Chỉ thấy lúc này Hình Chí đã nhảy tới giữa không trung, giơ lên quyền phải.
Hắn cao tiếp cận hai mét, thân hình khôi vĩ vượt xa bạn cùng lứa tuổi đem ánh đèn trần nhà che hơn phân nửa, từ dưới nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bóng đen hạ xuống.
Hình Chí dùng tư thái tùy ý hung hăng đánh ra một quyền về phía Lục Thánh ở giữa sân. Hắn lúc này giống như một vị bá vương có thể gánh vác giang sơn, bễ nghễ thiên hạ, không chút sợ hãi!
“Bại cho ta!”
Tuy một quyền này chưa hạ xuống mà đã có một cỗ khí thế khổng lồ tràn ra bốn phía, làm cho Cổ Hạo Nhiên cùng Khổng Tình phía sau sắc mặt chấn động.
Giờ khắc này, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bỗng nhiên xuất hiện một tia hối hận.
Nhỡ đâu tên Hình Chí này liền một chiêu miểu sát người thủ quan thì ta làm sao bây giờ?
Vị người thủ quan kia nhìn qua đơn bạc như thế, nói không chừng ngay cả một quyền của Hình Chí cũng gánh không nổi!
Hình Chí chính là võ giả cấp bốn a!
Aiii, sớm biết vậy ta đã giành quyền động thủ trước rồi!
Hai người đang ảo não thì ánh mắt thoáng nhìn thấy Lục Thánh đứng ở giữa sân mang vẻ mặt bình tĩnh giơ một tay lên, nắm tay thành quyền. Sau đó nhẹ nhàng đánh ra.
Ầm!!!
Một đạo thân ảnh lấy tốc độ cực nhanh bay ngược trở về, bay xa mấy chục mét, trực tiếp bay vào bên trong thông đạo lúc mới tới.
Bành bành bành!!!
Trong thông đạo vang lên tiếng vật nặng lăn lộn.
Cổ Hạo Nhiên và Khổng Tình ngơ ngác đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn xem giữa sân.
Chỉ thấy Lục Thánh đang lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ, trên mặt vẫn lộ vẻ phong khinh vân đạm.
"Hai người các ngươi cũng chuẩn bị lên từng người một sao?"
Hai người nghe vậy lập tức tê dại, lông gáy sau lưng dựng thẳng, một cỗ khí lạnh từ xương cụt dâng lên và trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân.
“Người này...... Một quyền liền miểu sát Hình Chí ư?” Thiếu nữ tóc dài Khổng Tình khó khăn mở miệng nói, hình như là bởi vì không thể tin được tất cả những gì vừa xảy ra trước mắt cho nên nàng muốn xác nhận lại với Cổ Hạo Nhiên một lần nữa.
“Hắn mới bao lớn a, vì cái gì thực lực lại có thể mạnh đến đáng sợ như thế?” Cổ Hạo Nhiên sắc mặt khó coi tự hỏi.
“Ta nghe nói có võ giả lúc còn trẻ quá mức cầu đạo mà uống loạn bổ dược, dẫn đến hormone trong cơ thể bị hỗn loạn, thân thể sớm đình chỉ phát dục, cho nên mặc dù đã ba, bốn mươi tuổi mà bề ngoài nhìn vẫn như người trẻ tuổi. Người này khẳng định chính là tình huống tương tự, nhìn như mười bảy, mười tám tuổi nhưng trên thực tế có lẽ đều có thể làm cha chúng ta!” Khổng Tình mang vẻ mặt kinh hãi, khó có thể tin mà lẩm bẩm nói. "Quân bộ thật sự quá giảo hoạt, bọn họ cố ý tìm tới một người như vậy để lừa gạt chúng ta, mục đích chính là để cho chúng ta xem thường hắn.”
