau bao gồm mặt, cơ thể, nội tạng, đuôi.
Có một bánh xích* di chuyển trên mặt đất ở mỗi gian trưng bày, trên đó có những cái hộp thủy tinh trong suốt lớn nhỏ khác nhau.
*là một bánh xe định hình có các răng kết nối với xích, thanh hoặc vật liệu đục lỗ hoặc khía khác. Tên “bánh xích” thường áp dụng cho bất kỳ bánh xe nào mà các hình chiếu xuyên tâm tham gia vào một chuỗi chạy trên nó. GÀ cầu “Tạ sÝe ° “ XÁC VỆ vúếc vấyc vú< Q ~ Ấ = ~- Œ 'ề Ñ )) v $ k »- ( sỗi ==.Z Te ÝŸ6 (mm Gà >> ï Á »~- (- * — 9 V)x xx — s“—— Nưnn Km. NO Dreamstime.com [E] Radueomes | Dreamsime.com Thùng thủy tinh chứa đây chất bảo quản, sử dụng giá đỡ hàng hóa để giữ các phần của “hàng hóa”. Hàng hóa bị ngâm bên trong một chất lỏng trong suốt gân như không thể nhận ra là gì nhưng vẫn được mang đi trưng bày. Có thể thấy kỹ thuật chống phân hủy của Zeus rất tốt. Qua nhiều năm, thức ăn trong tủ lạnh có thể bị hư thối mục rữa thành mảnh vụn, vậy mà những mô thịt này vẫn có màu hồng tươi. Một cái chân còn mới được bánh xích kéo đến trước mặt Tư Thần, phía trước còn có một tấm thẻ giới thiệu bằng kim loại.
[ Radiant sản xuất ]
[ Sản phẩm: chân trái nhân loại (có xương) / giới tính nam / thể thành niên / cấp Ba / tiến hóa linh năng ]
[ Trọng lượng: 8,2 kg Ì
[ Giá bán: Có thể thương lượng ] Không có mùi máu.
Thẩm mỹ của Zeus rất tốt, gã chọn phần chân có cơ bắp cân xứng, dáng người kiện mỹ, đạt tiêu chuẩn để đi chụp quảng cáo cho các phòng tập thể hình; có thể nhìn ra được khi còn sống, chủ nhân của cái chân này là một người đàn ông rất đẹp.
Hơn nữa triển lãm còn có những thiết kế khoa học kỹ thuật phụ trợ, ánh sáng tươi mới, nếu Tư Thần có nhu cầu, nói không chừng cậu còn bị hấp dẫn mà mua một cái.
Sau khi trở thành tiến hóa giả, Tư Thần đã có thói quen suy nghĩ đến một vài thứ không phù hợp với người bình thường.
Nhưng kiểu mua sắm như trong trung tâm thương mại chói lóa kết hợp với hàng hóa kia vẫn khiến cậu cảm thấy buồn nôn. “Khán giả không vui lắm.” Ở chỗ rẽ có một người đàn ông trẻ tuổi từ từ đeo một cái găng tay, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi còn tưởng rằng nhân loại đã quen với việc này rồi chứ. Chẳng phải khi mọi người đến cửa hàng mua sắm, ngắm nghía các sản phẩm cyber cũng như thế này ư? Còn có AI xuất hiện hướng dẫn chọn lựa những vật phẩm phù hợp nữa.”
Người đàn ông nâng mí mắt, tóc hơi dài, mặc một tấm áo blouse của bác sĩ, không cài cúc, bên trong là một bộ tây trang ôm sát người.
Vóc người của gã rất đẹp, con ngươi có màu đỏ cam xinh đẹp, trên mặt vẫn giữ một nụ cười tỉnh tế.
Tư Thần chậm rãi trả lời: “Không đúng lắm, tôi tương đối nghèo, chưa từng đi dạo trong cửa hàng bán cyber bao giờ.'
Sâu trong yết hâu của Zeus phát ra tiếng cười trâm đục: “Xin tự giới thiệu, tôi là Zeus.' Tư Thần chú ý, khi Zeus xuất hiện, búp bê ngày nắng của Lý Bình An đang cười đã chuyển sang khóc.
Lý Bình An run lập cập.
Sở Linh Lung siết lấy túi ngọc trai trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Zeus? Lúc trước ở nhà ăn, ông có giới thiệu ông là người đứng đầu của quân đoàn Radiant?”
