"Đại nhân, hai tiểu nha đầu kia xử lý như thế nào?" Một gã đại hán nhỏ giọng hỏi.
Nam nhân trung niên hướng về một cái phương hướng nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Có người tới, trước tiên mang theo các nàng, đợi khi tìm được Đường Mậu Lâm rồi giết là được. Đến lúc đó vừa lúc có thể giá họa cho Đường Mậu Lâm luôn."
Nam nhân trung niên cúi đầu nhìn xem hai nàng Lâm Tử San mang vẻ mặt hoảng sợ, cười nói: "Ta vốn là không muốn giết người ngoài dự định, đáng tiếc là các ngươi có vận khí không tốt, hết lần này tới lần khác phát hiện tung tích của Đường Mậu Lâm, mà then chốt các ngươi cũng không phải là người bình thường, một cái võ giả cấp 2 và một cái Võ Giả cấp 1."
Nam nhân trung niên lắc đầu, cảm thán một câu: "Ta phải giết hết các ngươi để ngừa mọi chuyện."
Nói xong hắn mang theo hai gã đại hán cấp tốc đi vào địa phương mà Lâm Tử San mới vừa phát hiện quả bóng nhựa màu đỏ, sau đó trong nháy mắt liền biến mất ở giữa núi rừng.
Mấy người kia vừa rời đi không bao lâu, một trận tiếng bước chân ầm ĩ từ trong sơn đạo truyền đến.
Nữ hướng dẫn du lịch trẻ tuổi mang theo một đám bác gái vội vã chạy xuống, trên khuôn mặt viết đầy vẻ lo lắng.
"Tại sao lại thiếu hai người, không phải ta đã cho các ngươi tại chỗ chờ đợi không nên chạy loạn rồi sao? Aiii. . . . 11."
...
Tại bên khác, một mỹ phụ ôm một cô bé ôn nhu an ủi: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, quay về mẹ sẽ mua cho Niếp Niếp một cái mới. Không đúng, mẹ sẽ mua cho Niếp Niếp một cái quả bóng nhựa càng to càng đẹp hơn so với trước đó."
Trên mặt cô bé vẫn treo lệ ngân, ánh mắt đỏ hoe, rõ ràng mới vừa khóc xong.
"Mẹ, chúng ta lúc nào trở về vậy, Niếp Niếp muốn tìm đại ca ca chơi." Cô bé hít mũi một cái, thương cảm nói ra.
Mỹ phụ đang suy nghĩ nên trả lời cô bé vấn đề này như thế nào thì phía trước truyền đến tiếng gọi của người chồng.
"Đến rồi."
Mỹ phụ hai mắt sáng lên, vội vã đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy rậm rạp tùng lâm ở phía trước từ hai bên tách qua một bên, một cái tiểu thôn xóm y sơn bạn thủy xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Niếp Niếp sẽ lập tức được nhìn thấy ông ngoại! Niếp Niếp có nhớ là ông ngoại không?"
Cô bé hai mắt sáng lên, trong nháy mắt liền quên đi quả bóng nhựa bị hỏng cùng đại ca ca mà vỗ tay vui vẻ kêu lên: "Ông ngoại! Niếp Niếp rất nhớ ông ngoại!"
"Tốt, hiện tại cha mẹ liền mang Niếp Niếp đi gặp ông ngoại." Nam tử nho nhã cười ha hả từ trong tay mỹ phụ tiếp nhận cô bé.
Một nhà ba người từ trong núi rừng đi ra, tiểu thôn xóm lúc này đã triệt để hiện ra trước mặt bọn họ.
Xa xa nhìn lại có thể nhìn thấy mấy vị nữ nhân quấn tóc có phong cách y phục khác hẳn với ngoại giới đang ngồi xổm bên dòng suối nhỏ giặt quần áo.
Các nữ nhân này cũng đã phát hiện một nhà ba người bọn họ, trong đó có một vị chạy đi cực nhanh hướng vào trong thôn.
Không bao lâu sau liền có 4 5 vị nam nhân từ trong thôn đi nhanh ra, hướng về một nhà ba người mà đi tới.
Thanh niên dẫn đầu bên trong đám nam nhân biểu tình bỗng nhiên sửng sốt, trên mặt chợt lộ ra vẻ kích động cùng mừng rỡ, quay đầu hô to.
"Đại A Tỷ đã trở về! Cả nhà Đại A Tỷ đã trở về!"
Nam tử nho nhã ôm cô bétrong ngực nghe được âm thanh này thì cũng vỗ tay hoan hô lên.
"ồ ah ~ "
Người hai bên nhất thời đều cười ha ha, rất nhanh liền hội tụ cùng nhau.
"Đại A Tỷ, đại tỷ phu, tiểu Niếp Niếp." Thanh niên vừa hô kia có mắt to mày rậm, màu da cổ đồng, lần lượt vấn an từng người.
Vẻ mặt mỹ phụ cũng có chút kích động, lên tiếng chào hỏi.
Mấy người chào hỏi nhau mấy câu rồi Đường Mậu Lâm đề nghị: "Chúng ta đi vào lại nói tiếp."
"Được!" Thanh niên dẫn ba người vào thôn, trên đường đi còn bắt chuyện với người dân chung quanh,
"Nhanh đi săn mấy con vật thôn quê đi, buổi tối mọi người phải náo nhiệt một trận thật lớn."
Mỹ phụ bên cạnh cười nói: "Tiểu đệ, hiện tại động vật hoang dã được luật pháp bảo hộ rất nghiêm, các ngươi cẩn thận chớ để bị người ta bắt a."
Thanh niên khoát tay, tỏ ra không có vấn đề gì, cười nói: "Hê hê hê! Ở trong núi thì ai quản được chúng ta chứ. Hơn nữa chúng ta cũng không phải là hoàn toàn bị phong bế, mỗi tháng đều sẽ đi ra ngoài vài chuyến. Việc săn mấy con hươu cũng không quan trọng, không quan trọng."
Cô bé đột nhiên kêu lên: "Niếp Niếp muốn ăn canh chim nhỏ, lần trước ta tới đã uống cái món này!"
"Được, buổi tối ta liền cho Niếp Niếp uống canh diều hâu." Thanh niên sủng nịch sờ sờ khuôn mặt cô bé, nói.
Mỹ phụ cười híp mắt nhìn xem hai người, mở miệng dò hỏi: "Cha đâu rồi? Thân thể ngài có khỏe không?"
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt thanh niên chậm rãi thu liễm.
Thanh niên cười khổ một tiếng, nói: "Cha đang ở trong phòng nghỉ ngơi, thân thể vẫn còn tốt. Chỉ là tinh thần không được tốt lắm..."
"Ý ngươi là gì?" Mỹ phụ có chút lo lắng hỏi.
Đường Mậu Lâm bên cạnh trầm giọng hỏi: "Không phải là bởi vì trùng kích ba cấp chứ?"
Thanh niên gật đầu, ánh mắt phức tạp nói: "Đại cha nửa năm trước muốn đột phá cấp ba nhưng thất bại, đến bây giờ trạng thái tinh thần vẫn không quá ổn định. Nguyên bản ta muốn thông tri cho các ngươi biết nhưng đại cha lại không cho."
"Để ta đi vào nhìn ngài xem." Mỹ phụ cũng không nhịn được nữa mà lo âu ôm lấy Niếp Niếp vội vã chạy về phía trước.