Bởi vì tử vong bên trong không gian mộng cảnh cho nên tinh thần lực của Lục Thánh bị chấn động, sắc mặt hắn lộ ra một chút tái nhợt.
Lòng Trịnh Đan Đan đau không chịu được, vẫn ân cần hỏi han Lục Thánh, cả nhà Niếp Niếp cũng đặc biệt tới quan tâm hắn một chút.
"Hay là hôm nay cũng đừng vào núi, ngươi nghỉ ngơi tốt rồi ngày mai lại đi nha..."
Trịnh Đan Đan khuyên nhủ Lục Thánh.
Lục Thánh vốn muốn nói mình không có gì đáng ngại, không cần chậm trễ vào núi.
Nhưng nghĩ lại không phải hắn có thể mượn cơ hội này để thoát đoàn và thuận tiện cho hắn một mình vào núi hay sao?
“Được!” Nói xong Lục Thánh trực tiếp đi lên nói rõ tình huống với hướng dẫn viên du lịch.
Hướng dẫn viên du lịch ngược lại rất dễ nói chuyện, dặn dò Lục Thánh nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền bị một đám bác gái thúc giục dẫn đội xuất phát.
“Aiii, ta nên ở lại chiếu cố Lục Thánh a.” Trịnh Đan Đan một bước quay đầu lại, ngoài miệng thở dài thở ngắn.
"Vậy sao anh không ở lại." Lâm Tử San liếc xéo nàng một cái.
Trịnh Đan Đan có chút nhăn nhó, ngượng ngùng nói: "Ta cùng hắn dù sao còn không phải là bạn trai bạn gái, lưu lại lời nói cũng không khỏi quá rụt rè. Hơn nữa chiếu cố như thế nào thì lại không thể vào phòng của Lục Thánh."
Trịnh Đan Đan nói xong không biết có phải liên tưởng đến chuyện gì hay không mà một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp liền trở nên đỏ bừng.
Lâm Tử San trợn trắng mắt, nói: "Đại tỷ, ngươi còn biết hai chữ rụt rè này sao? Ta xem trên mặt ngươi liền viết bốn chữ a!"
"Bốn chữ nào?"
“Xuân tâm nhộn nhạo!”
Trịnh Đan Đan nghe vậy liền hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới Lâm Tử San nữa.
Lúc này đoàn du lịch đã đi vào núi, trại Tiên Lâm liền bị bọn họ bỏ lại phía sau, dần dần không nhìn thấy bóng dáng.
Hai người Trịnh Đan Đan cùng Lâm Tử San đều là võ giả chính thức nên đi lại rất nhẹ nhàng.
"Lại nói, ngươi có nghĩ tới tìm một người yếu đuối như vậy làm bạn trai thật sự thích hợp sao?" Lâm Tử San vừa đi vừa nói chuyện với Trịnh Đan Đan. "Chỉ là một cơn ác mộng đều có thể làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, khí huyết thật là quá thấp a, đời này sợ là cũng khó tiến vào võ giả cấp 1. Sau này hai người ở cùng một chỗthì túi gạo, túi mì, bình gas trong nhà ai tới khiêng đây? Đan Đan, bộ dạng đẹp trai không thể làm ra cơm ăn a.”
Lâm Tử San nói lời thấm thía, nhưng Trịnh Đan Đan lại mang vẻ mặt không sao cả.
“Võ giả chính thức cấp một như ta thì cái túi nào mà không khiêng nổi chứ? Hơn nữa Lục Thánh chỉ là thể chất yếu chứ cũng không phải là tiểu bạch kiểm. Coi như hắn là tiểu bạch kiểm thì ta nuôi hắn cũng được mà.”
"Ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi." Lâm Tử San mang bộ dáng bó tay lắc đầu nói một câu rồi không nói nữa.
Bây giờ nàng ngẫm lại bạn trai cũ Trần Phi của mình hình như cũng không tệ lắm. Mặc dù hắn có cặn bã một chút, xấu xí một chút, nhưng ít nhất Trần Phi có thực lực Võ Đạo rất mạnh, về sau hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đạt được điều kiện hậu đãi sinh hoạt, có thể nuôi sống người một nhà mà không phải dựa vào người khác.
