“Nếu như mọi người đã đến đông đủ vậy thì bắt đầu đi.” Du Phi Dực thản nhiên tuyên bố.
Ngay sau đó có quan quân đem từng cái huy chương và còn có phần thưởng trình lên. Toàn bộ quá trình có chút bình ổn.
Thiên tài đại biểu các tỉnh tham gia tuyển chọn vô luận có thứ tự như thế nào thì cũng đều đạt được một cái huy chương đặc chế do quân khu phía đông chế tạo ra.
Người bình thường là huy chương màu đồng thau, cùng huy chương võ giả có chất liệu kém không nhiều lắm.
Ba người top đầu kia thì là huy chương màu bạc, còn Lục Thánh thì lại là huy chương màu vàng rực rỡ.
Không biết huy chương của hắn sử dụng chất liệu gì để chế tạo ra, mặc dù trong hoàn cảnh ánh sáng ảm đạm nhưng nó vẫn rạng rỡ sinh huy như cũ.
Du Phi Dực tự mình đeo lên huy chương hoàng kim cho Lục Thánh, vỗ vỗ bả vai hắn Lục Thánh cười nói: "Cái huy chương này cùng huy chương tông sư có chất liệu hoàn toàn giống nhau, chỉ là hình thức bất đồng mà thôi. Ta hi vọng có một ngày ngươi có thể đeo lên huy chương đại biểu tông sư chân chính."
Lục Thánh mang vẻ mặt nghiêm nghị, bình tĩnh mở miệng nói: "Ngày đó cũng không xa đâu Du sư tọa.”
Du Phi Dực liền sửng sốt, rồi chợt cười ha hả, ánh mắt nhìn Lục Thánh càng thêm ưa thích.
Tu nhiên những người khác thì lại mang vẻ mặt phức tạp.
Loại lời này thì cũng chỉ có Lục Thánh dám nói ra, hơn nữa cũng không làm cho người ta cảm thấy hắn kiêu ngạo, phảng phất như hắn chỉ đang kể lại một chuyện đương nhiên.
Hơn nữa quân khu phía đông hàng năm đều tổ chức Khải Minh tướng tinh, nhưng người được Du Phi Dực đối đãi với thái độ như thế thì Lục Thánh chính là người đầu tiên.
Ngay sau đó xếp hạng top 10 lần lượt đạt được một phần thưởng dị huyết, Lục Thánh cũng lấy được một phần.
Đó là một ống nghiệm nho nhỏ, bên trong chứa khoảng ba trăm ml chất lỏng màu đỏ tươi.
Nếu như không phải chuẩn bị mang nó về cho Lục Khinh Hòa sử dụng thì Lục Thánh đã nhịn không được mà muốn mở ra nếm thử mùi vị của nó.
“Được rồi, bốn người Lục Thánh đi theo ta, những người khác giải tán.” Du Phi Dực vung tay lên, dẫn đầu đi ra ngoài phòng hội nghị.
Ba người Lục Thánh và Hình Chí cùng các tổng giáo quan của bọn họ liền đuổi theo Du Phi Dực, những người còn lại thì chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn xem bóng lưng của bọn họ.
Ai ai cũng biết bọn họ đây là chuẩn bị đi vào Dị Huyết Trì và Dị Tủy Trì.
Khải Minh tướng tinh lần này có khen thưởng vô cùng phong phú, xưa nay chưa từng có.
Chỉ cần là top 3 thì liền có tư cách tiến vào Dị Huyết Trì, nhưng bởi vì sinh ra một tên yêu là Lục Thánh để cho Du Phi Dực có tâm tình thật tốt, cho nên hắn thậm chí còn tăng thêm một cái danh ngạch.
Nghĩ đến bốn người kia sắp đạt được hai ao dị huyết và dị tủy tràn đầy, đám thiếu niên nhìn xem trong tay mình chỉ là một ống dị huyết nho nhỏ mà nhất thời cảm thấy không thơm.
…
Đám người đi theo Du Phi Dực đại khái khoảng năm sáu phút thì đi đến một căn phòng sáng sủa có ống nghiệm và dụng cụ thí nghiệm để đầy khắp nơi.
Bên trong là mấy vị quan quân mặc áo blouse trắng đang bận rộn thí nghiệm. Khi bọn họ nhìn thấy Du Phi Dực đi vào thì tất cả đều dừng lại động tác trên tay mà hành lễ chào hỏi hắn.
“Chào Du sư tọa.”
“Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chư vị có thể tùy thời tiến vào.”
“Tốt.”
Du Phi Dực xoay người lại nói với đám người Lục Thánh: "Thay quần áo để chuẩn bị vào lồng kính dưỡng đi.”
“Vâng.”
Bốn người Lục Thánh lần lượt được quan quân dẫn đến các vị trí khác nhau trong phòng.
Lục Thánh nhìn thấy trước mặt mình bày biện một cái bể cao hai mét, đường kính một mét, chứa gần nửa chất lỏng màu vàng nhạt.
Lục Thánh có chút tò mò nhìn xem chất lỏng màu vàng nhạt trong lồng kính chậm rãi lưu động như hổ phách mà nhịn không được hỏi nữ quan quân bên cạnh: “Đây là dị tủy à? Tại sao chỉ có non nửa mà không đổ đầy?"
Nữ quan quân trợn trắng mắt, tức giận nói: "Gần một nửa ư? Ngươi có biết chỉ riêng dị tủy nơi này thì có tổng cộng bao nhiêu tiền phí tổn không? 1,5 tỷ trở lên đó! Mà đây vẫn chỉ là phí tổn, nếu bán đi thì giá cả ít nhất còn muốn tăng gấp mười lần! Thế mà ngươi còn muốn đổ đầy?”
Lục Thánh minh bạch mà gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: "Nhưng nhỡ đâu nhiêu đây không đủ cho ta hấp thu thì ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi rốt cuộc có vào hay không?” Nữ sĩ quan bị Lục Thánh hỏi cho nổi nóng, hỏi.
"Ta vào ngay đây." Lục Thánh vội vàng bắt đầu cởi bỏ quân phục, ánh mắt nhìn trái nhìn phải rồi hỏi. “Quần áo mà ta cần thay đâu?”
“Ngươi không mặc quần áo thì hiệu quả hấp thu mới tốt nhất.” Nữ quan quân đề nghị.
"Ta thay đồ ở đây luôn à?" Lục Thánh hỏi.
Nữ quan quân nghe vậy thì nhịn không được mà cười nhạo một tiếng rồi nói: "Ngươi cảm thấy bị ta nhìn thấy thì sẽ chịu thiệt sao? Yên tâm đi tiểu đệ đệ, ta đã có chồng con rồi.”
Lúc này Lục Thánh không còn nói nhảm nữa mà dứt khoát cởi sạch quần áo, chỉ để lại một cái quần đùi.
Nữ quan quân dùng ánh mắt đánh giá quét qua toàn thân Lục Thánh. Khi nhìn xem cơ bắp lưu loát mà hoàn mỹ của hắn, cộng thêm dáng người cân xứng cao lớn của hắn thì liền tán thưởng: "Ta không ngờ dáng người của ngươi cũng rất không tệ.”
Lục Thánh lập tức nhảy vào bể bồi dưỡng để tránh né ánh mắt như lang như hổ của nữ quan quân kia.