Nam nhân trung niên mặc âu phục hít sâu một hơi, thần sắc một lần nữa khôi phục vẻ tỉnh táo.
Trong đôi mắt màu tím của hắn lóe ra ánh sáng yêu dị, hắn từng bước một đi tới vị trí ban đầu.
"Không có cương khí hộ thể thì ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu tử có chút quái lực mà thôi. Ở dưới tơ nhện mật ngân của ta thì thân thể yếu ớt của ngươi sẽ giống như bơ mà bị cắt ra. Ta đã không thể chờ đợi được muốn nghe âm thanh thống khổ kêu thảm của ngươi rồi." Nam nhân trung niên mặc âu phục liếm môi nói, vẻ mặt càng ngày càng biến thái.
Ánh mắt Lục Thánh vẫn tĩnh như nước, dùng vẻ mặt hờ hững lẳng lặng nhìn xem nam nhân trung niên mặc âu phục.
“Ngươi có thể thử xem.” Lục Thánh tùy ý nói.
Nam nhân trung niên mặc âu phục nhếch miệng cười, lộ ra hàng lợi đỏ tươi, nói: “Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể kiêu ngạo như thế.”
Trong nháy mắt tiếp theo, tử quang trong mắt hắn đại phóng. Trong phút chốc, hai ống tay áo, cổ áo, vạt áo và các bộ phận khác của nam nhân trung niên mặc âu phục đều mạnh mẽ phun ra gần trăm sợi chỉ bạc dày đặc, so với lúc trước triển lộ nhiều hơn đâu chỉ gấp đôi.
Hơn trăm sợi chỉ bạc xé rách không khí, đồng loạt bắn về phía Lục Thánh.
Từ góc độ người ngoài nhìn lại, lúc này nam nhân trung niên mặc âu phục thật giống như một tên yêu nhện trong truyền thuyết đang muốn thôn phệ người ta.
Hơn trăm đạo ngân tuyến trong nháy mắt đã đến trước mặt Lục Thánh.
Trên mặt nam nhân trung niên mặc âu phục bắt đầu nở nụ cười. Hắn tựa như có thể dự đoán được hình ảnh xảy ra trong giây tiếp theo, đó là thiếu niên trước mặt hắn sẽ bị tơ nhện sợi bạc của hắn trực tiếp xuyên qua toàn thân, trong nháy mắt trở thành một con búp bê người rách nát.
Nhưng một giây sau, nụ cười của nam nhân trung niên mặc âu phục đã đọng lại trên mặt hắn.
Đối mặt trên trăm đạo tơ nhện chỉ bạc nhanh đến mức mắt thường cơ hồ không cách nào thấy được, Lục Thánh chỉ là làm ra một cái động tác vô cùng đơn giản đó là bình tĩnh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng huy động theo quy luật kỳ diệu nào đó.
Lòng bàn tay của Lục Thánh tựa hồ thai nghén ra một cái vòng xoáy hắc động phát ra lực hấp dẫn vô hình.
Những tơ nhện chỉ bạc bắn tới trước mắt Lục Thánh đều bị vòng xoáy trong lòng bàn tay hắn hấp dẫn, toàn bộ quy về trong tay Lục Thánh.
“Lục Thánh chỉ bằng vào tay không mà bắt được tất cả tơ nhện chỉ bạc sao?” Ở xa xa, Lâm Tử San tận mắt chứng kiến cảnh này mà bỗng nhiên cả người run rẩy.
Nàng giống như bị điện giật mà đôi môi điên cuồng run lên.
“Khống chế cảnh!”
“Như thế nào lại là khống chế cảnh?
“Tơ nhện chỉ bạc đều bị một chưởng của Lục Thánh khống chế!”
Lâm Tử San từng nghe một vị giáo sư nào đó nhắc tới khống chế cảnh khi đi học tại Võ Đại Đông Ninh.
Hôm nay nàng đã được tận mắt nhìn thấy một màn này mà trong đầu mạc danh kỳ diệu liền toát ra những lời này.
Cảnh giới này giống như là thứ vốn nên tồn tại trong truyền thuyết mà bỗng nhiên xuất hiện rõ ràng trước mặt thì Lâm Tử San làm sao có thể không kích động đến run rẩy được?
Điều này không thua gì phàm nhân đột nhiên diện kiến thần minh vậy!
Lúc này, nam nhân trung niên mặc âu phục càng là trong miệng phát ra âm thanh khiếp sợ đến biến giọng.
“Điều này sao có thể?!!”
Mắt hắn mở to, trong đó tràn đầy vẻ khó tin.
Tinh thần niệm sư là sự tồn tại siêu thoát võ giả bình thường, giống như vũ khí nóng đối với vũ khí lạnh.
Nhưng hành vi hiện tại của Lục Thánh lại là hình ảnh hắn không nghĩ ra được.
Quả thực giống như có người tay không tiếp được một quả tên lửa vậy!
Bên cạnh Đường Mậu Lâm là lão nhân gầy gò cùng thanh niên Cổ Nguyệt cũng đều nhìn đến ngây người.
Bọn họ thân là tinh thần niệm sư mà giờ khắc này lại cảm giác thế giới quan của mình tựa hồ đang chậm rãi sụp đổ.
Hơn trăm sợi tơ nhện chỉ bạc bị Lục Thánh nắm chặt trong tay từng cọng thẳng tắp.
Nam nhân trung niên mặc âu phục điên cuồng thôi động tinh thần lực, nhưng lại cảm giác chính mình trước mặt mình có một khối nham thạch vô cùng to lớn, dù cho hắn cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Điều này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Nam nhân trung niên mặc âu phục không ngừng tự nhủ, trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, đôi mắt màu tím của hắn vốn đã quỷ dị nay càng trở nên khiếp người.
Nhưng trong mắt người khác nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn rất đáng thương!
Két két két......
Năm ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Thánh chậm rãi siết chặt, hắn dùng một loại ánh mắt đạm mạc lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam nhân trung niên mặc âu phục mà hung hăng kéo sợi tơ trong tay một cái.
Tại đằng xa, nam nhân trung niên mặc âu phục lập tức phát ra một tiếng kinh hô giống như một con búp bê bị kéo dây, thân bất do kỷ hướng về phía Lục Thánh bay tới.
Nam nhân trung niên mặc âu phục ở giữa không trung vũ động tứ chi lung tung. Bỗng nhiên hắn dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thánh, trong mắt toát ra vẻ điên cuồng nồng đậm.
“Nếu đã như vậy thì đơn giản liền cùng nhau chết đi!”
Hắn vừa nói xong, một cỗ tinh thần lực đáng sợ vượt xa lúc trước từ trong thân thể hắn bộc phát ra.
Trong không khí phảng phất như có gợn sóng vô hình khuếch tán.
Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt liền cảm giác trái tim mình đột nhiên đập mạnh, tựa như là đột nhiên có một tảng đá lớn đè lên, có một sự khó chịu nói không nên lời.
Đường Mậu Lâm thần sắc đại biến, gấp giọng hô to: “Không tốt! Hắn muốn tự bạo tinh thần lực! Tất cả mọi người cách quá gần hắn sẽ bị chấn thành ngu ngốc đó!”
Nói xong hắn cắn răng một cái rồi điên cuồng phóng về phía mỹ phụ cùng tiểu Niếp Niếp.
Những người khác cũng biến sắc theo. Tuy rằng bọn họ không biết tự bạo tinh thần lực có ý vị như thế nào, nhưng nhìn Đường Mậu Lâm mang bộ dạng tận thế tiến đến kia thì cũng đã biết đó tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.