Đường Mậu Lâm nhìn bóng lưng vợ con rời đi, rồi nói với thanh niên kia: "Xem ra cha đã giao bản hoàn toàn cho ngươi, mà ngươi cũng chính thức đột phá cấp một rồi.”
Thanh niên ngượng ngùng gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Đều là đại a cha dạy dỗ tốt, he he he.”
“Tài năng của ngươi cũng không kém.” Đường Mậu Lâm khen vài câu, ý cười lại có chút miễn cưỡng.
Đoàn người rất nhanh đi đến trước một gian nhà đất cổ xưa.
Mỹ phụ cùng Niếp Niếp đã sớm đến và đang ngồi cùng một lão nhân dáng người gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng xuống, nhẹ giọng nói chuyện.
Giọng nói của cô bé vừa giòn vừa sáng, chọc cho lão nhân cười ha ha không ngừng, điếu cày thuốc lá trên tay không ngừng run rẩy.
Đường Mậu Lâm cùng thanh niên đi tới trước mặt lão nhân, lão nhân ngẩng đầu, híp mắt đánh giá hai người.
“Đến rồi à?” Lão nhân tại trên thềm đá gõ gõ điếu cày thuốc lá hỏi.
“Đại a cha.” Đường Mậu Lâm hô một tiếng, thần sắc có chút phức tạp.
Hắn lần trước gặp phụ thân của thê tử thì đối phương đôi mắt ông ta bắn ra tinh mang bốn phía, ngồi yên tựa như sư hổ ngủ gật. Nhưng hiện tại ánh mắt ông ta lại trở nên đục ngầu không chịu nổi, cả người phảng phất như già đi mười tuổi.
Xem ra tình huống của đối phương so với trong tưởng tượng của hắn còn tệ hơn.
“Lần này tới có chuyện gì thì nói đi.” Lão nhân xua đi những người khác, chỉ để lại một nhà Đường Mậu Lâm và thanh niên, ôm Niếp Niếp thản nhiên nói.
Đường Mậu Lâm đơn giản kể lại sự tình một lần.
Thanh niên trong nháy mắt liền nhảy dựng lên: “Cấp ba! Đại tỷ phu, ngươi như thế nào chọc phải tinh thần niệm sư cấp ba vậy?”
Lão nhân cười lạnh không ngừng, nói: "Ta đã sớm biết ngươi đến đây thì sẽ không có chuyện gì tốt. Từ lần trước ngươi xông vào bản mang đi Minh Hoa thì ta liền đoán sẽ có một ngày như vậy."
Sắc mặt Đường Mậu Lâm có chút xấu hổ.
Mỹ phụ nhẹ nhàng hô một tiếng: "Cha.”
Lão nhân hừ một tiếng, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất đắp mà thôi. Lão đầu tử ta dù sao đời này đã vô vọng đột phá cấp ba rồi, nếu như tinh thần niệm sư cấp ba kia thật sự tìm tới bản thì ngươi hãy mang theo cả nhà ngươi cùng người trong bản chạy ra ngoài, ta sẽ tới ngăn cản hắn một hồi."
Thanh niên nhịn không được hỏi: "Đại a cha, chúng ta chạy ra ngoài tìm ai hỗ trợ đây?"
Lão nhân trừng mắt, cầm lấy điếu cày thuốc lá hung hăng gõ đầu thanh niên, tức giận mắng: “Tìm ai sao? Đương nhiên là tìm chính phủ, tìm cảnh sát rồi! Đối với pháp luật xã hội thì hắn coi như là tinh thần niệm sư cấp ba thì còn có thể tại giữa đường giết người sao?"
Thanh niên ngượng ngùng cười cười, ôm đầu không dám nói nữa.
Sắc mặt Đường Mậu Lâm thì lại không lạc quan cho lắm. Bởi vì hắn rất rõ ràng loại chuyện giết người giữa đường này tên Tử Nhãn Ma Chu Ngô Tích Kính kia có thể làm ra. Hơn nữa người trong bản bị phong bế trong núi quá lâu, căn bản không biết một vị tinh thần niệm sư cấp ba có được bao nhiêu đặc quyền. Nếu như báo cảnh sát có tác dụng thì hắn đã sớm làm rồi, không đến mức phải mang theo người nhà chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này.
“Được rồi được rồi, các ngươi một đường chạy tới đây khẳng định đều đã mệt mỏi. Đi xuống nghỉ ngơi cho tốt, đừng quấy rầy ta nói chuyện với cháu gái ta.” Lão nhân tựa hồ có chút mệt mỏi, không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo mấy người đi ra ngoài.
Đường Mậu Lâm gật đầu, không nói gì nữa. Hắn hiện tại chỉ hy vọng Ngô Tích Kính tìm không thấy nơi này, để cho cả bản bình an vượt qua một kiếp này.
Mấy người Đường Mậu Lâm đang chuẩn bị rời khỏi gian nhà đất thì lúc này bỗng nhiên có người vội vã chạy vào, ở bên tai thanh niên nói vài câu.
Thanh niên nghe xong liền nói với Đường Mậu Lâm: "Dân bản vừa đi săn đã trở về, họ nói trên đường gặp phải người ngoài xông vào.”
Nội tâm Đường Mậu Lâm trong nháy mắt liền trầm xuống.
...
“Đây là thổ bản đánh dấu trên bản đồ sao?”
Lục Thánh đeo một cái ba lô, tựa như du khách leo núi bình thường đi theo sau mấy người dân bản, tò mò quan sát thôn xóm trước mặt.
Toàn bộ bản không lớn, đứng ở chỗ cao liếc mắt một cái là có thể nhìn hết.
Nởi đây có tổng cộng mười mấy hộ gia đình, tất cả dân bản cộng lại không vượt quá năm mươi người.
Bản này tọa lạc trong một sơn cốc, hoàn cảnh thanh u, trước cửa bản có một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua, tựa hồ còn có thể nghe được xa xa truyền đến âm thanh của thác nước.
Hoàn cảnh nơi đây phi thường tốt, giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
"Ngươi có thể lưu lại ở đây được không, chúng ta phải hỏi qua lão bản chủ mới được. Ngươi có chuyện gì thì phải cùng lão bản chủ thương lượng. Lão bản chủ gật đầu mới tính là chúng ta đồng ý.” Một hán tử trung niên mang theo súng săn, da ngăm đen vừa đi vừa nói với Lục Thánh.
Lục Thánh gật đầu đáp ứng.
Hắn chạy quanh ở trong núi rừng đã đụng phải đám dân bản chạy, và rất thuận lợi liền bị dẫn tới nơi này.
Hiện tại xem ra cái bản này vẫn là có không ít thanh niên tráng kiện, cũng đủ giúp ta vận chuyển mỏ mật ngân!
Hơn nữa dân bản nhìn rất thuần phác, tuy rằng ta là du khách từ bên ngoài đến nhưng ánh mắt bọn họ đều rất tinh khiết, cũng là dạng người đôn hậu.