“Ta no rồi.” Lục Thánh để đồ ăn xuống, cầm lấy khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói.
“Niếp Niếp cũng ăn no rồi.” Niếp Niếp cũng buông thìa nhựa trong tay xuống, vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, học theo bộ dạng của Lục Thánh nói.
“Ta cũng… Nấc…” Trịnh Đan Đan cũng muốn nói chút gì đó, nhưng vừa mở miệng lại nấc cục một cái thật to.
Khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên. Vì che dấu chính mình xấu hổ, Trịnh Đan Đan nhanh chóng dẫn ra đề tài nói với Lục Thánh: "Tiểu ca ca, cơm nước xong rồi ngươi sẽ đi đâu?"
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trở về phòng, xem ti vi, sau đó ngủ.”
Hay là chúng ta đi dạo sơn trại đi, nơi đó rất náo nhiệt và rất vui, nghe nói còn có người bản xứ biểu diễn nữa.” Trịnh Đan Đan mang vẻ mặt chờ mong nhìn Lục Thánh, nói.
Lâm Tử San ở một bên xen vào nói: "Lúc trước ta gọi ngươi đi thì không phải ngươi còn nói là nơi đó nhàm chán muốn chết sao? Ngươi nói những người bản cư kia đều là người bên ngoài giả dạng mà.”
Trịnh Đan Đan tiếp tục coi như Lâm Tử San không tồn tại, tiếp tục giương mắt mong ngóng nhìn Lục Thánh.
Lục Thánh đang suy nghĩ thì
Niếp Niếp bên cạnh giơ tay hô lên: “Niếp Niếp muốn đi xem biểu diễn.”
Lục Thánh nhìn Niếp Niếp, lại nhìn Lâm Tử San, cuối cùng gật đầu đáp ứng: "Được, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo.”
“Yeah!” Trịnh Đan Đan hưng phấn nhảy dựng lên.
Lâm Tử San thì mang vẻ mặt không nói gì, vì cô bạn thân của nàng thật sự là hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
Trại Tiên Lâm vào ban đêm khá náo nhiệt, cửa vào trại treo đầy dây ruy - băng và đèn lồng đỏ. Hai bên đều là các quán nhỏ bán đủ loại đồ ăn vặt và hàng thủ công mỹ nghệ.
Trên mỗi quầy hàng nhỏ cũng treo đèn lồng màu, trên đường còn có rất nhiều người bản xứ mặc áo màu sắc sặc sỡ, đeo đồ trang sức bạc đang vừa múa vừa hát.
Lục Thánh nắm tay Niếp Niếp đi vào các quán nhỏ, vợ chồng nam tử nho nhã đi theo bên cạnh hai người.
Phía sau bọn họ chính là Lâm Tử San cùng Trịnh Đan Đan sóng vai dạo bước.
“Ngươi sẽ không thật sự thích Lục Thánh này chứ?” Lâm Tử San hỏi Trịnh Đan Đan bên cạnh.
Trịnh Đan Đan không chớp mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh xuất sắc mà bắt mắt phía trước, thuận miệng trả lời: "Biểu hiện của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Lâm Tử San nhíu mày, nói: "Nhưng hắn nhỏ hơn chúng ta.”
“Chỉ có ba, bốn tuổi mà thôi, hơn nữa tuổi tác cũng không thành vấn đề.” Trong mắt Trịnh Đan Đan lưu chuyển tinh quang, khóe miệng mỉm cười nói.
Lâm Tử San quay đầu nhìn kỹ Trịnh Đan Đan một cái, hỏi: "Ngươi nghiêm túc chứ?”
Trịnh Đan Đan gật đầu, khẳng định nói: "Đương nhiên, ta rất tin tưởng duyên phận, ta cảm thấy ta lần này cùng ngươi đến Ngưu Đầu Sơn chính là do trời cao an bài, cố ý để cho ta tại đây gặp gỡ Lục Thánh. Đây chính là duyên phận định mệnh a.”
Lâm Tử San nhíu mày thật sâu, nàng và Trịnh Đan Đan là bạn học cấp ba, làm bạn thân đã bốn, năm năm, không thể hiểu rõ nhau hơn.
