Chấn động nhất chính là Lâm Tử San cùng Trịnh Đan Đan. Hai nàng đều là sinh viên tài cao của Võ Đại Đông Ninh.
Võ Đại Đông Ninh vốn là nơi thiên tài hội tụ, có thể nói hai nàng đã gặp qua thiên tài nhiều không đếm xuể, rất nhiều đều là người bình thường nghĩ cũng không nghĩ tới.
Nhưng hiện tại những thiên tài mà hao nàng thuộc như lòng bàn tay kia so với Lục Thánh trước mặt quả thực chính là một trời một đất, ngay cả tư cách xách giày cho Lục Thánh cũng không có.
“Khụ khụ khụ…"
Một trận ho khan phá vỡ sự yên tĩnh trong sân. Lão nhân gầy gò chậm rãi tiến lên nhặt lấy điếu cày thuốc lá đứt đoạn trên mặt đất, lắc đầu thở dài.
Đường Mậu Lâm như tỉnh mộng, nhanh chóng chạy tới. Trước tiên hắn kiểm tra an toàn của vợ con mình rồi đi tới trước mặt Lục Thánh.
“Lục......”
Đường Mậu Lâm há miệng thì lại phát hiện mình không biết nên gọi Lục Thánh như thế nào mới tốt, Lục Thánh này hay là Lục Thánh kia.
Nhưng trong cảm nhận của hắn Lục Thánh bây giờ đã khác một trời một vực so với lúc trước.
“Có phải ngươi muốn cảm ơn ta đúng không?” Lục Thánh bất thình lình hỏi.
Vẻ mặt Đường Mậu Lâm có chút ngạc nhiên.
“Vậy ngươi hãy giúp ta làm một việc đi.” Lục Thánh thản nhiên nói.
Đường Mậu Lâm phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đáp ứng: “Được!”
...
Mấy giờ sau, Lục Thánh lưng đeo túi leo núi trở lại khu dân cư dưới chân Ngưu Đầu Sơn, phía sau hắn còn có hai cô gái Trịnh Đan Đan và Lâm Tử San đi theo với bộ dáng hơi mất tự nhiên.
Nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi kia đang sốt ruột chờ đợi ở nhà trọ, vừa nhìn thấy ba người thì nàng lập tức nhảy dựng lên.
“Các ngươi đã đi đâu vậy? Chúng ta đã tìm các ngươi suốt một ngày a!”
“Một đoàn người cùng đi mà tự nhiên mất tích sáu người, gọi điện thoại cũng không gọi được.”
Nàng chỉ mới lấy được giấy chứng nhận nữ hướng dẫn viên du lịch chưa được mấy ngày nên thiếu chút nữa đã khóc ra tiếng mán vì chuyện này.
"Thật xin lỗi, chúng ta nghe nói có đoàn hữu mất tích nên liền suy nghĩ đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm, không nghĩ tới đã trì hoãn quá nhiều thời giờ." Lục Thánh mang vẻ mặt áy náy giải thích.
Nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi khóe mắt phím hồng, chỉ trích: "Vậy ngươi cũng không thể một tiếng chào hỏi cũng không nói, ngay cả điện thoại cũng tắt máy."
"Chủ yếu là do trong rừng núi không có tín hiệu, điện thoại di động cũng hết pin. Nhưng ta có một cái tin tức tốt cho ngươi là ba vị đoàn hữu lạc đường kia chúng ta đã tìm được rồi!"
“Thật sao? Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?”
Lâm Tử San và Trịnh Đan Đan ở một bên nhìn Lục Thánh kể chuyện sinh động như thật cùng nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi mà thần sắc có chút hoảng hốt.
Sau khi từ trong núi rừng đi ra, Lục Thánh lại lần nữa biến trở về dáng vẻ ôn hòa, dương quang, tốt tính, cười đùa ha hả.
Cảnh tượng lúc trước ở bản Tiên Lâm hắn đã cường thế gạt bỏ một gã tinh thần niệm sư cấp ba, tỏa ra hào quang rực rỡ tựa như mặt trời kia giống như chỉ là ảo giác mà các nàng mới vừa trải qua.
Sau một hồi giải thích, hơn nữa điện thoại của Đường Mậu Lâm còn có thể gọi được, nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi mới có thể coi như nín khóc mỉm cười.
Đáng thương cho các bác gái trong đoàn du lịch, bởi vì sự kiện mấy người mất tích mà đoàn du lịch ba ngày hai đêm đang êm đẹp đã lãng phí một ngày vô ích.
Để tránh bị các bác gái công kích tập thể thì Lục Thánh ở nhà trọ một đêm, sáng sớm hôm sau liền ngồi một chuyến xe buýt sớm nhất rời khỏi khu thắng cảnh Ngưu Đầu Sơn.
Lâm Tử San và Trịnh Đan Đan cũng đi theo hắn. Hai nàng hoàn toàn không có tâm tư tiếp tục đi chơi nữa.
Xe buýt chạy như bay trên đường núi, ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên khuôn mặt Lục Thánh.
Lục Thánh nhìn chằm chằm phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Chuyện mỏ mật ngân hắn đã giao toàn bộ cho Đường Mậu Lâm hỗ trợ xử lý.
Đường Mậu Lâm là tinh thần niệm sư chính thức cấp hai đã thông qua khảo hạch, có chuyên môn để xử lý thỏa đáng cái mỏ mật ngân này.
Hắn nói sẽ mau chóng đem mỏ mật ngân này bán đi và đem tiền gửi vào tài khoản của Lục Thánh, đây là vì báo đáp ân cứu mạng cả nhà hắn của Lục Thánh.
Lục Thánh cũng không sợ Đường Mậu Lâm nuốt riêng. Đầu tiên Đường Mậu Lâm không giống loại người lấy oán trả ơn này, tiếp theo nếu như Đường Mậu Lâm dám làm ra loại chuyện này thì khẳng định Cổ Bình Sa của bản Tiên Lâm sẽ là người đầu tiên lấy điếu cày thuốc lá gõ đầu hắn.
Đường Mậu Lâm vẫn rất tôn kính vị nhạc phụ đại nhân này. Mà Cổ Bình Sa tuy là một vị tinh thần niệm sư cấp hai nhưng lại lựa chọn ẩn cư trong một cái thôn bản nhỏ trong núi, vậy hiển nhiên ông ta cũng không phải là người vừa thấy tiền liền sáng mắt.
Nói tóm lại, chuyến đi Ngưu Đầu Sơn lần này Lục Thánh xem như đã hoàn thành viên mãn nhiệm vụ.
Không chỉ như thế, Lục Thánh còn có thêm một bộ vũ khí tinh thần lực làm bằng mật ngân, đó là trên trăm sợi tơ kia, tất cả đều dùng mật ngân để chế tạo.
Lục Thánh ước lượng nó cũng nặng tới tầm năm cân mật ngân.