Ngay khi Lục Thánh đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào, Tiểu Niếp Niếp nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, ủy khuất nói với hắn: "Đại ca ca, quả bóng của Niếp Niếp đã không còn......”
Lục Thánh sửng sốt một chút mới kịp phản ứng Tiểu Niếp Niếp nói chính là quả bóng nhựa màu đỏ lúc trước nàng đã chơi cùng hắn.
“Bóng ở đâu đưa cho ca ca xem, ca ca sẽ giúp ngươi tìm về!” Lục Thánh vỗ vỗ đầu Tiểu Niếp Niếp, từ tốn nói.
"Quả bóng ở... quả bóng ở..." Tiểu Niếp Niếp nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại lần trước nàng nhìn thấy quả bóng nhựa màu đỏ yêu thích là ở nơi nào.
Ngũ quan tinh xảo trắng nõn nhăn lại, đau khổ tự hỏi.
Bỗng nhiên Tiểu Niếp Niếp chỉ về một phương hướng, cao hứng nhảy dựng lên.
“Quả bóng của Niếp Niếp ở trong tay người kia!”
Lục Thánh quay đầu lại, chờ hắn thấy rõ cảnh tượng tại phương hướng kia thì nụ cười trên mặt hắn bắt đầu thu liễm từng chút một, cuối cùng trở về vẻ trầm tĩnh.
Lúc này Bản Tiên Lâm vốn đang náo nhiệt tràn ngập vui sướng cũng dần dần an tĩnh lại. Tất cả mọi người đều nhìn về một phương hướng.
Sắc mặt Đường Mậu Lâm trở nên khó coi và ngưng trọng, lão nhân gầy gò cũng buông xuống điếu cày thuốc lá đang cháy trong tay, ánh mắt chậm rãi nheo lại.
Chỉ thấy ở vị trí cửa vào thôn bản, có một đoàn người đang từng bước tới gần, dẫn đầu là một nam nhân trung niên mặc âu phục kẻ caro.
Ánh mắt của hắn tản ra màu tím yêu dị, một tay cầm một quả bóng nhựa màu đỏ khô quắt rỉ khí, tay kia thì tùy ý buông thỏng, từng sợi tơ bạc tựa như tơ nhện từ trong cổ tay áo hắn kéo dài ra bay múa giữa không trung.
Mỗi một sợi chỉ bạc đang quấn quanh một vị nam thanh niên cường tráng, đó chính là dân bản của Bản Tiên Lâm vừa mới vào núi săn bắn, thanh niên Cổ Nguyệt cũng ở trong đó.
Xa xa nhìn lại, nam nhân trung niên này thật giống như yêu ma quái vật từ trong núi rừng đi ra. Phía sau hắn còn có hai gã đại hán mặc âu phục màu đen đi theo.
Trong tay mỗi một gã đại hán đều xách một vị nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đó chính là hai nàng Trịnh Đan Đan cùng Lâm Tử San.
Trịnh Đan Đan liếc mắt nhìn về phía Lục Thánh, vội vàng hô to: "Lục Thánh, chạy mau! Chạy mau đi!”
Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong thì miệng nàng đã bị gã đại hán âu phục che lại, chỉ có thể nghe được tiếng giãy dụa "Ngô ngô".
Lâm Tử San bên cạnh cả người đang lâm vào sự khiếp sợ lớn lao, sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách.
Tinh thần niệm sư!
Nam nhân trung niên đáng sợ như ma quỷ trước mặt nàng chính là tinh thần niệm sư trong truyền thuyết!
Võ đại Đông Ninh cũng có một vị học sinh có được thiên phú tinh thần niệm sư, hắn chính là thiên chi kiêu tử chân chính của trường học, tựa như chúng tinh phủng nguyệt, hào quang vạn trượng.
Lâm Tử San biết rõ quần thể tinh thần niệm sư đáng sợ đến mức nào. Đó là thủ đoạn mà võ giả bình thường căn bản không thể tưởng tượng nổi, so với võ giả thiên phú còn hiếm hơn nhiều.
Lâm Tử San đã từng nhìn thấy bạn trai cũ Trần Phi khiêu chiến với vị học sinh có thiên phú niệm sư tinh thần kia một lần, lúc ấy hai người này đang cạnh tranh chức vị xã trưởng của Võ Đạo Xã Đông Đại.
Thực lực võ đạo của đối phương tuy thấp hơn Trần Phi một cấp độ, nhưng kết quả Trần Phi vừa đối mặt thì đã bị đối phương đánh rớt xuống lôi đài, ngay cả tư cách ép đối phương ra tay cũng không có.
Lúc ấy Lâm Tử San liền thán phục tinh thần niệm sư cường đại, mà hiện tại nam nhân trung niên đứng đang đứng trước mặt nàng chính là một vị tinh thần niệm sư cường đại hơn không biết bao nhiêu lần so với xã trưởng của Võ Đạo Xã Đông Đại.
Hai gã đại hán võ giả cấp 4 ở trước mặt hắn đều nghe lời hắn như giống chó nghe chủ, bởi vì trên thế giới này kẻ mạnh sẽ chỉ khuất phục kẻ mạnh hơn.
Dọc theo đường đi, Lâm Tử San nghe được đôi câu vài lời đối thoại giữa nam nhân trung niên và hai gã đại hán kai thì cũng hiểu rõ chân tướng sự việc.
Nam nhân trung niên này là tới tìm một nhà Tiểu Niếp Niếp để trả thù, còn một nhà Tiểu Niếp Niếp thì luôn một mực tránh né bọn hắn đuổi giết.
Nếu đã là quan hệ truy sát cùng bị truy sát, vậy thực lực bên nào mạnh bên nào yếu tự nhiên vừa xem liền hiểu ngay.
"Xong rồi, lần này sợ là thật sự sẽ đem tính mệnh ném ở Ngưu Đầu Sơn rồi! Ta như thế nào lại xui xẻo như vậy, mạc danh kỳ diệu mà bị cuốn vào cái vòng xoáy hung hiểm này." Trong lòng Lâm Tử San là một mảnh tuyệt vọng cùng thê lương, nàng vô cùng hối hận khi đã quyết định đến Ngưu Đầu Sơn giải sầu.
Vèo!!!
Bỗng nhiên có một tiếng xé gió bén nhọn cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tử San.
Chỉ thấy một đạo bóng đen cao gầy từ đằng xa lao nhanh mà đến, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt đám người Lâm Tử San và xông thẳng về phía nam nhân trung niên yêu dị mặc âu phục kia.
Nam nhân trung niên không chút hoang mang, trong ống tay áo của hắn đột nhiên bắn ra một sợi ngân tuyến, mãnh liệt đánh về phía bóng đen kia.
Ngân tuyến cùng bóng đen lần lượt quấn quanh ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến làm cho người ta hoa mắt tán loạn, cho dù Lâm Tử San thân là võ giả cấp hai mà cũng không cách nào thấy rõ, chỉ có thể nghe được tiếng "leng keng" như đao kiếm va chạm.