Cøi1
Cøi1Cøi1
Chương 80: Chế Tạo Hỗn Độn (2)
Edit: jena
Trước là tiểu nhân, sau là quân tử. Trong một mối quan hệ hợp tác thì thái độ như vậy có thể giúp họ tránh được rất nhiều phiền toái.
Ba người bốc thăm xong thì lên đường.
Để phòng ngừa khoa học kỹ thuật làm rối loạn kỉ cương, nhiều người luôn sử dụng cách thức bốc thăm truyền thống.
Lâm Giai Lệ ngắt vài cái lá cây dưới đất rôi xé nhỏ, độ dài ngắn ứng với số thứ tự. Kết quả cuối cùng, Lâm Giai Lệ thứ nhất, Tư Thần thứ hai, Trân Chấp Chu thứ ba.
Không có ai dị nghị gì.
Dựa theo bản đồ, từ vòng ngoài của khu vực sinh hoạt của Khoa Học Thành Phụ đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn cần phải đi 40km.
Đi bộ có hiệu suất quá thấp. Lâm Giai Lệ có hệ thống động lực phụ trợ, có thể trực tiếp bay lên cao. Nhưng ở đây không có trạm nạp điện, cô chỉ mang theo một cục sạc nên không dám lãng phí năng lượng vì một chuyện nhỏ như di chuyển.
Cô mở hệ thống rà quét: “Cách đây 300 mét có xe. Đầu tiên chúng ta lái xe. Tôi nghĩ chúng ta không nên đến khu vực thí nghiệm trước mà nên nhân lúc còn sáng, hãy lục soát ở khu vực dân cư này có thẻ nhân viên hay không, sau đó có thể tìm thêm những người khác.” Hai chiếc motor lẻ loi đạu ở ven đường.
Bên cạnh là một kiến trúc nhỏ tách biệt với dãy nhà còn lại, có đề bảng “Nhà ăn số 2”.
Cửa nhà ăn cũng được làm bằng kim loại cứng, không có cửa sổ, kín mít không kẽ hở, giống như một cục sắt. Khi tới gân nhà ăn, Tư Thân liên thấy đói.
Trong không khí có một mùi hương như có như không, là mùi thơm của thịt ba chỉ nướng.
Thậm chí Tư Thần còn có thể tưởng tượng ra lớp mỡ vàng bóng óng ánh chảy ra và âm thanh xèo xòe trên đĩa than.
Nhưng hai người này hình như không phát hiện ra điều gì khác thường. Cậu nhìn chằm chằm vào nhà ăn hai giây, sau đó thu hồi tầm mắt.
Cậu không thích cành mẹ đẻ cành con*.
*172⁄9#: gây thêm rắc rối, gây thêm phiền toái
Lâm Giai Lệ kiểm tra xong, giọng nói đầy hưng phấn: “Xe vẫn còn dùng được. Xăng vẫn còn tới nửa bình, có thể chạy được khoảng 70, 80km nữa.”
Vấn đề duy nhất là chỉ có hai chiếc xe.
Cũng may không có thảm kịch ba người tranh giành nhau hai chiếc xe vì Trân Chấp Chu đã chủ động rời khỏi cuộc chiến: “Hai người chọn đi, tôi muốn đi ngủ, tôi ngồi trên xe của Tư Thân.”
“Sao lại ngồi trên xe cậu ấy mà không phải xe tôi?” Trân Chấp Chu chậm chạp đáp: “Tôi sợ ngồi trên xe cậu lắm. Tỉnh ngủ lại phát hiện mình bị vứt giữa đường.” Lâm Giai Lệ tức giận: “Tôi con mẹ nó không phải loại người như vậy!”
Cô lấy loa khuếch đại âm thanh móc lên một chiếc xe. Loa phát ra âm thanh của Lâm Giai Lệ: “Xin chào các bạn thí sinh, tôi là Lâm Giai Lệ...
Giống với thông báo lúc trước Tư Thần nghe được.
Vì xuất thân có hạn, Tư Thần chưa đi được nhiều loại xe, được biệt là motor.
