Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 145 - Chương 145 - Chạy Trốn

Chương 145 - Chạy Trốn
Chương 145 - Chạy Trốn

"Oa, nơi này có hoàn cảnh không tệ a, còn có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ đối diện nữa. Ngươi nói xem buổi sáng tỉnh dậy có thể ngửi được mùi cỏ cây hương hoa hay không?" Trịnh Đan Đan vừa vào phòng thì lập tức ném hành lý xuống, tháo kính râm ra chạy về phía ban công, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng và hạnh phúc.

“Vừa rồi không phải ngươi còn oán giận nơi này lạc hậu sao?” Lâm Tử San trêu chọc, hỏi.

“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Trịnh Đan Đan cầm lấy điện thoại di động quơ quơ, đưa cho Lâm Tử San một ánh mắt "ngươi hiểu mà".

Lâm Tử San im lặng, tức giận nói: "Ngươi không thấy phong cảnh đẹp, mà là xuân tâm của ngươi nảy mầm mới đúng.”

Trịnh Đan Đan cười hì hì nói: "Hiện tại soái ca chất lượng tốt như vậy rất khó tìm ra nha. Trẻ tuổi, đẹp trai, da trắng, dáng ngon, vừa có tình yêu lại vừa nhẹ nhàng, quả thực là cực phẩm a. Ngươi đừng nói là ta không có ý tứ, chúng ta là bạn thân đã lâu, ngươi thích thì ta liền tặng cho ngươi.”

Lâm Tử San lắc đầu, nói: "Thôi đi, ta không thích loại tiểu nam sinh không có tính tình này, chính ngươi giữ lại cho mình đi. Kết bạn tốt gì đó thì ta quay đầu liền xóa.”

Trịnh Đan Đan kêu lên: “Đừng mà, ngươi không thích thì ta thích. Nói không chừng sau này hắn chính là bạn trai của ta, ngươi xóa bạn tốt với người ta thì ta sẽ rất xấu hổ a.”

Trịnh Đan Đan liền chuyển đề tài, bắt đầu an ủi Lâm Tử San:

"Trong lòng ngươi còn nhớ Trần Phi hả? Ta nói loại tra nam này thì có cái gì tốt để ngươi phải vì hắn mà thương tâm chứ. Không phải thiên phú võ đạo của hắn chỉ hơi chút tốt một chút thôi sao, bộ dạng lại không đẹp trai mà còn có hoa tâm, khắp nơi ghẹo muội kém xa Lục Thánh nhà ta.”

“Hơn nữa ngươi cùng hắn ngay cả tay cũng chưa từng nắm thì tính là bạn trai bạn gái cái gì? Ngươi thương tâm cái rắm a! Nói không chừng trong lòng người ta căn bản không có ngươi.”

Nghe vậy vẻ mặt Lâm Tử San có chút cô đơn, không nói một lời.

Nàng và Trịnh Đan Đan đều là sinh viên của Võ Đại Đông Ninh, năm nay là năm hai đại học.

Trần Phi trong miệng Trịnh Đan Đan là hội trưởng của hội sinh viên Võ Đại Đông Ninh, xem như là bạn trai cũ của Lâm Tử San.

Giống như Trịnh Đan Đan đã nói, Trần Phi có thiên phú võ đạo rất tốt, miệng lại ngọt nên rất được lòng các nữ sinh, cho nên Lâm Tử San mới vừa vào đại học còn ngây thơ vô tri mà rất nhanh đã bị hắn lừa lấy trái tim thiếu nữ, mơ mơ hồ hồ liền làm bạn gái của hắn.

Nhưng bởi vì tính cách của Lâm Tử San tương đối bảo thủ nên Trần Phi dần dần mất kiên nhẫn với nàng. Chờ đến khi Lâm Tử San phát hiện không đúng thì Trần Phi đã sớm thay đổi không biết mấy cô bạn gái. Cho nên các nàng mới có chuyến đi giải sầu tại Ngưu Đầu Sơn lần này.