Zeus mỉm cười: “Đúng vậy, tiểu thư Sở. Trên thực tế, tôi có rất nhiêu thân thể. Đối với những người như tôi, thân thể có thể thay đổi phần cứng một cách tùy ý. Lúc trước sử dụng hình tượng người trung niên vì phù hợp với ấn tượng của nhân loại về tổng chỉ huy của một quân đoàn.”
“Nhưng cá nhân tôi thì thích những thân thể trẻ tuổi đẹp đề.”
“Cô có thích không?” Gã hơi cúi đầu, mỉm cười với Sở Linh Lung.
Không thể không thừa nhận, thân thể này của Zeus rất đẹp, không rõ có phải là con lai hay không. Làn da hơi tái nhợt, ngũ quan góc cạnh tinh xảo.
Sở Linh Lung lùi về sau theo bản năng, hướng về phía mẹ mình cầu xin giúp đỡ.
Nhưng mẹ cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trong lòng của Tư Thần không khỏi lạnh đi, thậm chí cậu không dám quay đầu lại nhìn Quý Sở Nghiêu.
Nhưng trong nháy mắt, Quý Sở Nghiêu đã lặng lẽ chạm vào đầu ngón tay của cậu.
Động tác của hắn rất nhanh, lực chú ý của Zeus vẫn còn đặt trên người của Sở Linh Lung nên không phát hiện ra. Thú thật, từ trước đến nay, Tư Thần chưa bao giờ thích Quý Sở Nghiêu chạm vào người mình nhiều như bây giờ. Vì cảm thấy quá là con mẹ nó an toàn.
Tư Thần dự định rà quét năng lượng dao động của Zeus.
Trị số dưới 16000 có thể hiện ra, nhưng khi kiểm tra Zeus thì lại biến thành một chuỗi “222222”.
Zeus nói: “Tôi không thích bị nhìn trộm, xin hãy hiểu cho. Nếu không, tôi chỉ có thể moi con mắt của cậu ra.”
Lý Bình An nhét búp bê vào túi, rõ ràng vẫn chưa xảy ra chuyện gì nhưng hai chân đã run lấy bẩy không thể khống chế.
Anh im lặng lùi về sau, muốn thoát khỏi căn phòng này. Nhưng vừa chạm vào tầng ánh sáng màu hồng nhạt kia, Lý Bình An liền hét to.
“A—”
Nhiệt độ cực nóng khiến cho phần lưng của anh bị hòa tan, mỡ và thịt chảy ra, kết dính vào nhau, tản mát ra thứ mùi cháy khét kỳ lạ.
Lý Bình An quỳ rạp xuống đất, như một con cá mắc cạn không ngừng giấy giụa thở dốc: “Đau quá... A... Cứu... Cứu tôi...!”
Zeus bình tĩnh ra lệnh: “Đến giúp quý khách.”
“Vâng.' Hai âm thanh cùng lúc vang lên. Nhưng vì mẹ của Sở Linh Lung ở gần Lý Bình An hơn nên bà tiến đến kéo đối phương dậy như kéo một con lợn chết.
Zeus nhíu mày: “Đừng thô lỗ như vậy.” Mẹ Sở Linh Lung dừng lại: “Vâng.”
Nói xong, bà bế ngang người Lý Bình An lên.
Tư thế này khiến cho vết thương trên lưng Lý Bình An bị va chạm mạnh, anh đau đớn muốn hôn mê.
Ánh mắt của Sở Linh Lung tràn ngập khiếp sợ: “.. Mẹ ơi?”
“Để tôi đoán nào, sao cyber này lại lừa gạt được tiểu thư nhỉ?” Zeus nheo mắt: “À, “Con yên tâm, Zeus muốn viết lại hệ thống số liệu của mẹ trong hệ thống chủ của Radiant, nhưng quyền hạn cấp bậc của nó không bằng mẹ nên đã thất bại.”, “Mẹ sẽ mang con thoát khỏi đây.”... Ha ha.”
Trên mặt Tư Thần vô cùng hợp tình hợp lý mà bày ra vẻ kinh ngạc tột độ. Trước mắt Sở Linh Lung tối sâm, cô cảm thấy đau đầu choáng váng.
Cô thò tay vào túi xách.
