Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 159 - Chương 159 - Chỗ Dựa Chân Chính?

Chương 159 - Chỗ Dựa Chân Chính?
Chương 159 - Chỗ Dựa Chân Chính?

“Đáng chết!”

Nam nhân trung niên mặc âu phục không kịp phản ứng.

Tinh thần lực cường đại thuộc về tinh thần niệm sư cấp ba liền bộc phát ra.

Tinh thần lực khổng lồ cơ hồ từ vô hình biến thành hữu hình, trong không khí trước mặt nam nhân trung niên mặc âu phục hiện ra từng đạo dấu vết như sóng nước, nhưng dưới thân hình khôi ngô như hai đạo đạn pháo kia một mảnh sóng nước này lại nhanh chóng bị thanh trừ.

Từng vòng sóng gợn hình tròn khuếch tán ra bốn phía. Màn chắn tinh thần lực không hề giữ lại mà chỉ làm cho tốc độ bắn của hai bóng đen kia chậm lại một chút.

Đồng tử của nam nhân trung niên mặc âu phục co rút lại, hắn cơ hồ theo bản năng mà lập tức lựa chọn kết thúc trò chơi mèo vờn chuột với Đường Mậu Lâm.

Mấy chục sợi chỉ bạc giống như bạch trùng trong nháy mắt đã xuyên qua tất cả thiết châu, chấn nổ thành từng đoàn bột thiết. Sau đó chúng cấp tốc rụt lại, ở trong không khí tạo ra âm thanh bén nhọn.

Mấy chục sợi chỉ bạc đan xen phía trước nam nhân trung niên mặc âu phục tạo thành một tấm lưới tinh xảo, vừa vặn chặn lại hai bóng đen bắn tới.

Bịch, bịch!

Cũng không tính là âm thanh thật lớn, hai thân thể khôi ngô cường tráng nặng nề nện vào lưới bạc.

Bàn tay của nam nhân trung niên mặc âu phục đằng sau bị siết chặt ra từng đạo vết máu, mà lưới chỉ bạc cũng bị lực xung kích khủng bố đập cho lõm xuống kinh người.

Bốn phía lưới chỉ bạc không có điểm chống đỡ, hay nói cách khác điểm chống đỡ chính là tinh thần lực của nam nhân trung niên mặc âu phục.

Tinh thần lực của hắn tựa như từng bàn tay vô hình to lớn nắm chặt bốn góc lưới chỉ bạc cố gắng chống đỡ.

Trên trán nam nhân trung niên mặc âu phục trong nháy mắt liền chảy ra mồ hôi dày đặc. Hắn gắt gao cắn chặt hàm răng, khóe mắt căng lên từng sợi gân xanh thật nhỏ, hiển nhiên tinh thần lực của hắn đã bị thôi động đến cực hạn.

Nhưng ngay cả như vậy mà cơ thể hắn vẫn vô thức di chuyển về phía sau. Giày da màu đen đắt tiền tinh xảo của hắn cày ra một dấu vết rõ ràng trên mặt đất, cuộn lên một mảng lớn thảm cỏ kéo dài đến hơn mười mét. Lúc này cỗ lực trùng kích khủng bố kia mới rốt cục bị triệt tiêu hoàn toàn.

Bịch, bịch!

Hai cỗ thân thể máu thịt be bét ngã trên mặt đất. Bây giờ đã có thể thấy rõ ràng hai người này chính là hai gã đại hán mặc âu phục lúc trước được nam nhân trung niên phái đi giết vợ con của Đường Mậu Lâm.

Bọn hắn không may trở thành điểm giao chiến giữa hai cỗ lực lượng khủng bố, bọn hắn cũng đã sớm chết đến không thể chết hơn nữa.

Có lẽ trước khi thân thể của bọn hắn trở thành điểm giao chiến thì bọn hắn cũng đã chết rồi. Bởi vì biểu tình trên mặt bọn hắn còn đang dừng lại ở sự khiếp sợ cùng ngạc nhiên, chứ cũng không có quá nhiều thống khổ.

Tại vị trí ngực và bụng của hai gã đại hán lưu lại hai đạo quyền ấn thật sâu, cơ hồ đem thân thể của bọn hắn đánh xuyên qua.

Giờ khắc này tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người. Bọn họ không dám phát ra một chút âm thanh, vẻ mặt sững sờ nhìn về một phương hướng.

Nơi đó có một vị mỹ phụ đang mang sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dại ra, tiểu Niếp Niếp thì mang vẻ mặt ngây thơ, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Và còn có một vị thiếu niên tuấn tú ngay cả túi leo núi trên lưng cũng chưa kịp buông xuống mang vẻ mặt bình tĩnh chắn trước mặt hai nàng.

“Niếp Niếp, nhắm mắt lại, đừng nhìn.” Thiếu niên nhẹ giọng nói ra.

“Dạ.” Tiểu Niếp Niếp lên tiếng đáp ứng, nghe lời đem hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn che ở trước mặt mình, nhưng hai mắt nàng nhịn không được mà xuyên qua kẽ ngón tay tò mò chớp động nhìn xem. Đối với nàng mà nói đây có lẽ chỉ là một trò chơi nhỏ giống như trò chơi trốn tìm.

Thiếu niên cởi túi leo núi sau lưng ra, nhẹ nhàng đặt trên bãi cỏ bên chân và tiếp tục bình tĩnh nhìn về phía trước.

“Lục Thánh......”

Mọi người đều mang thần sắc hoảng hốt, vẻ mặt mê mang.

Bọn họ thật sự không cách nào đem hết thảy chuyện phát sinh lúc trước cùng thiếu niên tuấn tú trước mặt này liên hệ cùng một chỗ.

Rõ ràng hắn chỉ là một chàng sinh viên bình thường, ôn hòa, lạc đường.

Vậy vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Võ giả cấp năm!”

Nam nhân trung niên mặc âu phục rốt cục từ trong dư chấn tinh thần lực bộc phát hòa hoãn lại, sắc mặt hắn khó coi nhìn chằm chằm vào Lục Thánh trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

“Không… hắn không phải võ giả cấp năm, vì cương khí không hiện, nội kình cũng không có a.” Nam nhân trung niên mặc âu phục rất nhanh liền phủ định suy đoán của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn làm sao làm được? Đường Mậu Lâm, thì ra đây mới là chỗ dựa chân chính của ngươi!"

Nam nhân trung niên mặc âu phục dùng một loại ánh mắt "ngươi rất tốt, ngươi được lắm" mà nhìn xem Đường Mậu Lâm.

Đường Mậu Lâm lúc này mang vẻ mặt mờ mịt, hắn cũng không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của nam nhân trung niên mặc âu phục.

Thôi kệ hắn đi, không sao cả!

Bình Luận (0)
Comment