Cao Thủ Tu Chân

Chương 317



Gặp lại Diệp Thiên, Tiêú Văn Nguyệt vô cùng bối rối, không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu.
“ừm!”
Diệp Thiên gật đầu, kết cục này cậu sớm đã liệu trước rồi.

Hơn nữa kết cục này cũng là do chính cậu tạo nên.
Cậu đang định đi lướt qua Tiếu Văn Nguyệt thì Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tại sao anh không đi
học?”

Kể từ ngày Diệp Thiên rời khỏi trường thì chưa từng xuất hiện lại ở đó, đồ đạc cũng dọn hết sạch.
Diệp Thiên thành tích rất tốt, thi tháng được 749 điểm.

Lúc thi đại học, mặc dù phong độ có thất thường vẫn thừa sức vào được một trường đại học trọng điểm, tiền đồ rộng mở.
Nhưng đúng lúc này Diệp Thiên lại rời khỏi trường, không đi học nữa.

Hơn nữa theo nguồn tin thân cận, cậu còn không định thi đại học.

Điều đó khiến Tiếu Văn Nguyệt thực sự không thể hiểu nổi.
“Cảm thấy không cần thiết!”
Diệp Thiên lắc đầu, cậu đã được đặc cách tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô nên có đi học tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian._________________________________
Tiếu Văn Nguyệt cau mày lại nghĩ về chuyện của Diệp Thiên.

Cậu giờ lại làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, xem ra Diệp Thiên đã bị cái lợi trước mắt làm mờ mắt nên từ bỏ con đường học hành, muốn đi theo con đường chém giết.
Nghĩ đến đây, Tiếu Văn Nguyệt thầm thớ dài, những lời tiếp theo chẳng nói ra được nữa.
“Mẹ tôi nói, nếu gặp anh thì gọi anh tới nhà, vừa hay tối mai nhà tôi mở tiệc, đến lúc đó mời anh đến tham dự!”

Đôi mắt sáng xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt bình lặng, cố gắng nén lại sự quan tâm của mình đối với Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên đã tự từ bỏ chính bản thân mình, quyết tâm không đi theo con đường chính đạo thì cô cần gì phải lo chuyện bao đồng?
“Được!”
Diệp Thiên gật đầu, đi lướt qua vai Tiếu Văn Nguyệt về phía biệt thự số một
Tiếu Văn Nguyệt khẽ lắc đầu, Diệp Thiên đã bước chân vào một con đường mà cô không thể chấp nhận, sở Thần Quang bên cạnh thấy vậy thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nguyệt Nguyệt, nếu đó đã là con đường cậu ta chọn thì em cần gì phải bận tâm?”
“Biết đâu gặp may, cậu ta đi theo Ngô Quảng Phú lại làm nên cơm cháo, sau này trở thành nhân vật có máu mặt cũng nên!”
Sở Thần Quang nói những lời này hoàn toàn là dối lòng.

Trong lòng cậu ta chưa bao giờ tin rằng Diệp Thiên có thể làm nên cơm cháo gì.

Bản thân cậu ta đương nhiên cũng không mong Diệp Thiên trở thành môt nhân vât lớn.
Thứ cậu ta mong muốn là Diệp Thiên sẽ vĩnh viễn tụt lại đằng sau mình.
“Chúng ta đi thôi!”
Tiếu Văn Nguyệt cụp mắt xuống, cùng Sở Thần Quang vai kề vai rời khỏi biệt thự.
Buổi chiều ngày thứ hai, Diệp Thiên xuất hiện đúng như đã hẹn.


Khi cậu tới biệt thự nhà họ Tiêu, người mở cửa cho cậu là Tiếu Văn Nguyệt.
“Anh đến rồi à!”
Tiếu Văn Nguyệt rất bình tĩnh, chào hỏi Diệp Thiên xong thì đi vào trong nhà.
Diệp Thiên chậm rãi bước theo sau.

Lúc này trong phòng khách của biệt thự có vài người đang ngồi, họ đều là những thanh niên trẻ tuổi.
Ngoài bốn người Tiếu Văn Nguyệt, Sở Thần Quang, Lý Thu Hà, Lý Tinh Tinh ra, còn có một người thanh niên đang ngồi bên cạnh Tiếu Lâm.

Tiếu Lâm đang mỉm cười chuyện trò với người đó vẻ thân thiết, lại vừa có vẻ kính nể.

Còn sở Thần Quang cũng luôn miệng gọi người kia là “anh Bân”, xem ra người này có địa vị cao hơn cậu ta khá nhiều.


Bình Luận (0)
Comment