Cũng không lâu lắm, Lục Thánh đã bị đưa tới trong bản.
Mới vừa đi vào bản thì Lục Thánh liền nhìn thấy một đám người đi tới trước mặt. Trong đó có một lão nhân gầy gò ôm một cô bé, cô bé vừa thấy hắn liền vội vàng hướng hắn phất tay, hét lớn: "Đại ca ca, đại ca ca! Ngươi tới nhà ông ngoại tìm Niếp Niếp chơi sao?”
Lục Thánh hơi sửng sốt, không ngờ hắn lại gặp một nhà Tiểu Niếp Niếp ở đây.
Đường Mậu Lâm nhìn thấy Lục Thánh lưng đeo ba lô leo núi thì trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, nội tâm hắn vừa treo lên gánh nặng liền hạ xuống.
“Thì ra là chàng trai kia.”
Đường Mậu Lâm còn tưởng rằng Ngô Tích Kính nhanh như vậy liền tìm tới cửa.
Hắn chủ động tiến lên hỏi Lục Thánh: “Tại sao ngươi lại chạy đến đây?”
Lục Thánh ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Sau khi các ngươi cùng đoàn xuất phát, ta cảm giác tinh thần tốt hơn một chút nên liền muốn tới tìm các ngươi. Trên đường ta muốn đi đường tắt nên kết quả bất tri bất giác lạc đường.”
Trên mặt đám người lộ ra biểu tình "Quả nhiên là vậy".
Du khách lạc đường trong núi là chuyện hết sức bình thường, Lục Thánh không phải là người đầu tiên đánh bậy đánh bạ xông vào trong bản bọn họ, dù sao Bản Tiên Lâm này chỉ là nơi hẻo lánh chứ không phải chân chính ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Đường đại ca, vì sao hai người lại ở đây? Các ngươi cũng lạc đường tới đây sao?” Lục Thánh tò mò hỏi.
Đường Mậu Lâm cười ha hả, nói: "Ha ha ha, đây là nhà của ông ngoại Niếp Niếp, chúng ta hàng năm đều sẽ trở về thăm bọn họ, lần này chỉ là thuận tiện đi theo đoàn du lịch."
“À à” Lục Thánh nghe vậy liền "bừng tỉnh đại ngộ".
“Nếu đã trùng hợp như vậy thì không bằng ở lại buổi tối cùng nhau nhé?” Đường Mậu Lâm theo bản năng nhìn về phía lão nhân gầy gò, đề nghị.
Lão nhân hơi nheo mắt lại, đánh giá Lục Thánh từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Tiểu tử này có ánh mắt rất thuần khiết, ta rất thích.”
“...”
Trên mặt đám người Đường Mậu Lâm nhất thời đều lộ ra ý cười.
Thanh niên da ngăm nhếch miệng cười, hướng Lục Thánh mở hai tay ra nói: “Ngoại khách, hoan nghênh đi vào Bản Tiên Lâm chân chính.”
…
Lục Thánh là bằng hữu quen biết của một nhà Đường Mậu Lâm, hơn nữa Tiểu Niếp Niếp càng thêm thân thiết đối với hắn, cho nên hắn được nhiệt tình nghênh đón vào trong bản.
"Ngươi tới rất đúng lúc, bởi vì một nhà đại a tỷ đã trở về, đợi lát nữa ta sẽ tự mình đi chuẩn bị vài món ăn dân dã. Ngươi là người từ trong thành phố đi ra nên tuyệt đối chưa từng nếm qua chúng." Thanh niên mày rậm mắt to, có màu da ngăm kia đối với Lục Thánh càng thêm nhiệt tình, đi lên khoác lấy bả vai Lục Thánh, thái độ thân thiết nói
Từ trong lúc nói chuyện phiếm Lục Thánh đã biết được thanh niên này tên là Cổ Nguyệt, là bản chủ của Bản Tiên Lâm, chính là con nuôi của lão nhân gầy gò kia, cũng coi như là thiếu bản chủ của bản nhỏ có nhân số không tới năm mươi người này.
Lão nhân gầy gò kia tên là Cổ Bình Sa, mẹ của Niếp Niếp cũng là con nuôi của ông ta có tên là Cổ Minh Hoa. Bản này cơ hồ tất cả mọi người đều họ Cổ.
Cổ Nguyệt đưa Lục Thánh đến cửa bản liền kêu mấy tên thanh niên trong bản lên núi săn thú.
Tất cả mọi người đều cầm súng săn trong tay, chỉ có Cổ Nguyệt là cầm vũ khí lạnh là một mũi giáo hình cạnh phát ra hàn quang bốn phía, nhưng nó không có chuôi, trông giống như mũi mâu lấy từ trên trường mâu xuống vậy.
"Cái bản này thật không đơn giản." Lục Thánh nhìn xem thân ảnh đám người Cổ Nguyệt nhanh chóng biến mất trong rừng núi mà trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Hắn vừa đối mặt thì liền cảm ứng ra Cổ Nguyệt là tinh thần niệm sư cấp một, lão nhân Cổ Bình Sa thì là tinh thần niệm sư cấp hai. Hơn nữa còn có Đường Mậu Lâm cũng là tinh thần niệm sư cấp hai.
Một cái Bản Tiên Lâm nho nhỏ mà lại tồn tại ba vị tinh thần niệm sư, tỷ lệ này quả thực là quá khoa trương.
Lục Thánh vốn còn muốn đi lên hỏi xem có thể mướn người giúp hắn đi vận chuyển mỏ mật ngân hay không, nhưng sau khi nhìn thấy loại tình huống này hắn nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu như bọn họ đã là tinh thần niệm sư thì tất nhiên bọn họ sẽ rõ ràng giá trị của mật ngân, cho nên Lục Thánh không cách nào cam đoan khi những dân bản thuần phác này đối mặt với một số tiền lớn như vậy thì bọn họ có thể thay đổi bản tâm hay không? Hơn nữa Đường Mậu Lâm kia nhìn qua tuyệt đối không phải dạng người thuần phác.
Chẳng lẽ ta phải bày ra thực lực để chấn nhiếp toàn bộ bọn họ sao?