Lâm Tử San thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ sau khi trở về có nên hẹn Trần Phi ra ngoài nói chuyện một lần nữa hay không.
Hai nàng đi theo đoàn du lịch dần dần xâm nhập vào Ngưu Đầu Sơn.
Lâm Tử San cùng Trịnh Đan Đan ngược lại không cảm thấy cái gì, các bác gái trong đoàn thì đã chịu không nổi, từng người bắt đầu kêu mệt, có người thậm chí còn trực tiếp ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.
:Chúng ta đến đây du lịch chứ không phải để hành xác a!”
“Đúng vậy, chúng ta vẫn đang chạy nên đến bây giờ ta vẫn chưa chụp được một tấm ảnh nào cả!”
Các bác gái tập thể kháng nghị.
Hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi mang vẻ mặt khó xử, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh có một dòng suối nhỏ, phong cảnh xung quanh cũng không tồi thì liền tuyên bố toàn đoàn nghỉ ngơi tại chỗ mười phút.
Nhưng không đợi các bác gái vui vẻ một lát, trong đoàn liền có người kêu lên.
“Không thấy! Một nhà ba người kia không thấy nữa!”
Lúc này mọi người mới giật mình.
Gia đình nam tử nho nhã đi theo đoàn du lịch vào núi dĩ nhiên đã không thấy tăm hơi. Về phần từ lúc nào không thấy thì đều không có ai biết.
Hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nhắc nhở "Người dùng ngài gọi đã tắt máy" làm cho nàng nhất thời luống cuống.
"Mọi người giúp tôi tìm bọn họ đi..."
Hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi bắt đầu kêu gọi toàn đoàn hỗ trợ tìm người, nhưng kêu được một nửa thì đột nhiên phản ứng lại.
Đã mất ba người rồi, nếu lại mất thêm mấy người nữa thì công việc hướng dẫn viên du lịch của nàng cũng không cần làm nữa nên vội vàng sửa miệng.
"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một giờ, tôi đi tìm đội cứu hộ!"
Nói xong nàng cũng không quản các bác gái liên tục kháng nghị mà vội vã chạy sang một bên gọi điện thoại.
Trịnh Đan Đan cùng Lâm Tử San đem một màn này nhìn ở trong mắt.
"Đang yên đang lành mà ba người kia như thế nào lại đột nhiên không thấy đâu, rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà..." Trịnh Đan Đan nói thầm.
Lâm Tử San cũng nhíu mày nói: “Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi bọn họ đều ở đây.”
Theo lý thuyết mà nói cảm giác tồn tại của một nhà ba người Niếp Niếp mạnh như vậy rồi đột nhiên tụt lại phía sau thì tuyệt đối sẽ có người chú ý tới mới đúng.
Hơn nữa tính cách ổn trọng của hai vợ chồng mà quả thật đi lạc thì hẳn là trước tiên gọi điện thoại cho hướng dẫn viên du lịch, nhưng bây giờ điện thoại của bọn họ đã tắt máy.
Vậy chỉ có hai khả năng. Một là bọn họ đột nhiên gặp phải tập kích ngoài ý muốn, ngay cả kêu cứu cũng không kịp. Hai là chính là bọn họ chủ động thoát ly đội ngũ, không muốn người ngoài tìm được nữa.
Khi nàng liên tưởng đến ánh mắt làm cho người ta sợ hãi của nam tử trung niên nho nhã thì hiển nhiên khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
“Một nhà ba người này có lai lịch thần bí, nhất định không phải là người bình thường.” Lâm Tử San vẻ mặt nghiêm túc kết luận.
Trịnh Đan Đan lại mang vẻ mặt không sao cả.
"Tôi không quan tâm bọn họ có phải người bình thường hay không. Nhưng cậu nói hiện tại hướng dẫn viên du lịch bận rộn tìm người, vậy phỏng chừng hành trình kế tiếp cũng phải dừng lại. Hay là chúng ta dứt khoát trở về tìm Lục Thánh đi. Hắn và Niếp Niếp có quan hệ tốt, tin tức này nên cho hắn biết một chút.” Trịnh Đan Đan đề nghị.
Lâm Tử San suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
“Được.”
Sau đó hai nàng lập tức thoát ly đại đội ngũ và theo đường cũ trở về.
...