Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 161 - Chương 161 - Chấn Động Nhân Tâm

Chương 161 - Chấn Động Nhân Tâm
Chương 161 - Chấn Động Nhân Tâm

Lâm Tử San cố gắng chống đỡ thân thể để bò về phía sau, Trịnh Đan Đan thì lại sắc mặt tái nhợt kêu to: "Lục Thánh... Lục Thánh làm sao bây giờ?"

Trong chốc lát, tất cả mọi người đã làm ra ứng đối, điên cuồng lui về phía sau. Duy chỉ có Lục Thánh ở điểm trung tâm là không hề nhúc nhích.

Hắn nhìn xem nam nhân trung niên âu phục ngũ quan vặn vẹo mà toát ra một tia thương hại thật sâu, nói: “Không thể không nói tinh thần lực của ngươi thật sự nhỏ yếu đến mức làm cho người ta thấy đáng thương.”

Một giây sau, nụ cười vặn vẹo của nam nhân trung niên âu phục đã dừng lại. Trước mắt hắn và trong tầm nhìn của mọi người xuất hiện một vầng kim sắc kiêu dương từ từ bay lên.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua khe hở giữa sơn cốc, chiếu xuống thôn bản nho nhỏ.

Nếu như nhìn thẳng vào ánh mặt trời này sẽ còn có thể làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Nhưng lúc này trong mắt mọi người ánh mặt trời lại không sáng bằng ánh sáng tỏa ra từ trên người Lục Thánh.

Theo ý nào đó mà nói, Lục Thánh vẫn là Lục Thánh bình bình đạm đạm đứng tại chỗ, không có bất kỳ sự khác biệt nào. Nhưng hắn lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng "chói mắt", giống như hắn đã hóa thân thành một vầng mặt trời màu vàng, ánh sáng vàng vô tận tỏa ra từ trên thân hắn. Cảm giác này không tồn tại trong thị giác mà ở cấp độ tinh thần.

Dưới ánh kim quang gần như vô tận này, tinh thần lực bộc phát của nam nhân trung niên âu phục kia tựa như tuyết đọng dưới ánh mặt trời mà chỉ trong nháy mắt đã bị nhấn chìm, dập tắt, tan chảy, biến mất vô hình.

Trong đôi mắt đen kịt của Lục Thánh thiêu đốt kim quang hừng hực.

Làn da của hắn vốn đã trắng nõn tuấn mỹ nhưng vào lúc này càng hiện ra vài phần khí chất tôn quý thần bí.

Lục Thánh tay nắm tơ nhện chỉ bạc trông giống như một vị thần linh trong thần thoại cổ đại đang trấn áp yêu ma tàn sát bừa bãi nhân gian.

Lúc này Lục Thánh đột nhiên buông tay, hàng trăm sợi tơ nhện chỉ bạc liền tản ra, sau đó lại trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình cứng rắn đắp nặn thành hình dạng một thanh trường thương.

Lục Thánh cố gắng nhớ lại một đạo băng hà rực rỡ mà hắn nhìn thấy trong không gian mộng cảnh. Và sau đó......

Bắn!!!

Trường thương màu trắng mãnh liệt xuyên qua trái tim của nam nhân trung niên âu phục, khiến cho hắn bất lực ngã xuống đất, đồng tử trong mắt hắn nhanh chóng khuếch tán, trên mặt còn lưu lại một vẻ khiếp sợ cùng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Nam nhân trung niên âu phục phun ra một ngụm máu tươi, quỳ xuống mặt đất, thân thể lung lay sắp đổ.

“Ta...... Ta là Ngô Tích Kính, ta làm sao có thể chết được......”

Đến lúc chết thì nam nhân trung niên âu phục mới tự báo ra tên của mình ở trước mặt Lục Thánh.

Đáng tiếc là hiện tại tâm tình Lục Thánh cũng không tốt lắm, bởi vì dù cho bây giờ hắn đã đạt tới thương thuật hoàn mỹ cảnh, cộng thêm tinh thần lực cường đại gia trì, nhưng hắn cảm giác ngay cả một phần vạn thần vận của vị Zombie cấp tông sư Nữ Võ Thần kia cũng đều không có bắt chước nổi.

"Thật là một tên tồi tệ." Lục Thánh đem cảm xúc không tốt trút lên người nam nhân trung niên âu phục.

Nam nhân trung niên âu phục trừng to hai mắt, lại phun ra một ngụm máu rồi sau đó bất lực ngã xuống. Hắn cuối cùng đã chết!

Lục Thánh xoay người lại nhìn thấy Tiểu Niếp Niếp đang lấy hai tay che mặt tò mò nhìn quanh.

Nàng nhìn thấy Lục Thánh xoay người lại thì vội vàng khép ngón tay giống như đang chứng minh mình không nhìn lén.

Mật ngân đã chế tạo ngược lại là tạm thời có thể dùng được!

Sợi tơ bạc trên mặt đất tựa như vật sống mà hội tụ trong tay Lục Thánh.

Tuy rằng Lục Thánh cũng không thích vũ khí tinh thần lực mềm mại như tơ bạc, nhưng nếu như vặn thành hình thương như vừa rồi thì vẫn có thể dùng tốt trước khi Vô Gian Đao Luân được chế tạo xong.

Dù sao Lục Thánh hiện tại tuy có một thân tinh thần lực cường đại nhưng lại không có vũ khí tiện tay để hắn có thể đem tinh thần lực này hoàn mỹ phát huy ra.

Lúc này, đám người ở thôn bản đã sớm bị chấn động đến trình độ một câu cũng không nói nên lời, cả đám lặng ngắt như tờ, đến nổi có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách qua cửa thôn, còn có xa xa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa.

Đường Mậu Lâm vẫn duy trì tư thế xông tới dừng lại tại chỗ với vẻ mặt mờ mịt. Những người khác cũng không kém nhiều.

Lâm Tử San trợn tròn con mắt, con ngươi thiếu chút nữa chui ra khỏi hốc mắt.

Trịnh Đan Đan thì há to miệng, vẻ mặt chấn động cùng mê man.

Nếu như nói Lục Thánh lúc trước biểu hiện ra thực lực võ đạo giống như hướng trong đám người ném một quả bom, chấn cho tất cả mọi người da đầu tê dại.

Như vậy khi tinh thần lực của hắn triển lộ ra thì không thua gì một viên đạn hạt nhân trực tiếp đem đầu óc mọi người thanh không, trống rỗng một mảnh.

Tinh thần niệm sư! Lục Thánh lại còn là tinh thần niệm sư sao?!!

Hắn mới bao nhiêu tuổi a? Nhìn bộ dáng cũng chỉ là học sinh trung học, mười bảy mười tám tuổi mà thôi!

Lục Thánh có được thực lực võ đạo có thể so với võ giả cấp năm và võ học chưởng khống cảnh là đã đầy đủ yêu nghiệt. Nhưng hiện tại hắn còn thêm một cái thân phận tinh thần niệm sư, hơn nữa còn là tinh thần niệm sư có thể dễ dàng nghiền ép tinh thần niệm sư cấp ba Ngô Tích Kính!

Tinh thần lực khủng bố kia tựa như mặt trời chói mắt bàng bạc, ngay cả tinh thần lực tự bạo của Ngô Tích Kính cũng có thể trực tiếp san bằng!

Hết thảy mọi chuyện dĩ nhiên đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người, đem khái niệm thiên tài, yêu nghiệt trong đầu bọn họ nổ cho nát bét.

Bình Luận (0)
Comment