“Đúng vậy.” Cổ Hạo Nhiên mang thần sắc phức tạp cảm khái. "Dù sao cũng là tuyển chọn của toàn bộ phía đông, cho nên thủ đoạn gì quân bộ cũng đều có thể sử dụng. Nhưng ta cũng thật sự không nghĩ tới cửa ải khảo nghiệm cuối cùng lại thái quá như vậy.”
“...”
Lục Thánh trên sân thượng nghe hai người này xì xào bàn tán mà trong lòng hiện lên một vạn dấu chấm hỏi.
Đầu óc hai người này...... Sẽ không phải là đã bị dị thú đánh hỏng rồi chứ?
Đúng là hai kẻ đại ngốc!
“Các ngươi thảo luận xong chưa?” Lục Thánh nhịn không được mở miệng nói. "Không bằng chúng ta đổi qua phương thức khác, chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta lui về phía sau một bước, hoặc là ngăn cản được ta một lần công kích thì ta sẽ coi như các ngươi đã thông qua.”
“!!!”
Cổ Hạo Nhiên và Khổng Tình lập tức liếc nhau, trong mắt dấy lên hy vọng.
Bọn họ không có quá nhiều suy nghĩ, hai người rất ăn ý mà đồng thời làm ra quyết định.
“Lên!”
Xẹt!!!
Cả người Khổng Tình đột nhiên tuôn ra một đoàn điện quang, sau đó nàng liền biến mất không thấy đâu.
Cổ Hạo Nhiên cũng hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang.
Trong chốc lát, hai mươi bảy cây hắc sắc trường đinh trước mặt hắn đồng thời bắn về phía Lục Thánh với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không cách nào bắt kịp.
“Đúng đó, lúc này mới giống một chút!” Hai mắt Lục Thánh sáng ngời, trên mặt lộ ra nụ cười nói.
Hắn vươn ra một tay hướng vào không khí trước mặt chộp tới.
Bộ dáng này thật giống như hắn muốn tay không đi bắt ruồi bọ trước mặt vậy.
“Ngu ngốc!” Trên mặt Cổ Hạo Nhiên hiện lên một tia cuồng hỉ, âm thầm lẩm bẩm: "Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa thì việc xem thường một vị tinh thần niệm sư và còn là tinh thần niệm sư cấp hai thì ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Nhưng hắn mới vừa nói xong thì biểu tình trên mặt liền cứng lại, hai mắt mở to, con ngươi thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra, giống như là nhìn thấy một màn cực kỳ khó tin vậy.
“Điều này...... Làm sao có thể?” Cổ Hạo Nhiên không nhịn được mà kêu lên, giọng nói có chút biến dạng.
Chỉ thấy Lục Thánh lúc này đã đột nhiên biến ảo ra vô số cánh tay, mỗi một cánh tay đều chộp về phía một cây trường đinh màu đen.
Ngay cả thời gian một cái nháy mắt cũng chưa tới mà tất cả cánh tay đều biến mất, sau đó hai mươi bảy cây trường đinh màu đen đã lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Lục Thánh.
Lục Thánh thả cho từng cây rơi xuống đất, làm phát ra tiếng vang thanh thúy "Đinh đinh đương đương".
“Quá yếu!” Lục Thánh lắc đầu nới với vẻ mặt thất vọng.
Hắn thậm chí còn không cần phóng thích tinh thần lực cấp ba khổng lồ của mình, mà chỉ cần mở ra "Thời cảm" và quyền pháp khống chế cảnh là đủ.
Hai mươi bảy cây trường đinh màu đen do tinh thần lực cấp hai của Cổ Hạo Nhiên điều khiển ở trong mắt Lục Thánh chậm chạm như hình quay chậm.
“Hắn bắt...... bắt được hết rồi sao?” Cổ Hạo Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng thốt lên. "Hắn dĩ nhiên tay không bắt được vũ khí mật thiết được ta toàn lực thôi động ư? Hắn là yêu... yêu quái a!"
Trong đầu Cổ Hạo Nhiên dường như có thứ gì đó đang sụp đổ.
Đó là âm thanh niềm tin tan vỡ.
…