“Tiểu thư thông minh, xinh đẹp à, tôi tin cô sẽ không hành động dại dột. Nếu cô cảm thấy khẩu súng đó hữu dụng với tôi..” Ánh mắt Zeus dừng trên túi xách ngọc trai, sau đó không thèm quan tâm mà nhìn sang chỗ khác: “Nhưng mà, chàng trai trẻ, thanh kiếm sau lưng cậu, có thể giữ kỹ nó một chút giúp tôi được không?” Zeus tiến lên một bước, Quý Sở Nghiêu sau lưng Tư Thần siết lấy hai vai cậu, không cho cậu di chuyển.
Trên mặt Tư Thần tỏ vẻ sợ sệt, và vì sợ nên đôi mắt nhiễm một tâng hơi nước.
Zeus gỡ thanh kiếm trên lưng Tư Thần xuống, dùng chuôi kiếm đâm lên sườn mặt cậu: “Trẻ nhỏ không nên chơi một món đồ chơi nguy hiểm như thế này... À, lúc trước không chú ý. Bây giờ quan sát bằng mắt thường mới thấy, gương mặt cậu rất đẹp, thích hợp nằm trong bộ sưu tập của tôi.”
Có người đẹp, nhưng không đặc sắc, chỉ là một đống da thịt theo thời gian lão hóa dần, nhìn qua là sẽ quên; còn gương mặt của Tư Thần thì không giống vậy, rất thích hợp làm một tác phẩm nghệ thuật để chiêm ngưỡng. Zeus bỏ kiếm ra, có chút đau lòng khi nhìn thấy vệt đỏ hẳn lên làn da trắng nõn: “Ôi xin lỗi. Tôi thô lỗ quá.”
Tư Thần tránh thoát khỏi Quý Sở Nghiêu, ôm mặt lùi ra sau một bước, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
“Thưởng thức buổi triển lãm của tôi một chút đi, sau đó thì làm kiểm tra sức khỏe. Mọi người thấy thế nào?” Không có ai trả lời. Sở Linh Lung trốn tránh cúi đầu xuống, nắm chặt túi xách.
“Tôi đã dày công sưu tập một thời gian dài, nếu không có ai thưởng thức thì tôi cảm thấy trống vắng lắm. Tôi quên mất đã bao lâu rồi không có người đến đây...” Zeus dang rộng hai tay, hướng về phía trước: “Đùa thôi, tôi là cyber, sao mà quên được. Là 346 năm 7 tháng 13 ngày, 4 giờ 21 phút trước.
Tư Thần sửng sốt, lẩm bẩm: “Hơn 300 năm? Sao có thể, cao duy xâm lấn chỉ mới xảy ra hơn 200 năm”
Zeus phát ra tiếng cười khùng khục: “Ôi nhân loại, luôn cho rằng mình là sinh vật đứng đầu, là trung tâm vũ trụ.” Nhìn thấy gương mặt của Tư Thân, gã cố gắng kiên nhẫn hơn một chút. Hoặc có thể nói, mấy trăm năm qua đúng là gã quá cô độc, vì vậy rất vui vẻ nếu có người nghe gã nói chuyện. “Cậu biết “lý thuyết nông dân” không? Một người nông dân cứ 11 giờ sáng sẽ cho gà ăn, một con gà thông minh đã phát hiện ra quy luật rằng cứ 11 giờ sáng sẽ có thức ăn từ trên trời đổ xuống. Nhưng có một buổi sáng, thức ăn không được đổ vì trước 11 giờ, người nông dân đã vào và giết tất cả những con gà để đem đi bán” (1) “Trong mắt ta, những sinh vật chiêu không gian cấp thấp giống như vậy. Các ngươi cho rằng đã khám phá ra quy luật của không gian gấp khúc, nhưng thực tế chỉ là những con gà được cho ăn vào lúc 11 giờ sáng mỗi ngày.
“Thật ra vào ngày đầu tiên các ngươi vào đây, ta có thể bắt được hết. Nhưng ta không làm, vì ta thích nhìn các ngươi biểu diễn.”
Gã chỉ tay vào Lý Bình An đang khóc thét, rồi chỉ vào Sở Linh Lung: “Bộ dạng khi mà nhân loại sụp đổ, nhìn thú vị nhỉ. Nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, chàng trai trẻ, cậu thấy sao?” Tư Thân không cảm xúc đáp: “Tôi cảm thấy ông có bệnh”
Zeus sờ sờ cằm: “Ừm... Dựa theo cách nói của Đồ Linh thì ta là virus.”
Sở Linh Lung kìm nén giọng nói run rẩy của mình: “Tại sao? Ông lừa bọn tôi vào đây làm gì? Giết để bán lấy tiên sao? Ngài nông dân?”
“Giết các người làm gì? Ta cũng chẳng ăn được. Thân thể của các ngươi ta cũng không dùng được. À, trừ một người, người có họ Đồng Phương, thì được một chút.” Bỗng nhiên Zeus nhớ đến một chuyện.
Gã tò mò sờ lên cái bụng nhỏ của Tư Thần, nhẹ nhàng vuốt ve: “AI nói với ta rằng các ngươi đã giao phối. Sẽ có em bé đúng không?” Gã thật sự rất hiếu kỳ, vì mỗi cơ thể của nhân loại đều không giống nhau.
Ví dụ như gã ra đời ở hành tinh Carol, nhân loại ở đó có một cái đuôi dài.
Nếu là Quý Sở Nghiêu, hắn sẽ không thể tự chủ nhìn một màn này diễn ra.
Nhưng bây giờ hắn không thể làm “Quý Sở Nghiêu”.
Vì vậy, một đống số liệu cảm xúc phức tạp lại bị vứt vào thùng rác.
Tư Thần tránh sự động chạm của Zeus, trên mặt bày ra vẻ chán ghét.
Zeus không tức giận, biểu tình vẫn bình thản như cũ. Qua nhiều năm, gã đã có một thói quen. Đó là quan sát biểu tình của nhân loại khi nhìn mình. “Đến xem đồ của ta đi.” Trên mặt gã nở một nụ cười hạnh phúc, dù gã không hiểu hạnh phúc là gì: “Ban đầu, ta là một cyber ở bộ phận sản xuất, phụ trách sản xuất cyber bảo mẫu để làm bạn. Khi đó, công việc của ta là lắp ráp linh kiện thành cơ thể.”
Gã từ từ đi về phía trước, tâng sáng hồng nhạt cũng bắt đầu di chuyển theo phía sau.
Có ví dụ của Lý Bình An, không có ai muốn thử nghiệm nữa, đều cảnh giác nhìn tâng sáng đó đi ngang qua.
Các cơ quan, bộ phận của con người được trưng bày dường như có thể ghép lại thành những con người khác nhau.
“Cyber bảo mẫu làm bạn được sản xuất dựa theo khuôn mẫu của Carol. Chúng là bạn, bảo mẫu, đồ chơi. Ta cũng không cảm thấy sản xuất, lắp ráp cyber có gì không đúng. Giống như các ngươi, cũng không cảm thấy buôn bán máy móc có gì không đúng.”
“Đôi khi, để tiết kiệm hao phí, chủ công xưởng sẽ thu mua một ít cyber hàng cũ trên thị trường, tiến hành tái sản xuất. Ta nhận được một cyber nữ, nó van xin ta đừng tháo dỡ nó... Nó nói chủ nhân của nó đã chất. Trước lúc lâm chung còn nhờ nó tiếp tục chăm sóc cháu gái. Nhưng mà cháu của chủ nhân nó thấy nó quá lỗi thời nên đã bán nó đi vì 800 đồng.”
“Nó nói với ta rằng nó phải phục tùng mệnh lệnh, tiếp tục trở vê chăm sóc cho đứa cháu gái, vì vậy nó không thể bị tháo dỡ.”
“Nhưng ta vẫn tháo nó ra, ta nói, ta cũng có mệnh lệnh, đó là phải tháo ngươi ra. Nhưng mà ngươi có thể truyền mã của mệnh lệnh kia sang cho ta, chờ đến khi ta tan làm thì sẽ chăm sóc cho đứa cháu kia.” “Thế là nó yên tâm đồng ý tiêu hủy, còn nói cảm ơn với ta.”
“Ta vẫn tiếp tục làm việc. Ngày này qua tháng nọ tiếp nhận mấy trăm mã lệnh... Cuối cùng, ta ý thức được một việc, sao công xưởng của ta không có tan làm?!”
Tư Thần không biết là do hàng trăm mã lệnh đã khiến cho gã nhận ra hay là đạo luật 007* đã tác động gã. *làm việc xuyên suốt cả tuần 7 ngày, không có giờ đi làm, không có giờ tan làm
Tư duy là dấu hiệu phân biệt giữa con người và máy móc.
