Toàn bộ mở ra trạng thái Lục Thánh dễ dàng miểu sát dị thú cấp năm Kim Đồng Ma Viên.
Lục Thánh đối với kết quả này không cảm thấy bất ngờ chút nào. Nhất là sau khi hắn lĩnh ngộ ra thập toàn võ đạo đệ nhất hình thái, thực lực tổng hợp của hắn đã điên cuồng tăng vọt, ngay cả chính hắn đều nắm không được cực hạn một quyền của mình đã đạt tới cấp độ gì.
Cửa ải này đã được thông qua nhưng vẫn chưa xuất hiện cửa ra. Chẳng lẽ sau dị thú cấp năm còn có cửa ải khác?
Lục Thánh suy đoán như vậy nhưng rất nhanh liền bác bỏ ý nghĩ này của mình.
Không có khả năng, dị thú cấp năm đã đủ siêu cường, lại đến dị thú cấp 6 thì trận tuyển chọn này sợ là không có một ai ngoài ta có thể còn sống đi ra ngoài!
Lục Thánh thả ra tinh thần lực quét quanh một vòng thì mới phát hiện cửa ra đã sớm xuất hiện, nó nằm ngay phía sau lồng sắt giam giữ Kim Đồng Ma Viên, chỉ là hiện tại nó đã bị thân hình khổng lồ của Kim Đồng Ma Viên chặn lại khiến hắn không chú ý tới.
Thông qua cửa ải Kim Đồng Ma Viên thì ta chính là Khải Minh tướng tinh!
Lục Thánh mang vẻ mặt bình tĩnh, hắn không có lập tức đi ra.
Tinh thần lực khổng lồ của hắn phóng ra bốn phía như rada, dò xét từng lối vào chung quanh.
Lục Thánh vào lúc này bỗng nhiên có một ý nghĩ thú vị mà nhanh chóng hành động.
Hắn đi tới trước thi thể của Kim Đồng Ma Viên rồi khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt lại, giống như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
...
“Hắn muốn làm gì? Cửa ải cuối cùng Kim Đồng Ma Viên đều bị một mình hắn làm thịt mà hắn còn không chịu đi ra sao?” Trong phòng hội nghị, có giáo quan nhịn không được nên hỏi.
Lúc này nội tâm tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều ở vào trạng thái vô lực.
Bởi vì Lục Thánh đã cho bọn họ đả kích quá lớn, chấn động quá mạnh, thế cho nên mỗi người đều có loại cảm giác chết lặng, tinh thần mệt mỏi. Nói trắng ra chính là một từ ‘kinh hãi”.
Ánh mắt Du Phi Dực sáng quắc nhìn chằm chằm vào hình ảnh theo dõi, trên mặt hắn vẫn hiện lên ý cười.
Du Phi Dực không thèm để ý nghi vấn của cấp dưới chút nào, hắn trực tiếp vung tay lên hạ lệnh: "Hắn muốn làm gì thì cứ để cho hắn làm đi! Chỉ cần không giết sạch tất cả mọi người thì hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”
Đám giáo quan nghe vậy liền hai mặt nhìn nhau.
Ý tứ lời này của Du Sư Tọa quả thực là cho Lục Thánh lên trời.
Trận tuyển chọn thiên tài quy mô đạt tới toàn bộ phía Đông này hiện tại trong mắt Du Phi Dực tựa hồ đã không còn trọng yếu. Bởi vì hắn chỉ coi trọng một người đó chính là Lục Thánh.
Chỉ cần Lục Thánh cao hứng thì sự kiện tuyển chọn thiên tài đỉnh cấp trọng đại liên quan đến toàn bộ phía Đông này có biến thành trò chơi của một mình Lục Thánh thì cũng không sao cả.
Lời nói chỉ cần không giết hết mọi người là sao? Chẳng lẽ hắn có giết một hai người thì cũng không quan trọng ư?
Thật không dám nghĩ tới a!
Trong thông đạo tuyển chọn, mấy vị quan quân đang chuẩn bị đi ra ngoài tiếp dẫn Lục Thánh và tuyên bố kết thúc tuyển chọn nghe được mệnh lệnh của Dư Phi Dực truyền đến từ tai nghe thì liền mang thần sắc phức tạp lui trở về.
Du sư tọa đã hạ lệnh thì chỉ có thể để cho Lục Thánh muốn làm gì thì làm.
Nhìn xem thái độ của Du Phi Dực và lại nghĩ đến biểu hiện của thiếu niên trong thông đạo mà có quan quân nhịn không được cảm thán: "Thiếu niên tông sư thật đáng sợ…”
...
Lục Thánh rõ ràng đã cảm nhận được có mấy người vốn đang chuẩn bị tiếp cận mình thì lại nhanh chóng rời đi.
Khóe miệng Lục Thánh hơi hiện lên một nụ cười. Nụ cười này mang theo vài phần hứng thú.
Khải Minh Tướng Tinh đã kết thúc, nhưng trò chơi thuộc về Lục Thánh ta chỉ mới bắt đầu mà thôi!
...
Ầm!!!
Một đạo thân hình cường tráng khôi ngô từ trong thông đạo mãnh liệt lao ra, một thiếu niên có làn da ngăm đen cao to tựa như gấu nâu đã xuất hiện ở trong màn hình theo dõi.
Hình Chí có chút thở hổn hển, cố gắng khôi phục thể lực đã tiêu hao trước đó.
Hắn vừa mới gặp phải một con dị thú Bạch Sư cấp 4 có thực lực quá mạnh mẽ, cho dù là hắn thì cũng phải hao phí không ít công phu mới giải quyết được nó.
Dù cho Hình Chí đã có "Thiết Bì" hộ thể mà trên người hắn đều có nhiều chỗ bị thương, lúc này chúng đang truyền đến từng trận đau nhức.
"Chắc là ta đã thông qua cửa ải rồi, ta có lẽ là người đầu tiên."
Ánh mắt Hình Chí quét qua chung quanh thông đạo, sau khi phát hiện không có ai hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi ánh mắt của Hình Chí chuyển đến vị trí trung tâm cách hắn không xa, đồng tử của hắn liền hung hăng co rút lại một chút, bởi vì hắn nhìn thấy một người.
Chính xác mà nói đó là một vị thiếu niên, tuổi tác có vẻ tương tự Hình Chí, trắng trẻo tuấn tú, dáng người cao ngất, lúc này đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở vị trí trung tâm và nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh cũng không biết là ngủ thật hay là ngủ giả.