C80
C80C80
Chương 79: Í Tôi có tội ]
Edit: jena
Tư Thần không ra khỏi phòng ngay mà uống một lọ dịch dinh dưỡng rồi tìm kiếm thông tin hữu ích trong phòng. Cậu cũng không trông mong gì nhiều, chủ yếu là hành động theo thói quen.
Phòng không lớn, chỉ có một nơi có thể cất giấu đồ là tủ quần áo kê sát tường.
Khi tay phải đặt lên cửa tủ, động tác của Tư Thần dừng lại.
Theo số liệu phản hồi của con mắt nhân tạo, bên trong có năng lượng dao động. Kim loại ở thế giới này có đặc tính cách ly, chỉ ở những khoảng cách thật gần mới có thể kiểm tra đo lường được năng lượng.
Tư Thần hít sâu một hơi, kéo cửa tủ quân áo, bên tai vang lên tiếng đập cánh của côn trùng.
Bản năng chiến đấu của thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức, Tư Thần phóng lửa ra phía trước.
Lửa lớn chỉ giằng co một giây.
Trong không khí lan tỏa mùi thơm béo ngậy của thịt bò nướng kết hợp với vị sữa.
Tư Thần cúi đầu, côn trùng màu đen rơi rụng đầy đất. Hỏa lực vừa rồi khá lớn, nếu là tiến hóa giả có thể sẽ lâm vào trạng thái suy yếu.
Tư Thần cảm thấy cái đuôi của mình hơi bủn rủn. Cảm giác này không quá mãnh liệt nhưng lại khó mà làm ngơ được.
Phần lớn thời gian cậu không nhớ mình có một cái đuôi, bởi vì nó không phải hàng nguyên gốc.
Nhưng nó vẫn có những cách thức khiến cho Tư Thần phải nhớ tới nó.
Tư Thần phải nhịn xuống xúc động muốn thò tay vào quần xoa xoa.
Trường Sinh Uyên chảy nước miếng: “Mẹ ơi, thơm quá.” Trường Sinh Uyên đã chui vào lại bên trong thân thể của cậu.
Tư Thần nghĩ nghĩ, dùng khăn giấy nhặt những con sâu nướng lên, gói lại bỏ vào balo.
“Khi đói thì ăn một miếng, không thể ăn nhiều.” Cậu sợ Trường Sinh Uyên ăn nhiều quá sẽ không khống chế được cảnh giới.
Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn vui vẻ “chi” một tiếng. Trong tủ quân áo không có quần áo, chỉ có một cái kén. Kén được quấn bằng những sợi tơ trắng, nằm im lìm trong góc, có thể mơ hồ nhìn ra hình hài của một con người.
Bên trong còn có một vỏ đạn rỗng.
Tư Thần nhìn lên mặt cửa tủ, bên trên có máu đen đã khô.
Dựa vào hình dạng tung tóe, có thể thấy người trong tủ đã nổ súng tự sát.
Tư Thần dùng dao rạch một vài sợi tơ. Những sợi tơ này không biết đã dệt được bao nhiêu năm mà lại giống như kẹo bông gòn mềm mại, sau khi bị cắt ra lại trở thành một chất lỏng màu trắng sền sệt hệt nước đường, dây ra trên dao và lòng bàn tay.
Máu thịt của người bên trong đã bị gặm nuốt sạch sẽ. Bộ xương của người nọ vẫn còn cầm súng, tay còn lại thì ôm một quyển sách.
Tư Thần cắt kén, lấy quyển sách ra.
“Có chút may mắn.”
Cậu không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.
Phòng ốc của khu dân cư này đếm sơ qua có tới mấy ngàn cái, vậy mà cậu lại vào đúng căn phòng này.
Cuốn sách tên là “Quy định của nhân viên Chế Tạo Hỗn Độn”, bề mặt có nhãn hiệu của “Chế Tạo Hỗn Độn. Quyển sách rất mỏng, chữ bên trong là chữ in.
1. Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, xin hãy chắc chắn thực nghiệm thể đã được thu dụng thành công.
2. Luôn mang theo thẻ nhân viên, không đến muộn hoặc vê muộn.
3. Vì tương lai của nhân loại, luôn đề cao đức hy sinh. Nhưng điều 3 lại bị gạch xóa, có người dùng bút viết vài chữ hỗn loạn: Í Tôi có tội ] .
Tư Thần lật sang trang thứ hai, là bản đồ của phòng thí nghiệm.
Cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn chỉ có một tầng. Bên ngoài là khu công nghiệp, tiếp theo là khu cách ly, ở vị trí trong cùng là các phòng thí nghiệm đánh số từ 1 đến 13. Ngoài hai trang này, những trang còn lại đều là bút ký. Tư Thần kiên nhẫn đọc. Nội dung ở mỗi trang khá ít, đều là những ghi chép số liệu thực nghiệm, đôi khi ngẫu nhiên cậu có thể hiểu được vài chữ, và chỉ vài chữ đó lại khiến người khác không khỏi kinh hãi.
“Chúng tôi đã cấy vào dạ dày của số 5...
“Số 5 quá nóng nảy. Tôi biết, vì nó rất đau.”
“Tiến sĩ nói rằng số 5 có thể tự tử, may mắn là chúng tôi đã đông lạnh gen của số 5, số 5 mới được tạo ra phát triển rất tốt.”
Nếu không phải đã biết số 5 là người, Tư Thân cảm thấy đám người này đang nói tới củ cải trắng đang mọc mầm trong đất.
Tư Thần dùng dao cắt hai trang đầu bỏ vào túi.
Cậu cất phần còn lại của quyển sách vào balo, sau đó ra khỏi phòng. Ngoài cửa nồng nặc mùi máu tươi tanh tưởi. Trên hành lang có vết máu kéo dài, nhưng không nhìn thấy thi thể. Tư Thần tháo thẻ dự thi xuống, cài lên cổ áo.
Bên ngoài truyên đến một giọng nói thông báo: “Xin chào các bạn thí sinh, tôi là Lâm Giai Lệ. Xin thông báo, các bạn hãy đến tập trung ở phòng dân cư số 3. Chúng ta là đối thủ, nhưng khi đối mặt với sinh vật chiều cao thì vẫn là chiến hữu của nhau. Ở đây, sinh tồn là chuyện quan trọng nhất. Tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến lên, vượt qua khó khăn...”
Thông báo lặp lại ba lần.
Tư Thần có thói quen đi một mình, nhưng cậu cảm thấy lời của Lâm Giai Lệ khá có lý.
Phòng dân ở đây cách nhau không xa. Tư Thần không đến phòng số 3 ngay mà rà soát thêm vài căn phòng khác để tìm thêm tư liệu.
Đáng tiếc, phòng nào cũng sạch sẽ lạ thường, giống như là chưa từng có ai vào Ở.
Khi cậu đến phòng số 3, ở đó đã có hai người.
Lâm Giai Lệ và Trần Chấp Chu.
Tư Thần đã xem video chiến đấu của họ.
Lâm Giai Lệ là tiến hóa giả cơ giới, cấp Năm, sở trường là dùng cung cơ khí, cây cung của cô tên là “Klein Blue”, không có dây cung hay mũi tên. Đây là sản vật của chiều không gian cấp cao, khi sử dụng chỉ cần cung cấp năng lượng từ nguồn năng lượng trung tâm.
Trân Chấp Chu là thiếu gia của chủ tịch công ty nhà mình. Cậu ta là tiến hóa sinh vật, cấp Bốn, dung hợp với Điểu Xà Thần, đã mọc được bốn cái đầu, hạn mức tối đa là chín cái đầu.
Hai người có quen biết, nhưng không thân, câu được câu không nói chuyện, luôn duy trì phép lịch sự bình thường.
Khi thấy Tư Thần, Lâm Giai Lệ tươi cười: “Tư Thần, tôi biết cậu. Cậu có số báo danh là 13”
Tư Thần tỏ vẻ mình bị hiểu lầm.
Lâm Giai Lệ nói: “Cậu không cần khẩn trương, tôi không có ác ý gì cả. Tôi chỉ nhớ đến thầy Tống Bạch thôi. Cha thầy có 17 người con, trùng hợp là thầy ấy là đứa con thứ 13”
Trân Chấp Chu bổ sung: “Cha thầy ấy trực tiếp sinh ra thây. Mẹ tôi có nói là lúc đó ngài Tống bụng mang dạ chửa, không dám ra ngoài gặp người khác. Thế nhưng đến khi mất vẫn chưa từng đề cập đến cha hay mẹ của thây Tống Bạch là ai.”
Bạch Đế năm nay 191 tuổi. Khi đó, cao duy xâm lấn đã bắt đầu được nửa thế kỉ.
Tư Thần bỗng nhiên nghe được bí mật của gia tộc lớn, cảm giác người nhà họ Tống có vẻ chịu chơi.
