Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm - Dịch

Chương 164 - Chương 164 - Người Tới

Chương 164 - Người Tới
Chương 164 - Người Tới

"Bạn của ta nói 15 phút nữa sẽ đến." Trịnh Đan Đan cất điện thoại di động, cười hì hì nói với Lục Thánh.

Lục Thánh gật đầu, đột nhiên lúc này điện thoại di động của hắn vang lên.

Lục Thánh nhận máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Lục Thánh, Đông Tình Tuyết đây.”

Lục Thánh hơi ngẩn ra rồi trả lời: "Chào Đông tổng giáo quan, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

Đông Tình Tuyết lời ít ý nhiều: “Khải Minh tướng tinh đã bắt đầu, bây giờ ngươi đang ở đâu, ta sẽ lập tức tới đón ngươi.”

Khải Minh tướng tinh đã bắt đầu rồi sao?

Lục Thánh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi gì thêm, vì thế hắn liền gửi vị trí của mình ở thành phố Khâu Minh cho Đông Tình Tuyết.

“Được, đại khái mười lăm phút sau ta sẽ đến, ngươi chuẩn bị một chút đi.” Đông Tình Tuyết bàn giao xong liền cúp điện thoại.

Lục Thánh thu hồi di động, ánh mắt hơi lóe lên.

Khải Minh tướng tinh đã bắt đầu, nhìn giọng nói của Đông Tình Tuyết dường như rất khẩn trương!

Nói như vậy khảo hạch tinh thần niệm sư của ta có thể sẽ phải hoãn lại!

Lục Thánh cảm thấy không sao cả, vì cho dù không khảo hạch thì hắn cũng đã là tinh thần niệm sư cấp ba chân chính, hắn khảo hạch chỉ là để có thể tiến vào Tinh Võng giúp cho hắn về sau mua bán đồ vật thuận tiện hơn một chút.

Nhưng sau khi có Đường Mậu Lâm hỗ trợ xử lý mỏ mật ngân thì hắn tạm thời cũng không cần gấp.

“Lục Thánh, ngươi sao vậy? Ngươi có bằng hữu tới đón hả?” Trịnh Đan Đan nghi hoặc nhìn Lục Thánh, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt nên hỏi.

Lâm Tử San bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò.

Vừa rồi Lục Thánh nghe điện thoại cũng không có cố ý lảng tránh hai nàng, cho nên hai nàng đều nghe thấy Lục Thánh nói là sẽ gửi đi vị trí.

Lục Thánh gật đầu, áy náy nói: "Đúng vậy, ta đột nhiên có việc nên tạm thời không thể đi tới Thành Lương được.”

Trịnh Đan Đan nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nhanh chóng hỏi: "Vậy ngươi muốn đi đâu?”

Lục Thánh lắc đầu, nói: “Cám ơn ngươi, không cần phiền ngươi đâu vì bạn của ta cũng sắp tới rồi.”

“Vậy được rồi.” Trịnh Đan Đan thất lạc nói.

Ba người lâm vào trầm mặc, trên sân ga người đến người đi, không biết qua bao lâu một trận tiếng động cơ gầm rú từ xa đến gần vang vọng cả đường phố, dẫn tới rất nhiều người ngoái cổ quan sát.

Chỉ thấy một chiếc siêu xe màu xanh nhạt vô cùng huyễn khốc từ xa chạy như bay tới.

“Đậu má, đây là siêu xe sát thủ của ốc đảo Sư Quốc, chiếc xe này có giá hơn mười triệu đó!” Thanh niên tri thức bị hai nàng Trịnh Đan Đan từ chối lúc trước vẫn còn chưa rời đi, khi hắn nhìn thấy chiếc siêu xe kia thì lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặt hâm mộ nói

Đùng!!!

Một lát sau, chiếc siêu xe có giá hơn mười triệu trong miệng thanh niên kia liền dừng lại trước trạm xe buýt, cuốn lên một mảng lớn cát bụi cùng khí thải.

Người qua đường nhao nhao né tránh, giận mà không dám nói gì.

Cửa của siêu xe mở ra, từ bên trong đứng lên hai người gồm hai thanh niên một nam một nữ, cả hai đều mặc một thân trang phục thời thượng, toát ra khí chất của thiên kim tiểu thư và công tử phú nhị đại.