"Được rồi, không phải là nam nhân sao, trên thế giới còn có rất nhiều, ngươi là một cô gái xinh đẹp cộng thêm võ giả cấp 2 thì còn sợ về sau không gả đi được sao? Nắm chắc hiện tại hưởng thụ tuổi trẻ mới là tốt nhất.” Trịnh Đan Đan vỗ vỗ bả vai Lâm Tử San, nói.

Sau đó nàng lấy điện thoại di động ra vui vẻ liên lạc với một người bạn tốt, quăng qua một tin nhắn.

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca, ngươi đã vào phòng chưa?”

“...”

Lâm Tử San ở một bên có chút im lặng nhìn bạn thân thao tác một phen, rồi quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà bỗng nhiên cảm giác hiện tại cũng rất tốt, ít nhất cảm xúc khổ sở thất tình đã bị hòa tan.

...

“Chạy chậm một chút, sàn nhà này không bằng phẳng, cẩn thận bị ngã sấp mặt đó.” Một vị mỹ phụ trung niên đi theo sau một tiểu cô nương ân cần dặn dò.

Bên cạnh nàng là người đàn ông trung niên nho nhã, hắn đi vào phòng và trong đôi mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị, một cỗ lực lượng vô hình khuếch tán ra lập tức bao phủ cả căn phòng.

Một lát sau, ánh sáng trong mắt người đàn ông này biến mất, mở miệng nói: "Không có camera theo dõi, cũng không có máy theo dõi, căn phòng này rất sạch sẽ."

Mỹ phụ dỗ tiểu cô nương lên giường, quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng quá cẩn thận đi, Ngô Tích Kính cho dù có thế lực ở Bảo Định lớn hơn nữa thì còn có thể đưa xúc tu đến Ngưu Đầu Sơn hay sao?”

Nam nhân trung niên nho nhã trầm giọng nói:

“Ta mang theo ngươi và Niếp Niếp thì cẩn thận một chút cũng không sai. Đừng quên hiện tại chúng ta đang chạy trốn, Ngô Tích Kính là cao thủ tinh thần niệm sư cấp ba thành danh đã lâu, có biệt danh 'Tử Nhãn Ma Chu', lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ai đắc tội với hắn thì hắn nhất định sẽ trả thù người đó.”

“Ta hy vọng lần này chúng ta có thể thuận lợi tránh được sự điều tra của hắn, chỉ cần trốn ở Trại Tiên Lâm một năm rưỡi thì hẳn là chúng ta sẽ không sao."

“Nếu thật sự không cẩn thận bị hắn đuổi tới thì cũng có cha của ngươi ở đây, hắn và ta đều là cấp hai liên thủ thì nói không chừng còn có thể đấu với hắn một phen. Đương nhiên đó là kết quả tồi tệ nhất.”

Mỹ phụ nhẹ nhàng thở dài, nói: “Aiii, hy vọng chúng ta có thể thuận lợi, bình an. Đã lâu không gặp cha của ta, cũng không biết thân thể ngài thế nào rồi?"

Ánh mắt nam nhân trung niên nho nhã bỗng nhiên trở nên ôn nhu, tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy mỹ phụ trung niên, nhỏ giọng an ủi: "Cha của ngươi có tu vi võ đạo không tệ, lại là tinh thần niệm sư cấp hai đỉnh phong, nói không chừng hiện tại đều đã cấp ba, ngài chính trực tráng niên thì thân thể có thể có tật xấu gì chứ. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để chi ngươi và Niếp Niếp bị tổn thương đâu.”

Mỹ phụ gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào ngực nam nhân trung niên nho nhã, cũng hơi cảm thấy an tâm.

Cách đó không xa, cô bé mặc váy liền áo màu đỏ đang đứng ở trên giường ôm quả bóng nhựa mà cười khanh khách không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment