Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 146 - Chương 146 - Khởi Hành

Chương 146 - Khởi Hành
Chương 146 - Khởi Hành

Lục Thánh đi vào phòng trọ mà công ty du lịch sắp xếp cho mình. Hắn quét qua một vòng đơn giản không phát hiện có gì khác thường thì liền để hành lý xuống.

Lục Thánh hơi thu dọn một chút, sau đó ngồi lên trên giường, từ trong túi xách tùy thân lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ. Trong lọ chứa mười mấy viên thuốc nhỏ màu đen.

Lục Thánh rót ra một viên, ném vào trong miệng.

Cảm nhận được Dưỡng Tủy Đan ở trong cơ thể tan ra chuyển thành một cỗ nhiệt lưu chạy ra khắp tứ chi bách hài, lúc này hắn mới bắt đầu luyện tập động tác trên << Hằng Tinh Luyện Thể Thuật >>.

Quá trình này tiếp tục cho đến khi sắc trời hoàn toàn chuyển tối thì Lục Thánh mới dừng lại.

Cảm giác giá trị khí huyết có sự tăng trưởng, Bất Hủ kim thân tại tiến độ luyện gân cốt cũng đi về phía trước một đoạn, Lục Thánh trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

"Có đan dược phụ trợ quả thật nhanh hơn không ít. Chiếu theo tiến độ này đi tới phỏng chừng không đến hai tháng là ta sẽ có thể hoàn thành tu luyện Bất Hủ Kim Thân giai đoạn thứ nhất, đó là sinh ra nội kình, chính thức bước vào hàng ngũ võ giả cấp 4."

Sau đó Thánh đi vào phòng tắm để tắm rửa một phen, tắm xong hắn liền cầm điện thoại di động lên kiểm tra.

Tin nhắn chào tạm biệt mà Lục Thánh gửi cho gia đình đã có hồi âm.

Cha Lục Đại Hải và mẹ Trịnh Ngọc Phân của hắn vẫn theo thường lệ dặn dò hắn ra ngoài một mình phải cẩn thận, chú ý ấm lạnh ăn uống.

Ở trong mắt bọn họ vị võ giả cấp 3 như Lục Thánh vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Em gái Lục Khinh Hòa thì trả lời hắn một câu: "Hừ, ca ca lại chạy ra ngoài chơi chứ gì!”

Lục Thánh mỉm cười, chọn biểu tình "đắc ý" để trả lời.

Lục Khinh Hòa đáp lại: “Dương Diên học tỷ hôm nay cũng về trường, còn hẹn ta đi ăn cơm. Nói thật đi hai người có yêu nhau không?”

Lục Thánh suy nghĩ một chút mới trả lời: "Chuyên tâm võ đạo của chính ngươi đi, chuyện của người khác ngươi nên ít quản lại. Nhớ rõ mỗi ngày uống bổ dược mà ta lưu lại cho ngươi, nếu như ta trở về mà giá trị khí huyết của ngươi còn chưa đột phá 1.3 thì ngươi có thể tự vẫn để tạ ơn thiên hạ rồi đó.” (Cảnh báo đầu chó)

Một lát sau Lục Khinh Hòa mới trả lời một chữ: "Dừng!”

Lục Thánh lắc đầu, không trả lời nữa.

Hắn trước khi đi đã lưu lại cho Lục Khinh Hòa hai mươi lọ linh cơ tráng huyết thang, cộng thêm trong tủ lạnh ở nhà là thịt dị thú, chỉ luận điều kiện tu hành thì hiện tại Lục Khinh Hòa đã không kém gì so với rất nhiều gia đình phú nhị đại. Chỉ cần nàng hơi chút cố gắng thì giá trị khí huyết sẽ đột phá 1.3.

Sau đó chính là cô nàng Trịnh Đan Đan lúc ban ngày vừa mới gửi cho Lục Thánh một đống tin tức.

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca, ngươi đã vào phòng chưa?”

“Tiểu ca ca, ngươi đang thu dọn đồ đạc sao?” (khuôn mặt đáng yêu)

“Lục Thánh tiểu ca ca, hành trình ngày mai ta có thể đi cùng ngươi không? Ta cũng là võ giả chính thức nên có thể bảo vệ ngươi nha!”

“Tiểu ca ca, đến giờ cơm rồi, muốn cùng nhau đi ăn cơm không?”

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca, sao huynh không trả lời muội? Có phải huynh vẫn chưa xem điện thoại không?”

...

Lục Thánh nhìn chằm chằm điện thoại trầm mặc vài giây, đột nhiên hối hận vì đã thêm bạn tốt với nàng. Hắn tiện tay tắt điện thoại di động không trả lời.

Lục Thánh tìm quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái thay vào rồi đi ra khỏi phòng.

Đoàn du lịch của Lục Thánh là bao ăn ở, nhưng lúc này đã qua giờ cơm, Lục Thánh muốn ăn cơm thì phải tự mình bỏ tiền túi.

Khi Lục Thánh xuống lầu thì nhìn thấy một số bác trai bác gái trong đoàn du lịch cũng đang xuống lầu, nhưng bọn họ không giống hắn vì đều đã ăn cơm xong trở về phòng thu thập đồ chuẩn bị ra ngoài đi dạo chợ đêm ở sơn trại.

Lục Thánh đi tới nhà ăn tại tầng một của nhà trọ, hắn vốn tưởng rằng chỉ có một mình hắn đi ăn trễ như vậy, nhưng không nghĩ tới ngoài ý muốn nhìn thấy một nhà của cô bé kia, và còn có cả hai cô nàng Trịnh Đan Đan cùng Dương Tử San đều đang ngồi ở trong nhà ăn.

Lục Thánh vừa xuất hiện đã lập tức khiến cho các nàng chú ý.

“Lục Thánh! Bên này!” Trịnh Đan Đan đứng lên lớn tiếng vẫy tay với Lục Thánh, không hề để ý đến ánh mắt của người khác.

“...”

Lục Thánh chỉ yên lặng tìm một vị trí gần đó ngồi xuống.

Vị trí này cách một nhà của cô bé kia không xa, cha cô bé nhìn Lục Thánh mỉm cười và khẽ gật đầu.

Lục Thánh gật đầu đáp lại, sau đó cầm thực đơn trên bàn bắt đầu gọi món.

“Sao ngươi không ngồi ở chỗ chúng ta, nhiều người ăn cơm mới náo nhiệt a!” Trịnh Đan Đan kéo Lâm Tử San lại gần Lục Thánh với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi xuống tự nhiên bên cạnh hắn.

Lục Thánh nghi hoặc hỏi: "Các ngươi còn chưa ăn cơm sao?

“Vẫn chưa!”

“Ăn rồi!”

Hai cô gái đồng thời lên tiếng, Trịnh Đan Đan hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử San một cái, rồi mang vẻ mặt tươi cười nói: "Vừa rồi ta không có khẩu vị nên ăn không vô, hiện tại cảm thấy đói bụng vừa vặn cùng ngươi ăn.”

“Ta thấy là nhan sắc có thể ăn, tựa như đồ ăn của người say chính là rượu.” Lâm Tử San ung dung nói.

Trịnh Đan Đan coi như Lâm Tử San không tồn tại, tự mình cùng Lục Thánh nói chuyện: "Ta vừa rồi...... A không, ta nghe người ta nói mấy món ăn ở đây đều rất không tệ, ngươi muốn thử xem không?"

...

Bình Luận (0)
Comment