Cao Thủ Tu Chân

Chương 445



Diệp Thiên từng bước tiến lên phía trước, nhưng không ai dám ngăn cản cậu.

Hồ Nhuận Đông và người bạn già Thấm Bán Nam của Phùng Viễn Chinh trước đó vẫn còn huênh hoang nay đều lựa chọn im lặng, vẻ mặt đanh lại lui về một bên.

Bọn họ lăn lộn ở tỉnh Kiềm nhiều năm như vậy rồi, đã chứng kiến biết bao sóng to gió lớn, địa vị của Lí Tam Tư rõ ràng rất cao, so với Phùng Viễn Chinh chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhà họ Phùng lớn mạnh như vậy còn phải cung kính với ông ta, thì họ đương nhiên cũng không dây vào được.


Còn Diệp Thiên lại khiến một nhân vật như Lí Tam Tư sùng bái vô cùng như vậy, chỉ một câu đã khiến ông ta phải thoái lui, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc thân phận của Diệp Thiên còn mạnh hơn cả Lí Tam Tư hay sao?
Đối mặt với sự tồn tại như vậy, nếu họ cố tình tiến lên chống cự, cuối cùng chỉ có thể bị nghiền nát một cách tàn nhẫn mà thôi, giao tình với nhà họ Phùng thì tốt, nhưng vì giao tình mà bước lên nạp mạng thì không được phù hợp với lợi ích của họ rồi.

Đồng tử của ba người họ Phùng mà đứng đầu là Phùng Viễn Chinh hơi co lại, họ đều kinh ngạc không nói nên lời.

“Lúc trước, tôi đã đánh thương cháu ông, ông muốn băm tôi ra làm trăm mảnh, vậy thì bây giờ…”
Diệp Thiên còn chưa nói dứt lời thì
đột nhiên vung tay lên, tung ra một chưởng từ xa.

Một dấu tay màu xanh nhạt từ trên trời rơi xuống, lực lượng vô hình bộc phát khiến cho kẻ vốn đang bị thương nặng là Phùng Kim Vinh rền xuống sâu trong lòng đất.

Đại sảnh rung lên dữ dội, sau đó mọi người nhìn chằm chằm vào đó, ai nấy đều kinh hãi.

Nơi vừa rồi Phùng Kim Vinh đứng đã thành một hố sâu, còn Phùng Kim Vinh đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hắn đã trở thành đống thịt xương nát vụn.

“Vinh Nhi!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Phùng đều há mồm trợn mắt, Phùng Viễn Chinh tức giận vô cùng, ông ta định ra lệnh cho đội súng trong nhà tới, nhưng vừa định ra tay thì bị một bàn tay đè lên trên vai, không động đậy được.

Ông ta quay đầu lại thì thấy Lí Tam Tư đang đứng bên cạnh và khẽ lắc đầu với mình.

Phùng Viễn Chinh không hổ là nhân vật lão luyện đầy kinh nghiệm, cơn thịnh nộ đã bị ông ta kìm nén lại trong lòng, toàn thân không ngừng run lấy bẩy.

Diệp Thiên phất tay đã có thế thổi bay Phùng Kim Vinh, ánh mắt lãnh đạm quét tới.

“CEO của Tập đoàn Thiên Lâm là bà Hà Tuệ Mẫn từng có ơn với tôi, Phùng Kim Vinh dựa vào lực của nhà họ Phùng đã liên kết mấy tập đoàn lớn lại chèn ép
Tập đoàn Thiên Lâm, khiến cho tập đoàn này bị phá sản, làm cho cả nhà cô Hà phải lang thang không chốn nương thân.

Tôi giết hắn ta, nhà họ Phùng các người có phục hay không?”
Vẻ mặt của Phùng Viễn Chinh vô cùng buồn bã, trong lòng giận dữ vô cùng, nhưng Lí Tam Tư bên cạnh khẽ trấn an nên cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể biến điều đó thành một tiếng thở dài không cam tâm.

“Nhà họ Phùng tôi xin phục!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của bao nhiêu người có tiếng tăm ở tỉnh Kiềm đều thay đổi, Phùng Viễn Chinh lên tiếng đồng nghĩa với việc cả nhà họ Phùng đã cúi đầu với Diệp Thiên.


“Chuyện này…1
Tất cả các khách mời đều đầy vẻ rúng động, không ai nghĩ tới Diệp Thiên lại có thể dựa vào sức của một người trấn áp toàn bộ nhà họ Phùng!
“Nhà họ Phùng tôi, xin phục!”
Phùng Viễn Chinh cúi đầu không cam tâm, trong lòng đầy căm phẫn.

Nói ra câu này, dường như đã rút hết sức lực của ông ta.

Nhà họ Phùng đã xưng bá ở tỉnh Kiềm hàng chục năm và luôn đứng vững, không có bất cứ sự tồn tại nào có thể lay chuyển được địa vị bá chủ của họ.

Phùng Viễn Chinh đã nắm quyền cai quản nhà họ Phùng cả một đời, giờ phải cúi đầu với một thiếu niên trước mặt nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm, còn nói ra câu nhà họ Phùng xin phục, có thể thấy được sự nhục nhã từ sâu trong lòng ông ta.




Bình Luận (0)
Comment