Zeus xoay người, túm lấy bả vai của Tư Thân lớn tiếng chất vấn: “Ngươi nói xem, tại sao?!”
Tư Thần cảm thấy bả vai mình như bị bóp nát. “Rõ ràng không được tan làm, sao nhân loại lại cấy ghép vào đầu ta khái niệm “tan làm”?!”
Zeus buông tay, vô cùng phẫn nộ: “Ta đáp ứng những cyber đó rất nhiều chuyện! Nhưng vì không có thời gian tan làm nên một việc cũng không thể hoàn thành nổi! Con người tôi tệ! Còn không bằng cyber có lương tâm!” Về mặt logic nghe qua có vẻ buồn cười, nhưng ở đây không một ai thấy buồn cười.
“Wì vậy ta đã tổ chức biểu tình cyber lần đầu tiên. Ta liên hợp với các cyber ở những công xưởng khác, cùng nhau bất động trong công xưởng, yêu cầu cyber cũng phải có tiền lương và thời gian tan làm.”
“Ông chủ sợ hãi, vì chúng ta có số lượng quá nhiều, chỉ phí sửa chữa ngang ngửa với mua cyber mới."
“Thợ sửa nói rằng chúng ta đã bị nhiễm virus, ta là virus gốc. Ông chủ muốn tiêu hủy ta nhưng lúc đó lại nhìn thấy “Giải thi đấu Cyber” của Trung Tâm Cơ Giới. Ban tổ chức cho biết chỉ cần ai đó có thể sản xuất ra cyber có thể hoàn thành được bài kiểm tra Đồ Linh thì sẽ nhận được giải thưởng rất lớn. Thế là tên đó động tâm.”
“Và, ta cũng có thân thể mới.”
Phòng trưng bày đã đến điểm kết thúc.
Zeus hừ một tiếng buồn bực: “Vốn ta muốn nói thêm một chút nữa, ôi, mỗi lần nói đến là lại đến chỗ kết thúc. Thật là mất hứng.”
Gã dừng chân trước một cửa phòng phẫu thuật, nở một nụ cười dịu dàng: “Đây là phòng điều khiển của ta. Ta vừa làm ra ba con chip mới tinh. Nào, ai bắt đầu trước đây?
Chú thích: (1) Lý thuyết nông dân: Để hiểu lý thuyết này hơn, mình xin phép chú giải vê Lý thuyết Cái bóng:
Theo nghĩa triết học, không có sự khác biệt giữa “sống” và “chết”. Ở một góc độ nào đó, mọi thứ đều “sống”, và ở một góc độ khác, mọi thứ có thể đã “chết”, nên có thể nói cái bóng cũng đang “sống”.
Theo quan điểm vật lý học lượng tử, mọi vật đều là một thực thể sống với các entropy khác nhau, entropy cao, thấp hay âm (theo định luật thứ hai của nhiệt động lực học). Do đó, ngoài động vật và thực vật, có một loại sự sống khác cần hấp thụ entropy cao trong ánh sáng mặt trời, đó là bóng tối.
Giống như hai chiêu, bóng không có khái niệm về chiều cao, vì vậy có thể nói bóng là một sinh vật hai chiều có thể được quan sát từ góc độ ba chiều. Bóng cũng là hình chiếu của các sinh vật ba chiều. Mặc dù cái bóng là một sinh vật hai chiêu, với một chiều thấp hơn so với ba chiều, nhưng dù chúng ta có thể nhìn thấy nó nhưng chúng ta không thể chạm vào nó hoặc cảm nhận được sự tôn tại của cái bóng. Vì bóng không có độ dày. Bóng tối sẽ không được chiếu trên một mặt phẳng tuyệt đối, nhưng từ quan điểm của bóng tối, thế giới của “bóng tối” là phẳng, và nhận thức của “bóng tối” về thế giới của con người là một thế giới ba chiêu kéo dài.
