Cao Thủ Tu Chân

Chương 443



“Dựa vào một chí tôn võ thuật hạng hai xếp thứ mười bốn như ông mà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Diệp Thiên ánh mắt lãnh đạm, cậu hoàn toàn không chút dao động khi đối mặt với Lí Tam Tư, người đứng thứ mười bốn trên bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.

“Cậu nói cái gì? Lẽ nào cậu muốn ép tôi tự mình ra tay hay sao?”
Sắc mặt Lí Tam Tư lập tức chùng xuống, một luồng sát khí dâng trào ngưng tụ lại, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy ớn lạnh và đầy sợ hãi.

Họ chỉ cảm thấy rằng một áp lực như có như không đang đè lên toàn bộ

cơ thể họ, như thể trọng lực bỗng dưng đã tăng lên gấp đôi.

Tất cả mọi người đều run sợ không nói nên lời, đột nhiên xuất hiện một Lí Tam Tư mà ngay cả Phùng Viễn Chinh cũng phải vô cùng kính nể thì người đó chắc chắn đã đạt đến một cấp độ khiến họ khó lòng hiếu nổi.

“Anh Lí, tên nhóc này thật quá ngông cuồng, cậy mình có thế lực ngút trời ở tỉnh Xuyên, muốn làm mưa làm gió ở tỉnh Kiềm ta, lại còn dám uy hiếp trên dưới nhà họ Phùng, xin anh hãy ra tay trừng trị!”
Ánh mắt Phùng Viễn Chinh lạnh lùng, ông ta đã sớm coi Diệp Thiên như một người đã chết.

Trước sự hung hăng của Phùng Viễn Chinh và Lí Tam Tư, Diệp Thiên chỉ cười khẩy một tiếng.

“Nếu làm được thì mấy người cứ việc thử xem!”
Lí Tam Tư vô cùng giận dữ, bàn tay lập tức cứng lại, huy động nội lực, giữa lòng bàn tay ông ta xuất hiện màu đỏ trông giống như chu sa.

Đây là tuyệt kỹ nổi danh của ông ta, gọi là ‘Chu Sa Chưởng’, năm xưa ông ta đã từng truyền lại chiêu này cho Hàn Vân, con trai thứ hai của nhà họ Hàn.


Một bàn tay của ông ta đưa lên, vốn định tung ra một chưởng, nhưng đột nhiên biểu cảm chợt đanh lại.

Một chí tôn võ thuật thuộc dạng nhất nhì Hoa Hạ như ông ta, võ sĩ bình thường khi đối mặt với ông ta đã sớm bị khí thế của ông ta làm cho kinh sợ, sợ đến mức hồn bay phách tán, mất hết tinh thần.

Nhưng những gì ông ta nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Thiên lại là sự bình thản như nước, thậm chí còn có chút khinh thường bề trên, giống như đang nhìn đám kiến cỏ vậy.

Đây là ánh mắt mà trước đây ông ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Ông ta khó có thể tưởng tượng được, tại sao một thiếu niên lại có thể coi ông ta giống như là con kiến, để rồi có biểu cảm như vậy?
“Thiếu niên đến từ tỉnh Xuyên?”
Ông ta chợt nhớ lại lời hồi nãy Phùng Thụy Hân nói với mình, vẻ mặt lập tức đanh lại.

Không phải có một người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ đến từ tỉnh Xuyên, hơn nữa cũng ở độ tuổi thiếu niên hay sao?
Chẳng lẽ nói người trước mặt ông ta đây chính là người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ sao?

Nghĩ đến đây, ông ta chợt rùng mình ớn lạnh, giọng nói kinh ngạc vô cùng.

“Cậu…cậu là Diệp Lăng Thiên?”
Diệp Thiên và Lí Tam Tư cách nhau mấy thước, khóe miệng cậu nhếch lên sự giễu cợt.

“Đúng thì làm sao? Vừa rồi không phải ông định ra tay với tôi sao? Tiếp tục đi chứ?”
“Bùng!”
Trong phút chốc Lí Tam Tư chỉ cảm thấy đại não nổ tung, lông tơ toàn thân dựng ngược, ngay lặp tức lùi lại ba bước.




Bình Luận (0)
Comment