Cao Thủ Tu Chân

Chương 316



Một lúc sau, con ngươi mắt của Tiêu Ngọc Hoàng khẽ chuyển động rồi gật đầu.
“Tôi vốn cho rằng, sau khi ấn dật
hơn mười năm ở chốn này, đợi luyện được thần công thì sẽ xuống núi quyết đấu lại với Diệp Vân Long nhưng thật không ngờ, lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Thiên!”
Tiêu Ngọc Hoàng vừa dứt lời thì siết tay lại, những đám mây trên đầu ông ta chuyển động, bắt đầu cuộn lại, sau cùng hình thành một vòng xoáy mà mắt thường cũng nhìn thấy.
Trần Sư Hành nhìn thấy mà vô cùng kinh ngạc, con người có thể có được sức mạnh như vậy sao?
Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng quặp thành vuốt rồi giật mạnh về phía sau, vòng xoáy kia bắt đầu vặn vẹo rồi biến thành một tấm mạng khổng lồ bao trùm lên cả trời đất, bao trọn cả đỉnh Ngọc Hoàng.

Sau đó nó bắt đầu co rút lại.

Hơn mười con chim không biết sự tình gì vô tình bay qua liền bị những vân mây của mạng mây khổng lồ kia chém thành hai mảnh.
“Đây”.
Trần Sư Hành khó lòng tưởng tượng ra, nếu có kẻ nào bị mạng mây này vây lấy thì đúng là có chạy đằng trời cũng không thoát.
Đến khi mạng mây kia co rút lại tới cực độ, Tiêu Ngọc Hoàng mới buông tay xuống.

Biển mây ban nãy phút chốc biến mất, chỉ còn lại những đám mây trắng đang phiêu dạt cứ như thể chưa từng có thứ gì xuất hiện vậy.
Sức mạnh này đúng là chẳng khác nào quỷ thần!
“Sư Hành, ở lại đây tĩnh dưỡng hai tuần rồi theo sư phụ xuống núi!”
Tiêu Ngọc Hoàng đứng chắp tay nhìn về hướng Xuyên Bắc.

Trần Sư Hành biết, người đứng đầu võ thuật Hoa Hạ đã quyết định xuất sơn!
Những ngày tháng Diệp Thiên sống ở thung lũng hoa vô cùng nhàn nhã, thỉnh thoảng cậu lại chuyện trò vài câu với Cát Khắc Tú Uyển.

Sáng sớm hai ngày hôm sau, tiếng vỗ tay hoan hô và reo hò vọng ra từ phòng nghiên cứu Tẩy TuýĐan.
“Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”
Một đám những nhà khoa học giỏi nhất đến từ khắp nơi trên Hoa Hạ như thể một đám trẻ con ôm chầm lấy nhau, trên gương mặt đầy nước mắt vui mừng và hạnh phúc.
Dường như sau nửa tháng không được ngủ nghỉ, cuối cùng họ cũng được báo đáp xứng đáng.


Tấy Tuý Đan chính thức được ra đời.
Diệp Thiên ngồi ở góc sân, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Ngô Quảng Phú.
“Hai ngày nay, anh thông báo với mấy người Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình bảo bọn họ tuyên truyền cho công ty càng rỉnh rang càng tốt.

Hai ngày sau, tôi muốn tất cả những người có máu mặt ở tỉnh Xuyên tụ hết về Lư thành!”
“Tên công ty tôi đã nghĩ ra rồi, gọi là ‘Lăng Thiên’!”
Ngô Quảng Phú vâng lệnh đi ngay, Diệp Thiên nắm bàn tay lại, mắt loé lên tia sáng.

Kế hoạch tàu mẹ của cậu cuối cùng cũng sắp tiến hành được rồi.
Buổi chiều hôm đó, Ngô Quảng Phú sắp xếp người đưa Diệp Thiên về Lư thành.

Khi đến cửa Thiên Đường Vạn Giang thì trời đã tối, Diệp Thiên vừa bước
từ cửa vào thì một cô gái xinh đẹp diễm lệ đã đứng trước mặt cậu.
Cậu hơi sững lại, Tiếu Văn Nguyệt một tuần không gặp đang nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.

Còn bên cạnh cô ta là sở Thần Quang đang vô cùng vui mừng.

Diệp Thiên để ý thấy trên bàn tay hai người đang đeo nhẫn cặp.
Sở Thần Quang gật đầu mỉm cười với Diệp Thiên, gương mặt hiện ra vẻ khiêu khích và đắc thắng.

Mấy ngày trước, Tiếu Văn Nguyệt đã đáp lại tình cảm của cậu ta.

Hiện giờ hai người đã xác lập quan hệ, trở thành bạn trai bạn gái.
Mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vẫn né tránh những va chạm thể xác, thậm chí đến cả nắm tay cũng không nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy phấn khích rồi.

Nếu đã thiết lập quan hệ, Tiếu Văn Nguyệt đã thuộc về cậu ta rồi thì
còn chạy sao được?
Mặc dù Tiêú Văn Nguyệt có chút tình cảm đặc biệt với Diệp Thiên nhưng đó đều đã là chuyện quá khứ.

Tối nay, bố mẹ hai bên gia đình họ sẽ gặp mặt nói chuyện.
“Lâu lắm không gặp!”


Bình Luận (0)
Comment