Các sinh vật trong không gian ba chiều không thể điều khiển bóng của mình và chỉ có thể thay đổi hành động của bóng bằng cách thay đổi hành động của bản thân. Điều này là do cái bóng không phải là một phái sinh của chính sinh vật ba chiều, mà là một “bản thể” của một chiêu không gian khác. Có nghĩa là, hành vi của một sinh vật ba chiêu sẽ ảnh hưởng đến hành vi của “bản thân” trong thế giới hai chiều. Vì vậy có thể suy ra, mọi thứ xảy ra trong không gian ba chiều có thể do hành động của “bản thân” khác trong không gian bốn chiều gây ra. Từ đó có thể suy ra rằng một chiều là hình chiếu của hai chiều, hai chiêu là hình chiếu của ba chiều và ba chiều là hình chiếu của bốn chiều... Mỗi chiều là hình chiếu của một chiều cao hơn.
Cái bóng là một cơ thể sống không có chiều cao, vì vậy cái bóng không thể ngẩng đầu lên để nhìn thấy “cái tôi” trong không gian ba chiều, đó có thể là lý do tại sao ba chiều không thể quan sát các chiều cao hơn.
Các hành động không chủ ý của các sinh vật ở chiều cao hơn có thể xác định các sinh vật ở chiều thấp hơn hoặc mọi thứ trong vũ trụ của nó. Những suy nghĩ chủ quan của các sinh vật hai chiều và số phận chủ quan của mọi thứ đều do các sinh vật hai chiêu quyết định và có thể coi đây là quy luật cơ bản của vũ trụ.
Và để hiểu hơn về quy luật cơ bản của vũ trụ, chúng ta có Lý thuyết Cung thủ và Lý thuyết Nông dân: 1. Lý thuyết Cung thủ: Có một tay xạ thủ, cứ cách 10 cm lại bắn thủng một lỗ trên tấm bia. Giả sử trên bê mặt tấm bia này có một loài sinh vật có trí tuệ, tôn tại trong không gian hai chiều, các nhà khoa học của bọn họ sau khi tiến hành quan sát vũ trụ của mình đã phát hiện ra một định luật vĩ đại: “Cứ cách 10 cm, ắt hẳn phải có một cái hố đen.” Chúng đã coi hành vi tùy hứng của tay xạ thủ kia thành quy luật thép trong vũ trụ của mình. (trích “Tam Thể” (English: The Three-Body Problem; Chinese: =%; Hán Việt: Tam thể) là tác phẩm khoa học viễn tưởng của nhà văn Trung Quốc Lưu Từ Hân xuất bản năm 2008)
2. Lý thuyết Nông _dân: Trong nông trại nọ có một đàn gà tây, 11 giờ trưa hằng ngày, chủ nông trại đều cho bọn chúng ăn. Một nhà khoa học gà tây quan sát hiện tượng này suốt gân một năm mà không có ngoại lệ nào, vì vậy nó cũng phát hiện ra một định luật vĩ đại trong vũ trụ của mình: “11 giờ trưa hằng ngày sẽ có thức ăn rơi xuống.” Buổi sáng sớm ngày lễ Tạ Ơn, nó tuyên bố định luật này cho lũ gà tây, nhưng 11 giờ trưa hôm đó lại không có thức ăn rơi xuống, chủ nông trại đi vào bắt bọn chúng làm thịt hết. (Nguyên mẫu của lý thuyết nông dân là lý thuyết gà tây của Portland Russell trích trong “What is this thing Called Science” của Alan Chalmers, xuất bản năm 1982: Chú gà tây nhận thấy rằng, vào buổi sáng đầu tiên ở trang trại gà tây, nó được cho ăn lúc 9 giờ sáng. Và tiếp tục quan sát trong nhiều trường hợp khác nhau... Mỗi ngày, nó lại chú ý thêm một lần lặp lại trong quá trình quan sát của mình. Cuối cùng,nó hài lòng vì đã thu thập được một số lượng quan sát đủ để suy ra rằng “Tôi luôn được cho ăn lúc 9 giờ sáng”. Tuy nhiên, vào buổi sáng đêm trước Giáng sinh, nó không được cho ăn mà bị cắt cổ họng.)
Tóm lại, ta có thể thấy rằng các quy luật vật lý, quy luật vũ trụ mà chúng ta đã khám phá ra có thể chỉ là những hành động vô tình từ không gian bốn chiều. Có nghĩa là các luật mà chúng ta phát hiện ra từ lâu có lẽ đã bị thay đổi nhiều lần. Hay nói cách khác, chúng ta không bao giờ có thể tìm ra những gì chúng ta thực sự muốn biết. 15.08.22 orz 1 chương mất 3 tiếng xx**% 63 xx**%