Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 158 - Chương 158 - Lục Thánh Xuất Thủ

Chương 158 - Lục Thánh Xuất Thủ
Chương 158 - Lục Thánh Xuất Thủ

Cũng không lâu lắm, bóng đen nhỏ gầy từ giữa không trung rơi xuống, bị Ngân Tuyến đánh bay ra xa.

Gần như đồng thời, lão nhân gầy gò đứng ở bên cạnh Đường Mậu Lâm liền kêu lên một tiếng, hào quang trong mắt nhanh chóng ảm đạm.

Lúc này tất cả mọi người mới thấy rõ, lúc trước ngân tuyến giao kích với bóng đen kia thì ra là một cái điếu cày thuốc lá, nhưng lúc này nó đã bị cắt thành mấy đoạn.

“Đây là chỗ dựa của ngươi sao, Đường Mậu Lâm?” Nam nhân trung niên mặc âu phục khẽ hỏi.

Sau đó hắn bước về phía trước một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trên bãi đất trống trước cửa thôn bản tựa như thuấn di.

Phía sau hắn vẫn còn đang treo những người của bản Tiên Lâm, lúc này có mấy người đã đình chỉ giãy dụa, giống như con rối treo ở trên dây bạc, sắc mặt tím tái một mảnh.

“Ta còn tưởng rằng ngươi có cái gì, thì ra chỉ là một lão già phế vật. Tinh thần lực cấp hai bình thường, kỹ xảo thô sơ, quả thực làm nhục danh xưng tinh thần niệm sư.” Nam nhân trung niên mặc âu phục mang vẻ mặt thất vọng nói.

Khuôn mặt Đường Mậu Lâm lúc này đã tái mét, quát lạnh một tiếng: “Ngô Tích Kính, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Nói xong hắn liền giơ tay lên, trong ống tay áo bay ra số lượng lớn thiết châu màu nâu đen, hướng về phía nam nhân trung niên mặc âu phục như đạn lưới.

Nam nhân trung niên mặc âu phục cũng không thèm nhìn mà vươn một tay về phía Đường Mậu Lâm.

Những sợi dây bạc vốn đang trói buộc dân bản đột nhiên thu lại, sau đó lại từ trong ống tay áo của hắn bay ra thành từng đám chính diện nghênh đón những viên thiết châu kia.

Hai bên va chạm làm phát ra tiếng vang "Đinh đinh đương đương".

Không ngừng có thiết châu bị đánh bay ra ngoài, Đường Mậu Lâm sắc mặt tái nhợt, số lượng lớn mồ hôi từ trán hắn lăn xuống, từng bước một lui về phía sau.

“Đi mau, mang theo Niếp Niếp đi mau!” Đường Mậu Lâm gian nan quay đầu lại, từ kẽ răng nặn ra một câu.

Mỹ phụ như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng chạy về phía Lục Thánh cách đó không xa.

Nam nhân trung niên mặc âu phục thấy một màn như vậy thì lập tức thoải mái, thuận miệng phân phó cho hai tên thủ hạ phía sau: “Trước tiên giết chết vợ con Đường Mậu Lâm, sau đó giải quyết những người còn lại.”

“Vâng.” Hai gã đại hán âu phục buông xuống Lâm Tử San và Trịnh Đan Đan, thân hình nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ.

Hai bóng đen cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau mà lao thẳng tới chỗ mỹ phụ cách đó mấy chục mét.

Tinh quang trong mắt lão nhân gầy gò chợt lóe, ông ta vừa định có động tác thì một sợi dây bạc không biết từ đâu chui ra.

Lúc ông ta cúi đầu nhìn lại thì sợi dây bạc đã xuyên qua vai ông ta, máu chảy như trút nước.

Lâm Tử San cùng Trịnh Đan Đan đã thoát ly khống chế nên liền có tâm muốn chạy trốn. Nhưng không biết nam nhân trung niên mặc âu phục đã ở trên người các nàng thi triển thủ đoạn gì mà hai người chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, khí huyết trong cơ thể là một mảnh nước đọng, một chút sức lực cũng đều không dùng được, thậm chí còn không bằng một người bình thường.

Đường Mậu Lâm vội vàng điều khiển Thiết Châu với ý đồ thoát ly chiến đoàn để đi ngăn cản hai gã đại hán âu phục kia, nhưng hắn lại bị hơn mười sợi ngân tuyến gắt gao dây dưa.

Thiết châu màu đen nằm giữa đông đảo ngân tuyến tựa như một đám chim sẻ sa lưới không ngừng tán loạn.

“Ngô Tích Kính, ngươi đáng chết!” Đường Mậu Lâm lòng nóng như lửa đốt, hai mắt sung huyết thét lên.

Nam nhân trung niên mặc âu phục mang vẻ mặt mỉm cười, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm đi Đường Mậu Lâm, ta nhất định sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy vợ con của mình chết như thế nào.”

Lúc này, hai gã đại hán kia đã lấn đến vị trí của mỹ phụ. Có mấy thanh niên dân bản xông lên muốn ngăn cản nhưng lại bị bọn hắn tùy ý đánh bay ra ngoài.

Hai đạo thân hình khôi ngô cao gần hai mét từng bước một đi về phía trước, tựa như hai bức tường đá nhanh chóng che lấp hoàn toàn thân ảnh ba người chỗ mỹ phụ.

Trong mắt Đường Mậu Lâm toát ra vẻ tuyệt vọng thật sâu.

Ở xa xa, Trịnh Đan Đan cũng mở to hai mắt, đôi môi run rẩy đọc lên một cái tên: “Lục Thánh......”

Nụ cười trên mặt nam nhân trung niên mặc âu phục càng ngày càng rạng rỡ, mà ánh mắt hắn lại dần dần lạnh như băng.

Hắn quét mắt nhìn mọi người chung quanh đang tuyệt vọng thê lương mà lạnh lùng nói: "Hối hận sao? Ngươi lúc trước lựa chọn đắc tội với ta thì nên nghĩ đến sớm muộn sẽ có một..."

Nam nhân trung niên mặc âu phục còn chưa nói xong thì…

Ầm!!!

Một tiếng xé gió bén nhọn như đạn pháo xé rách không khí đã cắt đứt lời nói của hắn.

Nam nhân trung niên mặc âu phục lập tức quay đầu lại, một giây sau đồng tử hắn liền co rút lại.

Chỉ thấy ở trong đôi mắt của hắn phản chiếu hình ảnh hai đạo thân hình khôi ngô như cái bao tải đang nhanh chóng bay về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment