Mấy người Trịnh Đan Đan hàn huyên vài câu, nam sinh tóc vàng tên Tào Minh Lượng đề nghị: "Được rồi, chúng ta trở về Thành Lương rồi lại ôn chuyện đi."
Hắn giơ lên móc chìa khóa mở khóa cửa xe, chỉ vào siêu xe thể thao huyễn khốc cười nói: "Cái siêu xe sát thủ này của ta vừa mới mua được một tuần, vừa vặn có bốn chỗ, ngươi nói xem có trùng hợp hay không?"
Đoán chừng là do hắn đã biết hôm nay sẽ tới đón hai vị đại mỹ nữ.
Trịnh Đan Đan nhìn chằm chằm vào ghế sau, nhíu mày nói: “Chỉ có hai vị trí thì Lục Thánh sẽ ngồi ở đâu?”
Từ Văn Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt, cũng không kiêng dè Lục Thánh mà trực tiếp nói ra: "Đan Đan, ngươi còn định mang theo hắn sao?"
Trịnh Đan Đan gật đầu, xoay người nói với Lục Thánh: "Lục Thánh, ngươi đi đâu vậy, chúng ta sẽ đưa ngươi đi trước.”
“Không cần, ta đã nói bạn của ta chuẩn bị tới đón ta rồi mà.” Lục Thánh uyển chuyển cự tuyệt.
Lâm Tử San chủ động đề nghị: “Đan Đan, ngươi đưa Lục Thánh đi trước đi, ta chờ ngươi ở đây hoặc là tự mình ngồi xe khác.”
Trịnh Đan Đan do dự một chút, Tào Minh Lượng và Từ Văn Tuệ bên cạnh lại không vui vẻ.
Chẳng qua chỉ là một người bạn đồng hành quen biết đi du lịch mà thôi, vậy mà lại coi trọng hắn như thế sao, ngay cả Tử San cũng phải nhường chỗ cho hắn?
Là do hắn quá đẹp trai ư? Nhưng loại nhan sắc soái ca này ta tùy tiện liền bắt được một bó lớn a!
“Ta không đồng ý chuyện này!" Từ Văn Tuệ dứt khoát nói.
Tào Minh Lượng mang vẻ mặt không vui, nói: "Đúng vậy đó. Không phải hắn đã nói hắn có bằng hữu tới đón hắn rồi sao? Cứ để cho hắn chờ bằng hữu của hắn cùng nhau ngồi xe buýt đi. Dứt khoát như vậy nhé."
Tào Minh Lượng từ trong túi lấy ra một tờ tiền mặt ném tới trước mặt Lục Thánh, thản nhiên nói: "Số tiền này cũng đủ cho ngươi đón xe đến Thành Lương rồi.”
Trong quan niệm của Tào Minh Lượng thì học sinh trung học đương nhiên chỉ có thể đi xe buýt hoặc xe taxi.
“Các ngươi......” Trịnh Đan Đan vừa tức vừa vội, nàng nhất thời nói không nên lời.
Lục Thánh nhìn chằm chằm vào tờ tiền của Tào Minh Lượng rơi trên mặt đất, ánh mắt hắn có chút kỳ dị.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu mọi người truyền đến một trận tiếng cánh quạt "Ầm ầm".
Âm thanh này rất lớn, thậm chí còn kèm theo cuồng phong, đem tờ tiền mặt trên mặt đất thổi bay.
Bên cạnh trạm xe buýt, người qua đường đang chờ xe buýt nhìn lên bầu trời mà kinh hô từng trận.
Đám người Lục Thánh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, bọn họ liền thấy một chiếc trực thăng màu đen to lớn đang bay lơ lửng phía trên trạm xe buýt hơn mười mét độ cao.
Trên thân chiếc máy bay trực thăng này có ghi dòng chữ lớn "Quân khu phía Đông".
“Lục Thánh, mau lên đây, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.” Đông Tình Tuyết thò đầu ra cửa trực thăng hô to.
