Cao Thủ Tu Chân

Chương 444



Ông ta không ngờ sự tồn tại đáng sợ được coi là sát tinh số một trong giới võ thuật của Hoa Hạ đã im hơi lặng tiếng suốt chín tháng, giờ đột nhiên lại xuất hiện ở tỉnh Kiềm, còn đang đứng trước mặt mình nữa.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức chắp tay cúi đầu: “Thì ra Đế Vương Bất Bại đang ở trước mặt, trước đây đã mạo phạm nhiều, mong Đế Vương tha tội!”
Thực lòng mà nói, cùng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, cho dù những cao thủ chí tôn khác có xếp hạng cao hơn ông ta cũng không đến mức khiến ông ta sợ hãi đến như vậy, càng không đời nào cung kính như vậy, cùng lắm chỉ là kiêng dè vài phần mà
thôi.


Nhưng Diệp Thiên lại là một người ngoại trừ trong danh sách này.

Những cao thủ hàng đầu ở cấp độ như Watanabe Heizou, Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn có đủ thực lực để đứng trong top ba danh sách cao thủ của Hoa Hạ, nhưng hai người này đã bị Diệp Thiên cùng lúc giết chết ở núi Phi Vũ.

Thực lực của Diệp Thiên đã ở một đẳng cấp khác với bọn họ thì sao ông ta có thể không sợ hãi cho được?
Thái độ của Lí Tam Tư chợt thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho trên dưới nhà họ Phùng cũng như quan khách có mặt đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Phùng Viễn Chinh, hai mắt ông ta trợn trừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn không che giấu được sự kinh ngạc.

ông ta và Lí Tam Tư đã quen biết nhau mấy chục năm rồi, cho dù là những người giàu có nức tiếng, cao quan quyền quý, ông ta đều không thèm đếm xỉa, đều xem nhẹ, cùng lắm chỉ khiến ông ta gật gật đầu mà thôi.

Còn nói đến thế hệ trẻ, chưa từng có ai có thể khiến ông ta mở mắt nhìn thẳng, cháu ông ta là Phùng Kim Vinh ngay cả tư cách nói chuyện với Lí Tam Tư cũng không có.


Nhưng bây giờ, Lí Tam Tư đang chắp tay hành lễ với Diệp Thiên với vẻ cung kính hoảng sợ như vậy khiến ông ta kinh ngạc đến tột cùng.

vẻ mặt của hai vợ chồng Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm liên tục thay đổi, họ vốn cho rằng Diệp Thiên đã là nỏ mạnh hết đà, không còn chống đỡ được trước áp lực của đám người nhà họ Phùng nữa.

Nào ngờ, chỗ dựa lớn nhất mà Phùng Viễn Chinh đưa tới lại cúi đầu hành lễ với Diệp Thiên như vậy.

“Diệp Lăng Thiên?”
Cái tên này khiến cho nhiều người cảm thấy vô cùng xa lạ, ai nấy đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Giữa lúc đó, Diệp Thiên lại mở miệng nói.

“Nếu như đã biết là tôi, giờ ông còn muốn giúp nhà họ Phùng ngăn cản tôi nữa hay không?”

Lí Tam Tư lập tức lắc đầu, gần như không chút do dự đáp: “Không dám!”
“Nếu như ông đã không dám, vậy thì bước sang một bên đi!”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, luồng nội lực lập tức tản ra, bàn gỗ tròn ở xung quanh liền nổ thành mùn cưa, khẽ hừ một tiếng trước mặt Lí Tam Tư, vết máu ở khóe miệng ông ta chảy ra rồi ông ta lui sang một bên.

Giờ phút này, ông ta không còn hoài nghi gì nữa, người thiếu niên trước mặt chắc chắn chính là sát tinh hiện nay -Diệp Lăng Thiên!
Có thể khiến ông ta chấn thương chỉ bằng một chiêu âm thầm, ngoại trừ người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đó ra, còn ai có thể làm được nữa đây?
Lí Tam Tư lui ra rồi, Diệp Thiên hơi nhướng mắt, quét về phía đám người Phùng Viễn Chinh.

“Vừa rồi ông hỏi tôi, cho rằng con bài chưa lật của tôi còn lại được bao nhiêu, vậy thì bây giờ ông cảm thấy ông còn lại được bao nhiêu?


Bình Luận (0)
Comment