Nhưng mà chỉ cân biết thăng bằng, biết chân ga và phanh nằm ở đâu hẳn là sẽ không dễ dàng bị té ngã.
Hai chiếc motor này đều dành cho nữ, hình dáng nhỏ nhắn và tinh tế. Lâm Giai Lệ lái thì vừa vặn, Tư Thần ngồi một mình thì cũng ổn, nhưng có thêm Trân Chấp Chu thì lại chật.
Trân Chấp Chu vòng tay qua eo Tư Thần, đầu tựa lên lưng cậu.
“Người của cậu...” Trần Chấp Chu thiu thiu ngủ nói: “So với người bình thường thì ấm hơn nhiều, thích quá.” Người bình thường này là chỉ những tiến hóa giả khác. Lâm Giai Lệ quay đầu liếc mắt: “Đừng có nói như vậy, làm tôi cũng muốn ôm.”
Tư thân chỉ ngại ngùng cười cười.
Thật ra cậu không có thói quen thân cận với người lạ như thế này, nhưng trên người Trần Chấp Chu có vị xúc xích nướng rất là thơm.
Với lại cũng không thể vứt cậu ta xuống đất được. Cậu nhắc nhở: “Ngôi cho chắc.”
Nói xong, Tư Thần đạp chân ga.
Trong nháy mắt, motor phóng đi như thần long vẫy đuôi, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngả nghiêng ngả ngửa trên đường. Trân Chấp Chu đang định ngủ, bị sự xóc nảy và lắc lư này buộc phải mở mắt: “Tư Thần này, muốn ép tôi đi xe của Lâm Giai Lệ thì cậu cứ nói thẳng, hoặc là cậu có bất mãn gì với công ty nhà tôi thì cũng nói thẳng.”
Tư Thần xấu hổ ho khan một tiếng: “Lần đầu tiên tôi lái motor, có chút không quen.”
Năng lực học tập của cậu rất tốt, chỉ cân chạy thêm 2, 3km là đã lái ngon lành, Trần Chấp Chu đã say giấc nồng sau lưng.
Sau khi được tu sửa, các tòa nhà dân cư ở Khoa Học Thành Phụ đều giống nhau như đúc, đường đi cũng như vậy.
Nếu không phải có bản đồ đánh dấu bọn họ đang đến gần cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn thì Tư Thần cảm thấy như đang đi trong một vòng tuần hoàn vô hạn.
“Khi những nhân viên nghiên cứu tan làm thì làm sao tìm được nhà của mình?” Lâm Giai Lệ nhíu mày hỏi.
Tư Thần nhìn sang dãy nhà bên cạnh: “Cô thấy không, càng đi thì khoảng cách giữa các cửa ngày càng xa, chứng tỏ diện tích trong phòng cũng lớn hơn.”
Lâm Giai Lệ thuận miệng đáp: “Cũng bình thường thôi, càng vào trung tâm là khu vực nghiên cứu trọng yếu, tất nhiên đãi ngộ cũng phải tốt hơn.”
Tư Thần lắc đầu: “Khi tôi ở Vùng Thiên tai, ở đó nhà ở rộng rãi hơn trong Khu An toàn nhiều, nhưng ai cũng muốn vào trong Khu An toàn. Dù ở trong Khu An toàn chỉ sống như đám kiến hôi nhỏ xíu nhưng ít nhất có được một cái chết tốt đẹp hơn ở bên ngoài."
Lâm Giai Lệ ngẩn ngơ.
Cô hiểu ngụ ý của Tư Thần: “Ý cậu là... Ở bên ngoài mới là nghiên cứu viên của khu vực trung tâm, còn bên trong này chỉ là những nhân viên bình thường?”
“Đúng vậy. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Tư Thần chậm rãi nói: “Tôi đê nghị như vây, nếu muốn tìm thẻ nhân viên, tốt nhất nên tìm ở vòng ngoài. Nếu không yên tâm thì có thể tìm tiếp ở vòng trong.”
