"Trên bản đồ biểu hiện cách nơi này vài km bên ngoài có một thôn xóm nhỏ do dân tộc thiểu số tụ tập, ta có thể đi tới đó tìm người hỗ trợ."
“Thôn dân nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài nên bình thường đều tương đối thuần phác. Nếu thái độ thành khẩn và trả thù lao nhiều một chút thì hẳn là vấn đề không lớn.”
"Nếu bọn họ thật sự động lòng tham thì ta cũng chỉ có thể tiện tay hạ thủ.”
Lục Thánh thầm nghĩ, một giây sau hắn lại sửng sốt một chút, có chút tự giễu mà lắc đầu.
"Ấy, ý nghĩ của ta hiện tại như thế nào càng ngày càng bạo lực hung tàn nhỉ?"
“Xã hội có pháp trị a! Có rất nhiều cách khác bạo lực để giải quyết vấn đề mà!"
Lục Thánh đeo ba lô, dựa theo bản đồ chỉ dẫn chậm rãi đi về phía thôn xóm nhỏ kia.
...
“Chờ một chút!” Hai người Trịnh Đan Đan đang trên đường trở về thì đột nhiên bị một tiếng quát khẽ của Lâm Tử San làm cho dừng bước.
“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Đan Đan nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Lâm Tử San đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong núi rừng, ánh mắt chớp động ánh sáng kỳ dị.
Lâm Tử San nhanh chóng nhảy vào bên đường, dừng lại tại vị trí cách đường chính bảy tám mét nhặt lên một thứ và nói với Trịnh Đan Đan: "Ngươi xem đây là cái gì?"
Trịnh Đan Đan nhìn chằm chằm vào cái đồ nhựa màu đỏ trong tay Lâm Tử San mà giật mình kêu lên: “Bóng! Là quả bóng nhựa mà Niếp Niếp hay chơi!”
Lâm Tử San gật đầu, thứ nàng nhặt được chính là quả bóng nhựa màu đỏ mà ba người Lục Thánh, Trịnh Đan Đan, Niếp Niếp đã chơi ở trên xe buýt của đoàn du lịch trên đường tới Ngưu Đầu Sơn.
Chỉ có điều quả bóng này hiện tại đã vỡ rách, biến thành xẹp lép. Nếu không phải Lâm Tử San tinh mắt thì căn bản không thể phát hiện ra được.
“Quả bóng của Niếp Niếp rơi ở chỗ này nghĩa là cả nhà nàng rất có thể đã rời khỏi đoàn du lịch.” Lâm Tử San suy đoán.
“Vậy chúng ta mau đi thông báo cho hướng dẫn viên du lịch và đội tìm kiếm cứu nạn đi!” Trịnh Đan Đan nhanh chóng nói.
Lâm Tử San lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy không cần thiết. Một nhà Niếp Niếp không phải là người bình thường, nếu bọn họ không muốn cho người biết mình đi nơi nào thì chúng ta thông tri cho đội tìm kiếm cứu nạn cũng vô dụng."
“Vậy chúng ta trở về nói cho Lục Thánh!” Trịnh Đan Đan vội vàng sửa miệng.
Lâm Tử San dùng một loại ánh mắt nhìn xem kẻ ngu ngốc để nhìn Trịnh Đan Đan, nói: "Thông báo cho Lục Thánh không phải càng vô dụng hơn à? Hắn chỉ là người bình thường thì còn có thể càng thần thông quảng đại hơn so với đội tìm kiếm cứu nạn chuyên nghiệp ư?"
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trịnh Đan Đan bất đắc dĩ hỏi.
Lâm Tử San tiện tay ném quả bóng nhựa màu đỏ bị xì xuống đất, phủi tay thản nhiên nói: "Biện pháp tốt nhất chính là chúng ta coi như không có nhìn thấy gì và chờ đội tìm kiếm cứu nạn tự mình phát hiện. Còn việc bọn họ có thể tìm được một nhà Niếp Niếp hay không thì liền xem bản lĩnh của bọn họ. Về phần chúng ta sau khi trở về chậm rãi chờ tin tức đi. Không phải chuyện của chúng ta thì tốt nhất không nên xen vào.”
Trịnh Đan Đan do dự một chút, nàng đang muốn mở miệng thì lúc này sau lưng hai người bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Không sai, không phải chuyện của mình thì tốt nhất không nên xen vào, nếu không nhỡ đâu gặp phải phiền toái gì thì có hối hận cũng không kịp."
“Ai?!!” Trịnh Đan Đan và Lâm Tử San lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau hai người cách xa tầm sáu mét không biết lúc nào đã xuất hiện ba người.
Một nam nhân trung niên mặc âu phục kẻ caro màu nâu có đôi mắt đẹp hiện ra màu tím nhàn nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác tà mị.
Phía sau người này còn đứng hai gã đại hán khôi ngô thân cao gần hai mét cũng mặc âu phục, cơ ngực căng phồng đến mức nút áo sơ mi đã sắp bung ra.
Hai gã đại hán này lẳng lặng đứng ở phía sau nam nhân trung niên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người Lâm Tử San tựa như hai tên côn đồ.
“Đáng tiếc là các ngươi hiện tại muốn không tham gia cũng không được. Bắt lấy các nàng.” Nam nhân trung niên liếc nhìn hai nữ một cái rồi thản nhiên phân phó.
“Vâng.”
Hai gã đại hán lập tức gật đầu, đồng loạt bước về phía trước một bước.
Ầm!!!
Giữa núi rừng yên tĩnh nổ tung một tiếng giòn tan, tại vị trí hai tên đại hán lưu lại hai dấu giày rõ ràng, thân ảnh bọn hắn trong nháy mắt liền biến mất.
Đồng tử của Lâm Tử San hung hăng co rút lại, theo bản năng hô to một tiếng: "Chạy mau!”
Nhưng hai gã đại hán kia đã sớm đi tới trước người các nàng, chỉ vài hơi thở sau bọn hắn đã trở lại vị trí ban đầu, trong tay còn gắt gao ôm chặt Lâm Tử San cùng Trịnh Đan Đan đang giãy dụa không ngừng.