Một cánh tay tráng kiện như thân cây hàng trăm năm tuổi và một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh đang đối chạm với nhau.
Hình thể hai bên có chênh lệch thật sự quá lớn, làm cho người nhìn bị tạo thành cảm giác trùng kích thị giác to lớn.
Ầm!!!
Song quyền đối bính sinh ra sóng khí cơ hồ mắt thường có thể thấy được, chấn đến sự vật chung quanh bay tán loạn, chụp ống đèn bay thẳng đi.
Thân hình khổng lồ của Kim Đồng Ma Viên run rẩy một chút, thân hình lùi lại mấy bước nặng nề đụng vào lồng sắt kim loại, đem lồng sắt kim loại cứng rắn đập đến hơi cong lại.
Lục Thánh cũng đồng thời lui lại, hai chân hắn cày ra hai dấu vết rõ ràng trên sàn nhà bằng thép tinh khiết và kéo dài đến bảy tám mét mới hoàn toàn dừng lại.
“Thật là vãi đạn!”
Trong phòng hội nghị, đám người nhìn thấy một màn này thì lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.
Bọn hắn thật sự không nghĩ tới Lục Thánh lại lựa chọn đối quyền cùng với Kim Đồng Ma Viên có sở trường lực lượng.
Mà bọn hắn càng không nghĩ tới chính là dù chính diện đối quyền mà Lục Thánh vẫn có thể kháng cự được.
Như vậy nghĩa là gì?!!
Điều này có nghĩa là thiếu niên mười bảy tuổi trong hình ảnh ở trên lực lượng thuần túy cũng không thua kém Kim Đồng Ma Viên cấp năm!
Một kết luận đáng sợ đến khó tin!
Thiếu tướng Du Phi Dực ánh mắt sáng rực, trên mặt hắn lần đầu tiên lộ ra nụ cười.
Hắn lúc này càng nhìn Lục Thánh càng thấy ưa thích, bởi vì Lục Thánh là một ứng cử viên gần như hoàn mỹ phù hợp với Khải Minh Tướng Tinh cảm nhận của hắn.
Cùng lúc đó, Lục Thánh đang chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Không tệ, ngươi có thể ngăn cản quyền kình tinh thuần gấp mười lần phát lực hằng lần của ta thì ngươi có tư cách làm bữa ăn tối nay của ta.”
Lục Thánh nhẹ nhàng nắn bóp các đốt ngón tay phải hơi đau của mình.
Kim Đồng Ma Viên trong cơn thịnh nộ trước mặt hắn cũng mang theo một chút khiếp sợ.
Lục Thánh nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười sáng lạn mà lại lạnh như băng.
Sau đó Lục Thánh hít một hơi thật sâu. Một giây sau trong mắt hắn có kim quang rực rỡ nở rộ. Hai trái tim của hắn cùng đập thình thịch.
Viêm Chi hô hấp, nóng rực như lửa!
Không khí phía sau Lục Thánh bắt đầu hơi vặn vẹo, có mười vầng mặt trời đang từ từ bay lên.
“Một quyền này ngươi an tâm mà chết đi!”
Lục Thánh đột nhiên ra quyền.
Tông sư kỹ! Thập Dương Đồng Thiên!
Kim Đồng Ma Viên cũng lập tức rống giận tái chiến.
Trong phòng hội nghị, sự tán thưởng trên mặt thiếu tướng Du Phi Dực đột nhiên dừng lại, cả người hắn mạnh mẽ từ ghế ngồi đứng lên, hai mắt mở to, thân thể nghiêng về phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trong hình ảnh đang giơ tay vung quyền giống như mặt trời chói chang kia.
Đây là... ý chí võ đạo của tông sư!!!
...
Trong màn hình theo dõi bộc phát ra một đoàn kim quang vô cùng chói mắt, giống như đột nhiên xuất hiện một vầng mặt trời vậy.
Không, là mười vầng mặt trời mới đúng!
Mười vầng mặt trời phát ra kim quang vô hạn, cực kỳ nóng bỏng, che đậy hết thảy.
Trong phòng hội nghị thậm chí còn có giáo quan nhịn không được mà đưa tay che mắt.
Rất nhanh sau đó, kim quang đã tiêu tán, hình ảnh giám sát khổng lồ từ trạng thái lờ mờ một lần nữa trở nên rõ ràng.
Lúc này mọi người mới có thể thấy rõ cảnh tượng hiện ra trong hình ảnh.
Trong chốc lát cả hội trường đã trở nên thất thố. Phòng hội nghị lớn như vậy mà lại lâm vào một mảnh yên tĩnh như chết.
Chỉ thấy trong hình ảnh là một thiếu niên mang vẻ mặt bình tĩnh đang chậm rãi thu quyền.
Kim Đồng Ma Viên vừa mới đứng trước mặt hắn lúc này đã toàn bộ khảm sâu vào vách tường phía thông đạo cuối, nó giống như một đóng đinh thật mạnh ở trên tường.
Trước ngực Kim Đồng Ma Viên hiện ra một cái lỗ máu giống như bị đạn pháo bắn xuyên qua.
Về phần lồng giam kim loại đặt ở phía sau nó cũng đã bị nó ép thành một đoàn vặn vẹo, hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ hình dạng.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người. Bọn họ không thể tin được một quyền này là do Lục Thánh đánh ra.
Duy chỉ có Du Phi Dực là vẫn đứng thẳng, thân thể khẽ run rẩy vì không ngừng cười to, trong mắt nở rộ hào quang.
“Không nghĩ tới Du Phi Dực ta lúc sinh thời vậy mà còn có thể nhìn thấy có người tại tuổi thiếu niên ngưng tụ ra ý chí tông sư, đả thông con đường cấp 7. Như vậy chỉ một thời gian ngắn nữa là đông khu chúng ta chắc chắn sẽ lại có thêm một vị tông sư! Là thiếu niên tông sư a!”
Tiếng cười vui sướng đến cực điểm của Du Phi Dực vang vọng khắp phòng hội nghị.
Tông sư có khí huyết cuồn cuộn, chấn cho phòng hội nghị như có sấm sét giáng lâm.
Rất nhiều giáo quan đều mang thần sắc hoảng hốt, trong đầu bọn họ chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là ý chí của tông sư và thiếu niên tông sư!
...