Đinh linh linh!
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Hà Linh Tố nhìn lướt qua tên người gọi, nhanh chóng nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Mã Phi.
“Hà tiểu thư, đến rồi, người đến rồi!”
“Mấy người?” Hà Linh Tố hỏi.
“Một người, chỉ có Lục Thánh, không thấy những người khác.”
“Được!”
Hà Linh Tố cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chỉ là vị học sinh trung học Lục Thánh kia thì tốt rồi!
Ta hoàn toàn chắc chắn bắt được!
Nghĩ tới đây, Hà Linh Tố khôi phục vẻ bình tĩnh cùng cơ trí trong dĩ vãng. Nàng hơi kiểm tra trang điểm cùng quần áo một chút, sau đó ngồi tại chỗ lẳng lặng chờ đối phương đến.
Không bao lâu sau, Hà Linh Tố nhìn thấy một nam sinh cao lớn từ ngoài nhà hàng đi vào.
Cũng giống như trên ti vi, chính xác mà nói so với Hà Linh Tố nhìn thấy ở trên ti vi còn chói mắt hơn nhiều.
Vị võ đạo sinh này có hình thể cân xứng, cao lớn thon dài, hơn nữa làn da trắng nõn cùng ngũ quan tuấn mỹ, trong nháy mắt Hà Linh Tố cơ hồ cho rằng là một vị minh tinh nào đó xuất hiện.
Nam sinh này sau khi đi vào nhà hàng cũng không có bất kỳ động tác tìm kiếm nào, trực tiếp liền hướng về phía Hà Linh Tố đi tới, giống như hắn đã sớm biết rõ nàng ngồi ở chỗ này.
Nam sinh tuấn mỹ đi tới trước mặt Hà Linh Tố, rất tùy ý ngồi xuống, tiện tay cầm lấy thực đơn trên bàn, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp nói với Hà Linh Tố: "Nghe nói thịt bò bít tết của nhà hàng này rất ngon, ngươi không ngại thì chúng ta vừa ăn cơm trưa vừa nói chuyện nhé.”
"Tất nhiên là được." Hà Linh Tố mơ hồ cảm giác khởi đầu này có chút không giống với dự đoán của mình.
Nàng đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào thì chợt nghe nam sinh đối diện nói với nhân viên phục vụ đã sớm đuổi tới: "Các ngươi có loại thịt bò bít tết chất lượng tốt nhất là loại nào?"
“Loại một có giá một ngàn hai trăm tám thưa tiên sinh.”
“Được, vậy trước tiên cho ta hai mươi phần gồm năm phần chín.”
“Vâng...... thưa tiên sinh.”
“Ặc......” Hà Linh Tố nghẹn họng một chút, cố ý ngẩng đầu nhìn Lục Thánh một cái.
Ngươi có phải lợn không vậy? Thịt bò bít tết mà ngươi một hơi phải ăn hai mươi phần sao?
Đúng rồi, đối phương là võ đạo sinh nên khẩu vị lớn một chút cũng bình thường!
Hà Linh Tố âm thầm nhanh chóng tính toán sổ sách, mơ hồ cảm giác có chút đau thịt. Nhưng vừa nghĩ tới đối phương ăn nhiều như vậy thì chưa chắc sẽ không biết xấu hổ mà để cho nàng trả tiền nên nàng lại yên tâm.
“Ngươi muốn ăn không?” Lục Thánh cầm thực đơn hỏi.
Hà Linh Tố lắc đầu.
Sự tình còn chưa bắt đầu nói thì nàng nào có khẩu vị gì.
“Được, vậy trước hết ăn những thứ này đi.” Lục Thánh phất tay bảo người phục vụ lui ra ngoài.
Thấy Lục Thánh không có hành động gì khác, Hà Linh Tố suy nghĩ chuẩn bị mở miệng.
“Lục......”
"Hà Linh Tố, hai mươi hai tuổi, nguyên quán tỉnh Hưng An, thành phố Quảng Lâm. Tổ phụ là Hà Tế Minh nguyên bản chỉ là một cái tiểu học đồ của một tiệm thuốc Lão Tế An."
“Lúc võ đạo mới hưng khởi mấy chục năm, bằng vào thiên phú võ đạo không tệ cùng thiên phú dược phẩm hơn người, ông ta đã trở thành chế dược sư cấp năm, và cũng là người sáng lập Hành Thiện đường.”
“Hành Thiện Đường tại mấy năm trước cũng coi như có phong quang, chi nhánh trải rộng hơn hai mươi thành phố của tỉnh Đông Ninh, tổng số đạt tới hai trăm mười ba nhà thuốc. Nhưng đáng tiếc sau này bởi vì kinh doanh không tốt, dẫn đến thế hệ của phụ thân ngươi là Hà Hạc Chi liền nhanh chóng suy bại xuống."
Hà Linh Tố còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Lục Thánh lưu loát nói ra một đoạn dài.
Mới đầu nàng còn rất kinh ngạc, sau đó rất nhanh liền tỉnh táo lại, hơi châm chọc nói: "Lục tiên sinh vừa gặp mặt liền đọc ra một đoạn tư liệu có thể tùy tiện tìm được trên mạng như vậy là muốn biểu đạt cái gì? Trí nhớ của ngươi rất đáng kinh ngạc sao?"
Lục Thánh cười nói:
"Không chỉ thế. Ta còn biết mẫu thân ngươi là Trần Lam bởi vì nguyên nhân gia tộc mà trọn vẹn hai mươi năm không có trở về tỉnh Đông Ninh, chưa thấy qua đứa con gái là ngươi một lần."
“Mà sở dĩ Hành Thiện Đường của Hà gia sụp đổ nhanh như vậy trong tay cha con ngươi ngoại trừ do quan niệm cũ kỹ và kinh doanh không tốt ra thì việc bị Trần gia của mẹ ngươi nhiều năm âm thầm chèn ép là không thể tách rời quan hệ.”
“Cái gì?!!” Hà Linh Tố kinh hãi hô lên.
Nàng bởi vì quá mức khiếp sợ nên thậm chí đã không cẩn thận làm đổ lý nước chanh trước mặt.
“Lục tiên sinh, những lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi có biết có những lời không thể nói lung tung không?” Hà Linh Tố nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thánh, sắc mặt trở nên khó coi, hỏi.
Nhưng chút khí thế này của nàng Lục Thánh chỉ hơi làm một động tác nghiêng người về phía trước thì ngay lập tức liền sụp đổ tan rã.
"Ta nói thật hay giả thì ngươi về nhà hỏi cha của ngươi là Hà Hạc Chi thì sẽ biết.”
“Ồ cám ơn nhé!"
Hai mươi phần thịt bò bít tết của Lục Thánh đã đến và bày đầy một bàn.
Kế tiếp Lục Thánh không nói một câu mà chuyên tâm ăn thịt bò bít tết trước mặt.