“Đan Đan!” Nữ sinh trang điểm đậm đeo khuyên tai lớn vừa bước ra khỏi xe liền hưng phấn vẫy tay với Trịnh Đan Đan.

“Văn Tuệ!” Trịnh Đan Đan hai mắt sáng ngời, lớn tiếng đáp lại, rồi quay đầu nói với Lục Thánh và Lâm Tử San: "Bạn của ta tới rồi.”

Tại xa xa, thanh niên tri thức tận mắt nhìn thấy một màn này thì mang vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ. Bây giờ hắn rốt cục đã biết vì sao mình lại bị các nàng cự tuyệt, thì ra các nàng là bạch phú mỹ.

Trách không được tại sao chỉ mỗi việc thêm bạn tốt mà các nàng đều hỏi hắn có phải là võ giả chính thức hay không.

Nghĩ tới đây ánh mắt thanh niên tri thức nhìn Lục Thánh mà càng thêm chua xót cho mình.

Bộ dáng đẹp trai tốt như vậy sao?

Hai người chạy siêu xe rất nhanh liền đi đến trước mặt mấy người Lục Thánh. Nữ sinh đeo khuyên tai lớn và Trịnh Đan Đan hưng phấn ôm nhau nhảy cẩng lên.

Nam sinh tóc vàng bên cạnh mặc một thân quần áo màu sắc rực rỡ, cười nói: "Đan Đan, đã lâu không gặp ngươi thật giống như lại trở nên xinh đẹp."

“Ngươi tới đây làm gì?” Trịnh Đan Đan buông tay nữ sinh tên là Văn Tuệ ra, sắc mặt nàng có chút khó chịu liếc nhìn nam sinh tóc vàng một cái hỏi.

Trịnh Đan Đan tựa hồ đối với nam sinh này cũng không có hảo cảm gì, nhưng vẫn là giới thiệu: "Đây là Lâm Tử San, là bằng hữu tốt nhất của ta tại Võ Đại Đông Ninh, là võ giả cấp 2. Còn vị này là......”

Lúc Trịnh Đan Đan giới thiệu đến Lục Thánh thì nàng không biết nên nói như thế nào, bởi vì thân phận và bối cảnh của Lục Thánh thì nàng cũng không biết.

Mà sự thần bí chói mắt trên người Lục Thánh cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng.

“Đây là Lục Thánh, ta bạn tốt mà ta đã gặp khi đi du lịch tại Ngưu Đầu Sơn.”

Trịnh Đan Đan cố ý nhấn mạnh ba chữ bạn tốt, nhưng đáng tiếc nữ sinh đeo bông tai lớn cùng nam sinh tóc vàng cũng không có chú ý điểm này, toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Lâm Tử San, bởi vì võ giả cấp hai rất đáng kết bạn.

“Xin chào, ta cũng là bạn tốt của Đan Đan, ta tên là Từ Văn Tuệ.” Nữ sinh đeo khuyên tai lớn chủ động vươn tay phải về phía Lâm Tử San, nhiệt tình cháo hỏi.

Nam sinh tóc vàng nghe được Lâm Tử San là võ giả cấp hai của Võ Đại Đông Ninh thì ánh mắt cũng sáng lên, tự giới thiệu: "Ta tên là Tào Minh Lượng, ngươi là bằng hữu của Đan Đan thì sau này cũng là bằng hữu của chúng ta.”

Về phần Lục Thánh thì hai người liếc mắt một cái cũng không muốn. Bởi vì nhìn qua hắn chỉ là một vị học sinh trung học mà thôi, ăn mặc cũng không được đẹp lắm, chỉ có bộ dáng thì ngược lại rất đẹp trai.

Lục Thánh chỉ là người quen biết của Trịnh Đan Đan khi đi du lịch, cho nên bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải quen biết hắn.

Lục Thánh cũng không để ý mà cúi đầu nhìn xem đồng hồ đeo tay.

Đông Tình Tuyết nói là tầm mười lăm phút nữa sẽ đến, kém không nhiều lắm cũng sắp đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment