Cô bé trông mong nhìn về phía Lục Thánh, ngẩng đầu nói với vợ chồng trung niên: "Cha, con có thể đi tìm đại ca ca cùng nhau ăn cơm không?"
“Bé con ăn ở đây không phải giống nhau sao?” Mỹ phụ sờ sờ đầu cô bé, ôn nhu hỏi.
Cô bé nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Niếp Niếp cảm thấy ngồi bên cạnh anh trai sẽ ăn ngon hơn một chút.”
Mỹ phụ nhìn về phía chồng mình bên cạnh.
Nam tử nho nhã cười nói: "Tùy nàng đi, cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt của chúng ta thì có cái gì phải lo lắng.”
Thấy chồng mình đồng ý, mỹ phụ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể dặn dò: "Bé con ngoan ngoãn một chút, đừng quấy rầy các đại ca đại tỷ ăn cơm nha.”
“Niếp Niếp biết rồi.” Cô bé gật đầu rồi bưng đĩa cơm chạy nhanh về phía Lục Thánh.
Nhìn tiểu cô nương thuận lợi gia nhập một bàn kia, ánh mắt mỹ phụ mới thoáng thả lỏng, quay đầu lại có điểm oán giận đối với nam tử nho nhã nói: "Đang yên đang lành ngươi để cho nàng đi tới chỗ mấy người xa lạ làm gì?"
Nam tử nho nhã cười nói: "Ngươi còn nói ta quá cẩn thận, ta xem ngươi mới là cẩn thận quá mức a. Niếp Niếp thích cùng chàng trai kia ăn cơm thì cứ tùy nàng thôi. Chàng trai kia có tính cách không tệ, ánh mắt rất thuần khiết, không phải là người xấu đâu. Hơn nữa một hắn chỉ là một vị học sinh trung học mà thôi, coi như luyện qua vài năm võ đạo thì thực lực cũng sẽ không quá mạnh. Chỉ cần ở trong tầm mắt của ta thì ta chỉ dùng một ý niệm trong đầulà hắn sẽ chết."
Nam tử nho nhã mang vẻ mặt bình thản, trong lời nói lộ ra một cỗ tự tin cường đại.
Điểm ấy mỹ phụ ngược lại rất tin tưởng, vì nàng biết rõ chồng mình là một vị cường giả tinh thần niệm sư cấp hai, tuy rằng bọn họ hiện tại đang chạy trốn nhưng cũng không phải võ giả bình thường có khả năng trêu chọc.
Ánh mắt của nam tử nho nhã nhẹ nhàng rơi vào trên người Lâm Tử San, hứng thú nói:
“Ngược lại hai cô gái kia...... Vị nữ sinh tóc dài giống như đã nhìn ra ta không tầm thường, mà nàng cũng rất thông minh dù nhìn ra mà lại coi như không biết. Cô gái còn lại thì là dạng vô não, thực lực cũng bình thường, chỉ là võ giả cấp 1.”
“Dù sao đều là người bình thường, có ta trông nom Niếp Niếp thì ngươi không cần quá lo lắng.”
Mỹ phụ gật đầu, đã hoàn toàn yên tâm.
Nam tử nho nhã vỗ vỗ tay mỹ phụ, nhẹ giọng nói: "Được rồi, bây giờ ngẫm lại ngày mai gặp cha ngươi ta nên mua cho ngài chút lễ vật gì đây?"
Mỹ phụ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hiện tại ngươi mới nhớ tới mua quà cho cha ta sao? Lúc này đều vào núi rồithì mua cái gì cho ngài nữa?”
Nam tử nho nhã sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ.
“Đúng vậy a, ngươi thông cảm đầu óc ta dạo này hay quên! Ha ha ha ha......”
...
“Tiểu ca ca, ngươi ăn nhiều như vậy sao?” Trịnh Đan Đan trừng to mắt nhìn Lục Thánh gọi đầy một bàn thức ăn, biểu tình có chút giật mình.
Lục Thánh thuận miệng ừm một tiếng, sau đó ôn nhu nói với Niếp Niếp ngồi bên cạnh: "Đua xem ai ăn xong trước không?”
“Được!” Niếp Niếp nũng nịu đáp một tiếng, bắt đầu cố gắng đút cơm vào miệng. Lục Thánh cũng nhanh chóng ăn.
Lâm Tử San nhìn lướt qua bàn thức ăn, ánh mắt nhìn Lục Thánh nhẹ hơn vài phần.
Chỉ có gia đình có điều kiện bình thường hơn nữa còn không có trở thành võ giả chính thức thì mới sẽ ăn một bữa cơm nhiều như vậy.
Võ giả bình thường sau khi tấn cấp mà có điều kiện thì trên cơ bản đều dựa vào bổ dược để bổ sung năng lượng cần thiết cho việc tu hành hằng ngày. Nếu không có điều kiện thì cũng sẽ chọn một ít nguyên liệu nấu ăn chất lượng cao để thay thế.
Ví dụ như nàng và Trịnh Đan Đan đều mang theo thịt khô tổng hợp bên người. Võ giả cấp một mỗi bữa ăn mấy viên là đã no rồi.
Nếu mỗi bữa đều ăn nhiều thức ăn như Lục Thánh thì đi đại tiện cũng phải kéo nửa ngày.
Nhưng nghĩ đến vị nam sinh tên Lục Thánh trước mặt này tuổi còn khá nhỏ thì Lâm Tử San cũng cảm thấy thoải mái.
Trịnh Đan Đan thì ngược lại tuyệt đối không ghét bỏ Lục Thánh ăn nhiều, nói được làm được nàng thật sự ăn cùng Lục Thánh.
Nhìn ba người ăn như hổ đói trước mặt mình khiến cho Lâm Tử San cũng có chút đói bụng. Nàng có tâm muốn ăn thêm chút nữa nhưng lại nghĩ đến hình tượng thục nữ của mình thì lại thôi.
Lâm Tử San nhìn chằm chằm ba người ăn cơm trong chốc lát mà không nhịn được cảm thán trong lòng.
Có một nói một, nam sinh tên Lục Thánh này có hình tượng bên ngoài thật sự không thể bắt bẻ, có thể xưng là vạn dặm khó được một. Dung mạo, dáng người, khí chất tất cả đều phi thường xuất sắc. Cho dù là ăn nhiều và ăn nhanh như vậy mà vẫn ăn đến làm cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc là hắn cũng chỉ có vẻ bề ngoài xuất sắc mà thôi."
Lâm Tử San nói thầm trong lòng, nhịn không được lại nghĩ đến vị bạn trai cũ cặn bã kia của mình.
Tuy rằng bộ dạng của hắn có chút khó coi, nhân phẩm cũng cặn bã, nhưng ở phương diện khác ví dụ như võ đạo thì xác thực là hào quang vạn trượng.