Vô luận là Trịnh Đan Đan hay là Lâm Tử San đều không có nhìn thấy, trước một quán nhỏ cách đó tầm tám mét, Lục Thánh đang ôm Niếp Niếp chọn đồ trang sức thủ công lộ ra biểu tình trầm lặng.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, cho dù không phóng thích tinh thần lực mà chỉ bằng vào nhĩ lực thì cũng có thể nghe rõ ràng hai nàng đối thoại.
“Thật là thái quá.” Lục Thánh nhịn không được lắc đầu cảm thán.
Niếp Niếp nghe được liền quay đầu lại nhìn hắn hỏi: “Đại ca ca, thái quá là có ý gì?”
Lục Thánh suy nghĩ, thuận miệng nói: “Không có gì. Chính là khen một vị tỷ tỷ xinh đẹp.”
“Ồ.” Niếp Niếp như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Sau đó nàng bỗng nhiên xoay người, chỉ vào chính diện đi tới Trịnh Đan Đan cùng Lâm Tử San lớn tiếng nói: "Đại ca ca, hai vị tỷ tỷ này đều thật là thái quá a!"
Lục Thánh sửng sốt, chợt cười rộ lên, dùng sức gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Trịnh Đan Đan mang vẻ mặt ngạc nhiên vì không biết đã xảy ra chuyện gì.
...
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc cách Trại Tiên Lâm mấy trăm km, một chiếc xe con dài đang chạy như bay.
Trong chiếc xe xa hoa là một nam nhân trung niên mặc một bộ âu phục kẻ caro màu nâu tùy ý ngồi ở ghế sau.
Nam nhân trung niên này có làn da trắng như tuyết, khí chất âm lãnh, đôi mắt hiện ra màu tím nhạt quỷ dị, khiến cho ngũ quan vốn bình thường của hắn nhiều hơn vài phần mị lực tà dị.
Trước mặt hắn là một chai rượu vang đỏ đang lơ lửng giữa không trung, chậm rãi hướng trong ly rượu đổ ra rượu đỏ sẫm.
Một màn này nếu như bị người bình thường nhìn thấy thì sẽ kinh hô lên biểu diễn ảo thuật thật lợi hại.
Ly rượu vang đỏ rót một nửa tự động bay đến trong tay nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên bưng ly rượu lên ở trước mắt nhẹ nhàng lay động một chút, rồi khẽ ngửi trong ly rượu tản mát ra mùi thơm, mở miệng nói: "Thế nào, tìm được tung tích của Đường Mậu Lâm chưa?”
Lúc này mới chú ý tới trước mặt nam nhân trung niên đang quỳ hai người.
Hai người này đều là tráng hán có thể trạng khôi ngô, cơ bắp trên cánh tay đem âu phục màu đen trên người bọn họ căng phồng.
“Đã tìm được rồi, ở Ngưu Đầu Sơn tại thành phố Khâu Minh. Đường Mậu Lâm mang theo vợ con hắn, đoán chừng là chuẩn bị vào núi.” Một tráng hán mặc âu phục trả lời, trong giọng nói mang theo sự cung kính.
Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, nói: "Đường Mậu Lâm đúng là có chút đầu óc, nếu hắn thật sự đâm đầu vào rừng sâu núi thẳm không ra thì ta thật đúng là không có biện pháp gì với hắn.”
“Đại nhân yên tâm, chúng ta đã phái người theo dõi bọn họ. Cho dù hắn thật sự định làm dã nhân thì ta cam đoan cũng có thể tìm được hắn ở sơn động nào đó.” Tráng hán có chút tự tin trả lời.
Nam nhân trung niên tán thưởng nhìn tráng hán một cái, gật đầu nói: "Làm tốt lắm. Chỉ cần các ngươi phụ trách theo dõi hắn là được, chờ ta chạy tới Ngưu Đầu Sơn thì tự nhiên ta sẽ tự mình xuất thủ."
“Đường Mậu Lâm tuy rằng chỉ là một nhân vật nho nhỏ, nhưng dù sao cũng là tinh thần niệm sư cấp hai. Hai vị võ giả cấp bốn các ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.”
“Hiểu rồi.”
“Đường Mậu Lâm, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc.” Nam nhân trung niên bưng lên ly rượu nhẹ nhàng nhấp lên một ngụm, lẩm bẩm nói: "Lần này ngươi đắc tội ta mà ta không giết ngươi thì người khác sẽ cảm thấy Ngô Tích Kính ta dễ bị khi dễ, về sau tất nhiên sẽ có càng nhiều người đến đắc tội ta, thậm chí còn giẫm lên đầu ta mà đại tiện tiểu tiện. Cho nên ta chỉ có thể ủy khuất một nhà lớn nhỏ của ngươi thôi.”
Nam nhân trung niên khẽ thở dài, từng sợi tơ màu trắng bạc từ ống tay áo âu phục của hắn lộ ra không ngừng nhảy múa trong chiếc xe tối tăm, tựa như tơ nhện phun ra từ miệng con nhện vậy.
Hai gã tráng hán mặt âu phục liền lộ ra vẻ cung kính, cúi đầu xuống thấp thật sâu.
...
Cả đám đi dạo trong sơn trại đến chín giờ tối, Niếp Niếp buồn ngủ mà ngủ gục trên vai Lục Thánh.
Sau khi trả Niếp Niếp lại cho hai vợ chồng nam tử nho nhã, nhóm người Lục Thánh mới về phòng trọ nghỉ ngơi.
“Lục Thánh, ngày mai gặp lại nhé, nhớ trả lời tin tức của ta nha!” Trịnh Đan Đan vẫy tay với Lục Thánh thì bị Lâm Tử San kéo vào phòng.
Lục Thánh đi vào phòng của mình, việc đầu tiên hắn làm chính là tắt điện thoại di động.
"Ngày mai vào núi ta sẽ tìm cơ hội thoát đoàn, sau đó lại chậm rãi tìm kiếm vị trí của mỏ mật ngân." Lục Thánh nghĩ ngợi, lần nữa lấy ra một viên Dưỡng Tủy Đan nuốt vào, sau đó bắt đầu tu hành 《 Hằng Tinh Luyện Thể Thuật 》.
Chờ đến khi bị 《 Hằng Tinh Luyện Thể Thuật 》ép khô đến một tia thể lực cuối cùng, hắn lại tiến vào không gian mộng cảnh.
…