Đừng thấy Trịnh Đan Đan bình thường tùy tiện, bộ dáng lạc quan chẳng hề để ý, động một chút là nói ra mấy từ "soái ca", "tiểu quỷ”, nhưng trên thực tế nội tâm nàng là một người rất thuần túy, nàng sẽ không dễ dàng thích một người.
Từ trung học đến bây giờ Trịnh Đan Đan chưa từng yêu đương một lần. Trong trường học có rất nhiều người theo đuổi nàng nhưng nàng không có để mắt đến ai.
Trịnh Đan Đan như vậy mà lần này lại nhanh chóng thích một vị học sinh trung học nhỏ hơn mình bốn tuổi.
Đây mới là điểm khiến cho Lâm Tử San cảm thấy khó tin nhất.
Lâm Tử San nghiêm túc nói:
“Nhưng ngươi đừng quên chênh lệch giữa hai người các ngươi. Ngươi là sinh viên của võ đại Đông Ninh, là võ giả chính thức cấp 1. Còn Lục Thánh chỉ là một vị học sinh trung học, xem bộ dáng của hắn phỏng chừng tư chất võ đạo và gia cảnh đều không được tốt lắm. Nếu hai người các ngươi ở bên nhau thì nên sinh hoạt như thế nào đây? Yêu xa sao?”
“Cho dù tình cảm của hai người các ngươi đủ sâu đậm nhưng có thể chịu đựng được mấy năm ở nơi đất khách quê người này? Và sau này thì sao? Hắn không phải võ giả chính thức thì sau khi tốt nghiệp ra trường sẽ chỉ chống đỡ một tháng được năm, sáu ngàn tiền lương mà thôi. Vậy nhà ở đâu ra? Xe ở đâu ra?”
“Đan Đan, tình yêu không phải là nhiệt huyết nhất thời, mà là cơm áo gạo tiền. Hơn nữa theo thực lực võ đạo của ngươi càng ngày càng mạnh thì chênh lệch giữa hai ngươi các ngươi sẽ chỉ càng lúc càng lớn, từ đó mâu thuẫn sẽ gia tăng từng ngày, tích lũy từng ngày, rồi cuối cùng sẽ có ngày bùng nổ.”
Trịnh Đan Đan cười hì hì trả lời:
"Những vấn đề mà ngươi nói đều không phải là vấn đề của ta. Ta là võ giả chính thức cấp một thì sẽ có thể chỉ đạo Lục Thánh tu hành võ đạo. Coi như hắn thi không đậu Võ Đại Đông Ninh thì ta cũng có thể mỗi tuần ngồi xe đi tìm hắn. Điều kiện nhà ta thì ngươi cũng biết rồi đó, những thứ như nhà cửa xe cộ đều không thành vấn đề.”
“Ta lui một vạn bước cũng được, cho dù Lục Thánh chỉ có thể làm một người bình thường thì cùng lắm ta sẽ cùng hắn làm một người bình thường là được rồi. Ta vốn là có hứng thú không lớn đối với võ đạo, nếu không phải do trong nhà ép buộc và ta cũng muốn cùng ngươi thi vào một trường đại học thì lúc trước ta căn bản sẽ không liều mạng tu hành như vậy.”
“Nếu như ta có thể làm người bình thường mà không cần mỗi ngày luyện võ, vậy ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Ta cảm thấy gần đây bắp chân của ta lại to lên rồi nè.”
Trịnh Đan Đan lắc đầu, đưa tay chỉ vào Lục Thánh đang nắm tay Niếp Niếp phía trước, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hơn nữa ai nói Lục Thánh nhà chúng ta bình thường! Ở trong lòng ta hắn vĩnh viễn đều là đẹp trai, chói mắt như vậy!"
Lâm Tử San nghe xong liền trợn mắt há mồm. Nàng giật mình đưa tay sờ trán Trịnh Đan Đan, nói:
"Ngươi thật sự điên rồi. Ngươi vậy mà chỉ vì một vị học sinh trung học mà lại buông bỏ mười mấy năm võ tu hành đạo của mình sao?"
“Nếu như cha mẹ ngươi nghe được những lời này thì bọn họ nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi đó.”
“Aiii, ta nói ngươi quan tâm cũng quá sớm đi. Những lời giáo dục này vẫn nên đợi đến khi ta theo đuổi được Lục Thánh rồi nói sau a!” Trịnh Đan Đan ôm cánh tay Lâm Tử San, sải bước đi về phía trước.