Nếu Tư Thần đoán không sai thì trong quyển sách ghi chép cậu nhặt được, “số 5” chính là Con của Thần số 5. Quyển sách đó khẳng định không phải là đồ vật mà nhân viên nghiên cứu bình thường có thể tiếp xúc. Lâm Giai Lệ: “Tôi chưa từng ở ngoài Vùng Thiên tai, tôi ở biệt thự trong Khu An toàn. Nhưng tôi hiểu lời cậu nói. Nếu thực nghiệm thể có vấn đề, tai họa ập xuống thì người đầu tiên hứng chịu chính là khu dân cư ở gần khu vực thí nghiệm.”
“Hơn nữa, tôi rà quét thấy có vũ khí.”
Lâm Giai Lệ chỉ vào những mái nhà: “Ở đó có một khoang năng lượng, những bây giờ đã rỗng. Ống pháo nhắm thẳng vào khu vực thí nghiệm.”
Loa của Lâm Giai Lệ vẫn tiếp tục phát thông báo, nhưng dọc đường đi họ vẫn không gặp thêm một ai.
“Vòng lại đi, tôi không tin chúng ta không tìm thấy ai." Tư Thần không phản đối.
Đi mãi ở một nơi không có gì biến hóa thật ra khá nhàm chán. Nhưng chỉ cần không đối mặt với nguy hiểm, Tư Thần nguyện ý chấp nhận sự nhàm chán này.
Nhưng khi cảm giác đói khát vừa tiêu tán bớt lại lập tức trỗi dậy, Tư Thần biến sắc, kêu lên: “Dừng xel”
Con đường trước mặt truyền đến mùi đồ ăn cực kỳ nồng.
Lâm Giai Lệ phanh gấp lại, thiếu chút nữa té ngã: “Làm sao vậy?”
Đây là một ngã tư, con đường trước mặt nối liền với con đường mà họ đang đi, nhìn qua không có điểm gì khác biệt.
Trân Chấp Chu vẫn ôm Tư Thần ngủ, vòng tay hơi siết lại, cơ bắp trên tay lại căng chặt.
Nhiệt độ của cậu ta rất thấp, giống như đã ngủ đông. Tư Thần lay đối phương: “Khoan hãng ngủ.”
Trân Chấp Chu lim dim mắt: “Sao vậy?”
Tư Thần xuống xe, nhặt một cục đá ven đường, dùng sức ném đi.
Cục đá rơi xuống mặt đất, nhưng không có động tĩnh gì. Tư Thần suy nghĩ một lát, sau đó lấy mấy con sâu bị mình nướng chín ra cột vào một cục đá khác, tiếp tục ném đi.
Lần này, trên mặt đất lại biến hóa rõ rệt. Một vật thể đỏ với những thớ thịt rung rung trôi lên bao bọc lấy cục đá, im lặng kéo cục đá xuống.
Con đường lại khôi phục như cũ, nhưng bên tai Tư Thần là tiếng hít thở của một con cự thú. Nếu không phải hai cục đá trên mặt đất thiếu đi một cục, dường như mọi thứ chỉ là ảo giác.
Lâm Giai Lệ trợn to mắt: “Sao lại như vậy? Máy rà quét của tôi không hoạt động ư?!”
Cô quá ỷ lại khoa học kỹ thuật.
Trong mắt cô, những thứ yếu ớt là những thứ không đáng tin cậy.
Trân Chấp Chu hơi há miệng, sau đó ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ khiến cậu xem nhẹ cơn đau trên cánh tay. Trân Chấp Chu hơi kéo ống tay áo, nhìn thoáng qua. Phần da màu đen trên bàn tay đã lan đến khuỷu tay. Bàn tay lại mọc ra thêm một cục thịt mới, giống như bệnh ung thư ngoài da. Với tốc độ này, chỉ cần 14 ngày, cả người cậu sẽ hoàn toàn hóa đen gớm ghiếc.
“Trạng thái hiện tại của tôi không thích hợp.” Trần Chấp Chu bình tĩnh nói: “Ngày thường tôi cũng buồn ngủ, nhưng không có dễ dàng như hôm nay. Tôi nghỉ ngờ vì hôm qua tôi đã bị thứ gì đó cắn, và bị sương đen ảnh hưởng. Nhưng năng lực cảnh giác của tôi rất mạnh, nếu gặp nguy hiểm, bản năng thân thể sẽ tự động tỉnh giấc... Từ nhỏ tôi đã được huấn luyện, đã hình thành phản xạ có điều kiện, không cần lo lắng.”
Trân Chấp Chu nhìn Tư Thần: “Dọc đường còn sẽ gây phiên phức cho cậu, nếu vẫn tiếp tục như thế này thì còn đỡ, nhưng tôi lo rằng trạng thái ngủ đông của tôi sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Đợi lát nữa chúng ta lập một hợp đồng, tôi thuê cậu làm tài xế của tôi.”
“Tình huống liên quan đến tính mạng, cậu có thể mặc kệ tôi. Sau khi ra khỏi đây cứ đưa hợp đồng cho gia đình tôi, nhà họ Trân sẽ không gây phiền toái cho cậu. Và nếu an toàn thoát ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ trả công thật xứng đáng."
Lời nói của Trân Chấp Chu rất lịch sự, lễ phép, cũng đã tính toán đến khả năng từ chối nhỏ nhất của Tư Thần. Sở dĩ chọn Tư Thần mà không phải Lâm Giai Lệ vì nếu bị nhà họ Trân uy hiếp, Lâm Giai Lệ căn bản không bị ảnh hưởng.
Nếu cô đã có ý muốn giết chết Trần Chấp Chu thì nhà họ Trần cũng không thể tính sổ. Ai cũng nhận thức được rằng hai bên không thể vì một người thừa kế mà khiến cả hai gia tộc trở mặt với nhau.
Trân Chấp Chu: “Tôi sẽ đưa ra một mức giá công bằng... Thật ra tôi thấy rằng dù tôi không nói, cậu cũng sẽ không tùy tiện ném tôi xuống đường, nhưng ký hợp đồng vẫn giúp chúng ta yên tâm tin tưởng nhau hơn.”
Tư Thần không cự tuyệt: “Được.” Dù sao với bộ dáng ăn vạ của Trần Chấp Chu, cậu có thể kiếm lời một chút cũng không tệ.
Trân Chấp Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục dựa lên lưng Tư Thần: “Cảm ơn cậu. Nếu cậu không đậu đại học Bạch Đế, tôi lại xin công ty cho cậu nghỉ làm ba năm để thi thạc sĩ”
Nói xong liên nhắm mắt ngủ.
Tư Thần cảm thấy thi thạc sĩ ba năm thì rất đen đủi.
Đây là khinh thường ai vậy?
Lâm Giai Lệ dùng đầu lưỡi chọc chọc quai hàm.
Cô hơi đói. Cũng không quá dói, vì trước khi xuất phát cô đã uống một lọ dịch dinh dưỡng.
Dịch dinh dưỡng của cô không phải loại bình thường lưu thông trên thị trường mà là cô tự mình điều chế trong phòng thí nghiệm ở nhà.
Lâm Giai Lệ đã uống từ nhỏ đến lớn, rất rõ ràng, một lọ như vậy có thể giúp cô chống đỡ đến 24 giờ.
Nhưng bây giờ chỉ mới có 4 tiếng trôi qua, cô đã đói bụng.
Chuyện này khiến cô không khỏi nhớ đến câu hỏi số 1 trong đề thi của mình.
-Con của Thần số 5 thích ăn gì nhất?
Lâm Giai Lệ áp chế bất an trong lòng: “Tư Thần, cậu dẫn đường đi.
Mặc kệ Tư Thần dùng cách nào phát hiện ra nguy hiểm, ít nhất, nó vẫn nhanh nhạy hơn so với máy quét của cô. Cô nhìn sang Trân Chấp Chu, đè thấp thanh âm: “Ngoài điều kiện của cậu ta, tôi có thể giúp cậu có 10 năm thi tiến sĩ, cũng sẽ không gây phiền toái cho cậu. Nếu cậu muốn có hợp đồng, chi bằng ký hợp đồng với tôi." Trân Chấp Chu đang nhắm mắt ngủ liên thè cái lưỡi rắn: “Tôi nghe thấy đấy." 20.08.22
xx**% 81 *xx**