Tư Thần tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, trên mặt bày tỏ sự †ò mò vô hạn: “Thật ra tôi cũng hơi thắc mắc. Các cậu đều là người thừa kế của gia tộc lớn, sao lại còn chạy đến đây thi cử làm học trò của thây Tống?”
Tuy vấn đề này hơi ngây thơ, nhưng nụ cười của cậu đã trực tiếp lấy được lòng của Lâm Giai Lệ.
Lâm Giai Lệ muốn bóp bóp mặt của Tư Thần, nhưng lại sợ sau khi ra khỏi đây Quý Sở Nghiêu sẽ liều mạng với mình, đành phải nhẫn nại trả lời: “Vì thây ấy là Bạch Đế chứ sao. Tôi cũng không rõ vì sao nhưng cha tôi sùng bái thây ấy lắm. Rõ ràng là tội phạm truy nã của liên minh, trên bảng truy nã vẫn còn tên của thầy ấy kìa, đó, tôi không thể hiểu được.”
“Lệnh truy nã chỉ là để dò xét thái độ của các gia tộc lớn thôi. Họ đánh không lại Bạch Đế nên chỉ có thể... nịnh.” Trân Chấp Chu bổ sung: “Là do mấy gia tộc lớn đưa ra lệnh truy nã, nhưng họ đánh không lại. Nhiêu năm trước có người khích tướng Quý Tư Thành nhưng ngài Quý trực tiếp cáo bệnh từ chức, về nhà dưỡng lão.”
Ba người đợi nửa ngày, thông báo cũng đã lặp lại nhiều lân nhưng vẫn không có ai đến.
Lâm Giai Lệ bất đắc dĩ thu hồi loa: “Xem ra ở gần đây chỉ có ba chúng ta.”
Khoa Học Thành Phụ rất lớn, có thể tụ họp được ba người đã là không tôi. Tầm mắt của Lâm Giai Lệ đảo qua mặt hai người còn lại, chậm rãi nói: “Chúng ta thẳng thắn với nhau một chút nhé? Số báo danh của tôi là 5. Có tất cả 4 câu hỏi, cộng thêm 1 câu hỏi phụ. Tôi cảm thấy đề thi này vô cùng quái dị, như đang hướng tới thứ gì đó.”
“Số 9, tương tự, câu hỏi số 1 lại liên quan đến Con của Thần số 9”
Tư Thần nghĩ nghĩ: “Tôi là số 13. Câu hỏi thứ hai hỏi phòng số 13 có gì”
Những người khác hẳn cũng có số phòng trong câu hỏi tương ứng với số báo danh của mình.
Lâm Giai Lệ thở dài nhẹ nhõm: “Câu hỏi phụ của tôi là thu thập xác Con của Thần nhưng chưa nói số mấy, cho nên đề của chúng ta cũng không khác biệt nhau lắm?” Trân Chấp Chu: “Tôi cảm thấy thầy Tống cũng sẽ không đẩy chúng ta đến mức chết đâu. Hẳn là thây đang ở đâu đó giám thị.. Như vậy bây giờ chúng ta có phải đang làm rối loạn kỷ cương trong phòng thi không?”
“Chắc là không, đáp án đâu có liên quan tới nhau để sao chép đâu."
Tư Thần nói vậy thì hai người kia cũng đồng loạt nhất trí. Tư Thần lấy tờ giấy quy định của nhân viên ra: “Tôi vô tình tìm thấy thứ này, nhìn thử xem”
Đương nhiên, cậu chỉ lấy ra hai tờ đầu tiên.
Tư Thần đã cố tình vò nát hai tờ giấy để trông chúng cũ kỹ hơn.
Hai người xem xong thì trả lại cho cậu.
“Thật ra tôi có chuyện chưa nói. Vị trí sau khi truyền tống khá xa, vào tối hôm qua, lúc 00:00 tôi vẫn chưa thể vào được một phòng kín." Trân Chấp Chu do dự một lát, tháo găng tay đen ra: “Sương đen dâng lên từ mặt đất, có thứ gì trong đám sương đó liên tục truy đuổi tôi. Tôi không dám quay đầy lại. Thẻ dự thi trên cổ áo luôn phát sáng. Tôi tính dùng thẻ dự thi chiếu vào con quái vật nhưng khi vừa nâng tay lên, sương đen đã bao phủ lấy tay tôi.”
Khi nhìn thấy cánh tay của đối phương, Tư Thần trợn mắt.
Bàn tay của Trân Chấp Chu có bảy ngón, hai ngón tay vừa mọc ra hiển nhiên không thuộc về nhân loại mà giống như hai cái xúc tu.
Toàn bộ bàn tay của Trần Chấp Chu đã biến thành màu đen giống như bị trụng sôi trong chảo dầu, làn da mưng mủ sưng phồng, nước mủ bên trong căng đầy trong suốt.
Trân Chấp Chu cười khổ: “Sau đó tôi nhanh chóng tìm phòng nấp vào. Tôi đặt thẻ dự thi lên cửa, nó lại tự động xuất hiện ở bên ngoài cánh cửa. Tối hôm qua tôi đã thử kiểm tra máu và cắt đi hai ngón tay này nhưng chúng vẫn mọc lại như cũ.” Lâm Giai Lệ lẩm bẩm: “Xem ra vào ban đêm, ở bên ngoài có nguy hiểm, nhưng không nhất định phải tử vong. Chẳng trách thầy lại dặn không được làm mất thẻ dự thi... Có lẽ chuyện này sẽ giúp chúng ta trả lời cho câu hỏi số 3.”
[ Câu hỏi số 3: Sau khi trời tối, sẽ có gì phát sinh sau hình phạt treo cổ? } Lời của cô cũng là suy nghĩ của Tư Thần. Nhưng Tư Thần còn có một băn khoăn khác, đó là thẻ dự thi của bọn họ nhìn qua rất cũ, trông như là đã sử dụng rất nhiều năm. So sánh với đèn dầu thì thẻ dự thi này dường như đã dùng đến mức cạn kiệt. Tư Thần đề nghị: “Nếu chúng ta có ba người, tôi kiến nghị buổi tối hãy chờ cùng nhau trong một phòng, dùng một thẻ dự thi để thử nghiệm. Trình tự có thể rút thăm quyết định, như vậy có thể hạn chế được nhiều nguy hiểm”
Với mỗi căn phòng 2 mét vuông thì chứa được ba người đã là cực hạn.
Đôi mắt của Trân Chấp Chu lóe sáng.
Cậu thừa nhận, trong nhiều thời điểm, con người sẽ có những lúc rất tỉ tiện.
Sau khi biết được sự hữu dụng của thẻ dự thi, bây giờ cậu rất muốn cướp đoạt thẻ dự thi của những thí sinh khác.
Nhưng Trân Chấp Chu nhịn xuống, vì hành vi này quá thiếu đạo đức. Tuy để sống, cậu cũng không ngại làm ra vài chuyện thiếu đạo đức.
Nhưng bây giờ nguy hiểm vẫn chưa thực sự bắt đầu, cũng chưa đến thời điểm.
Khi cậu đang nghĩ như vậy, Tư Thần và Lâm Giai Lệ cũng nghĩ tương tự.
Hành động không thể lý giải được tâm địa con người, nhưng nói về tâm địa con người thì trên đời này không ai là hoàn hảo.
“Cũng được. Nhưng tôi lo lắng rằng ba người ở cùng nhau sẽ hấp dẫn nhiều quái vật đến hơn.”
“Trân Chấp Chu nói rằng cậu ấy đặt thẻ dự thi lên cửa khi ở trong phòng, chứng tỏ không nhất thiết phải đặt thẻ từ bên ngoài. Nếu một thẻ không thể cầm cự nổi thì lại đặt thêm một thẻ nữa.” “Tuy có hơi nguy hiểm nhưng tôi đồng ý.”
Nói chuyện với người thông minh rất thích, không cần tốn nhiều nước bọt giải thích, cũng không cân đe dọa hay dụ dỗ.
Ai cúng sẽ lựa chọn phương án có hiệu quả tối ưu nhất. Lâm Giai Lệ giải quyết dứt khoát: “Trước tiên chúng ta đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn đi. Thuận tiện thì nhìn thử trên đường đi có nhặt được thi thể của nhân viên nghiên cứu nào hay không.”
Trong quy định của nhân viên có ghi rằng muốn vào trong cần có thẻ nhân viên.
“Được.”
“Đồng ý" “Tôi có thói quen chiến đấu sống còn trong không gian gấp khúc. Lần đầu tiên đồng tâm hiệp lực thế này thì...” Trân Chấp Chu cố ý tìm một từ dể diễn tả: “Khá tốt.” Ai cũng nở một nụ cười giả tạo vô hình. Nhờ kỹ thuật diễn cao siêu của mình, nụ cười của Tư Thần chân thành và vô hại nhất. 20.08.22
xx**% 80 xx**%