"Được." Lục Thánh cùng Đông Tình Tuyết chào hỏi, rồi quay đầu cười nói với đám người Trịnh Đan Đan đang mang vẻ mặt mơ hồ: "Bạn của ta đã tới đón ta, ta đi trước đây, lần sau hữu duyên gặp lại.”
Nói xong Lục Thánh liền nhảy lên, cả người hóa thành một đạo khói xanh nhanh chóng leo lên thang dây của trực thăng.
Tạch tạch tạch......
Cửa của máy bay trực thăng màu đen to lớn đóng lại, cánh quạt thả ra một đạo cuồng phong cuối cùng, thổi cho đường phố quấn lên mấy cơn lốc xoáy nho nhỏ rồi nhanh chóng bay đi.
Đám người đứng ở trạm xe buýt chờ xe phía dưới nhìn đến ngây người, rất nhiều người đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Thanh niên tri thức lúc trước có chút ghen tị với Lục Thánh lúc này đã hoàn toàn trợn mắt há mồm, miệng hắn há to đến mức gần như có thể nhét được một cái nắm đấm.
Hắn vốn cho rằng vị học sinh trung học tên Lục Thánh kia là người bình thường nhất trong đám người kia. Lục Thánh chủ yếu dựa vào dáng vẻ soái ca mới được đi siêu xe. Chứ hắn chưa từng nghĩ Lục Thánh mới là người trâu bò nhất trong đám người kia.
Lục Thánh đã trực tiếp được trực thăng chiến đấu cỡ lớn của quân khu phía Đông tới đón. Hơn nữa nhìn động tác nhảy lên thang dây vừa rồi của Lục Thánh thì võ giả chính thức bình thường phỏng chừng đều làm không được.
“Bà mẹ nó, hẳn là phải gọi hắn là thần nhân trên phố a!” Thanh niên tri thức lẩm bẩm nói.
Một màn vừa mới phát sinh đã đánh sâu vào đầu óc hắn không thua gì việc nhìn thấy một bác gái trung niên đạp xe đạp xách giỏ thức ăn đi vào công ty bán nhà một hơi mua toàn bộ khu chung cư.
Thanh niên tri thức đã cảm nhận sâu sắc sự thần bí và đáng sợ của thế giới này. Hắn lập tức không kịp chờ xe buýt nữa mà tiện tay bắt một chiếc taxi rời đi nơi đây.
Lúc này Tào Minh Lượng cùng Từ Văn Tuệ cũng nhìn đến vẻ mặt mơ hồ, hơn nửa ngày bọn họ mới từ chấn động thật sâu lấy lại tinh thần.
“Đan Đan, bạn học sinh trung học kia của ngươi có lai lịch như thế nào?”
Tào Minh Lượng hồi tưởng lại chiếc trực thăng chiến đấu vừa mới gào thét bay đi rồi lại nhìn xem siêu xe của mình.
Lúc trước hắn còn cảm thấy siêu xe của mình vô cùng huyễn khốc, nhưng bây giờ hắn lại cảm giác ngay cả đồ chơi nó cũng đều không tính.
Trịnh Đan Đan cùng Lâm Tử San thì tốt hơn một chút, bởi vì hai nàng đã thấy qua thực lực của Lục Thánh.
Thực lực của hắn mạnh như vậy thì việc phối hợp với bối cảnh thần bí hiển hách cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Trịnh Đan Đan lạnh lùng quét mắt nhìn Từ Văn Tuệ và Tào Minh Lượng, kéo lấy cánh tay Lâm Tử San, nói: "Tử San, ta thấy chúng ta nên ngồi tàu cao tốc trở về Thành Lương đi.”
Lâm Tử San hơi sửng sốt, rất nhanh liền gật đầu đáp ứng: “Được.”
Bàn tính xong hai nàng cũng không để ý tới hai người Tào Minh Lượng sắc mặt lúc xanh lúc đỏ mà xoay người rời khỏi trạm xe buýt.
…